Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 1 - Chương 41




Nao nao, không ngờ lại nhanh như vậy đã có người chú ý tới ta.

A, khẽ cười, sao lại không thể? Ta là nữ tử Hoàng Thượng khâm điểm vào cung, khác hẳn những người chờ tuyển tú. Hiện tại, đôi mắt của nhóm phi tần hậu cung e rằng đều đang nhìn ta chằm chằm

Hai cung nữ vội xoay người mở cửa.

Vân Mi nhỏ giọng: "Nhị tiểu thư, Hiền Phi nương nương là cháu gái nhà ngoại của Thái Hoàng Thái Hậu."

Ta gật đầu, xem ra chuyện ta dặn dò, Vân Phi xử lý rất nhanh. Thân thích của Thái Hoàng Thái Hậu, thảo nào mọi người đều còn quan sát, chỉ có mình nàng dám tới. Ổn định tâm trạng mà ra ngoài, ta quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hiền Phi nương nương."

Nữ tử kia đi tới trước mặt ta mới dừng lại, thanh âm ôn nhu từ đỉnh đầu truyền tới: "Đa lễ như vậy làm gì? Người đâu, còn không dìu nàng ấy đứng lên."

"Tạ nương nương."

Vân Mi đỡ ta đứng dậy, Hiền Phi cười nói: "Hoàng Thượng mới hồi cung, đi đường hẳn mệt mỏi, nói chuyện với Thái Hoàng Thái Hậu một lát còn phải qua Ngự Thư Phòng. Khó có được chính miệng Hoàng Thượng nói muốn phong muội làm Uyển Nghi, cho nên Thái Hoàng Thái Hậu đặc biệt phái bổn cung đến xem, hi vọng cung nhân bên dưới không chậm trễ muội." Tay nàng chậm rãi vỗ vỗ mu bàn tay ta, lời nói ôn nhu, quả nhiên đoan trang hiền huệ.

Vòng ngọc phỉ thúy trên tay càng tôn lên bàn tay mềm mại trắng nõn của nữ tử, ta nói câu cảm tạ, hơi ngước mắt, liền thấy nàng khẽ cười, ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, nói: "Có thiếu thứ gì cứ nói với bổn cung, Hoàng Thượng thương muội, cũng khó trách Thái Hoàng Thái Hậu phân phó bổn cung tới gặp ngươi một lần." Ánh mắt cười như không cười lướt qua gương mặt ta, lại cười nói, "Tư thái quả nhiên lả lướt, nghe nói, muội còn biết nhảy Lăng Ba?"

Không khỏi kinh hãi, ta vội hỏi nàng: "Nương nương nghe ai nói?" Ta đã ở trước mặt Nguyên Thừa Hạo nói ta không biết, vì sao trong cung lại có lời đồn này?

Sắc mặt Hiền Phi thoáng thay đổi, chỉ nói: "Muội muội tốt, Lăng Ba là môn tuyệt kỹ, không phải ai cũng có thể học được, trên đời này, có thể giữ được trái tim Hoàng Thượng cũng chỉ có một mình muội."

Thì ra, nàng cho rằng ta sợ các nàng theo học Lăng Ba nên mới hỏi như thế.

Ta đành phải nói: "Nương nương hiểu lầm rồi, nô tỳ chỉ là..."

"Cũng không phải đại sự gì, không cần để ý." Nàng kéo t ra ngoài, lại nói, "Chỉ là hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu nói muốn xem, chi bằng tìm một ngày khác biểu diễn trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu. Hôm nay nếu đã tới, bổn cung liền dẫn muội đi dạo, coi như để quen đường."

Bị nàng kéo ra ngoài, ta không có lý do cự tuyệt.

Chỉ là, Thái Hoàng Thái Hậu muốn xem Lăng Ba...

A!

Lơ đãng mà cười, Nguyên Thừa Hạo, ta biết rồi.

Bọn cung nữ thái giám đều theo sau từ xa, Hiền Phi cuối cùng cũng buông tay nắm tay ta, ta phảng phất thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ giấu dưới ống tay áo to rộng.

Đi được vài bước, nàng lại lân tiếng: "Ngày đầu vào cung, danh xưng nhảy múa đẹp nhất thuộc về Đường Tiệp Dư, ngày sau, e rằng sẽ thuộc về muội."

Tay bất giác nắm chặt, chẳng qua mới vào cung mấy canh giờ thôi, nơi này đã bắt đầu nổi sóng. Hít một hơi thật sâu, ta thong dong trả lời: "Nô tỳ đa tạ nương nương nhắc nhở." Hiền Phi nói như vậy không phải vì muốn ra oai phủ đầu, nàng là muốn mượn sức ta, như thế, không bằng ta lui một bước.

Ở nơi này, ta không có bằng hữu, cũng không muốn vừa tới đã gây thù chuốc oán.

Nữ tử trước mặt dừng bước, hơi nghiêng mặt nhìn ta, đột nhiên cười.

Ngón tay xẹt qua bụi hoa bên cạnh, nàng thấp giọng: "Bổn cung nói mà, nữ tử có thể khiến Hoàng Thượng yêu thích đương nhiên thông tuệ khả ái."

Ta cũng cười, thấp đầu.

Nàng lại kéo tay ta: "Hoa đằng trước càng đẹp mắt."

Nâng bước, ta đi theo nàng.

Dọc con đường nhỏ uốn lượn, một nam tử đi tới, không triều phục, chỉ một bộ thường phục nhẹ nhàng.

Hiền Phi không dừng bước, trực tiếp tiến lên, kéo ta lui sang một bên, cười hỏi: "Hoàng Thượng chẳng qua mới trở về, Dương tướng quân đã vội vã tiến cung rồi sao?"

Nam tử kia không nói nhiều, chỉ hành lễ, nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt không khỏi hướng theo ông ta, bên tai truyền tới giọng của Hiền Phi: "Đó là Dương tướng quân Dương Thành Phong, phản loạn Thủy Hưng năm thứ hai, ông ta là công thần lớn nhất." Tuy nói là công thần, nhưng ngữ khí của Hiền Phi lại ẩn ẩn không vui.