Tình Sai Thâm Cung Ngọc Nhan Toái: Đại Tội Tù Phi

Quyển 1 - Chương 22




"A Tụ." Lão gia nhìn thấy ta, vội kéo ta qua một bên, nói, "Ngươi chạy đi đâu thế hẩ? Ta và Hứa đại nhân vội muốn chết!"

"Nô tỳ..." Ta đương nhiên không thể nói mình ở cùng Hoàng Thượng.

Lão gia không màng tới sắc mặt của ta, vừa kéo ta đi vừa nói: "Hoàng Thượng tới rồi, may mà ngươi về kịp, mau đi chuẩn bị đi."

Sắc mặt nhóm nhạc sư phía sau đều đã thay đổi, thấy ta tới, ai nấy đều mở to mắt nhìn, dường như cho rằng chính mình đang nằm mộng. Ta le lưỡi với họ, hôm nay xảy ra sự cố gì, ai cũng không được yên ổn, điểm này ta vô cùng rõ ràng.

Thời điểm xoay người, thấy lão gia đưa ta một chiếc khăn lụa.

"Lát nữa đeo nó lên."

"Lão gia..."

"Không cần hỏi gì cả, mang lên là được. Chỉ cần nhảy một điệu, đừng xuất đầu lộ diện." Lão gia nhẹ giọng, nhét khăn lụa vào tay ta.

Không khỏi cảm động, ở Cung phủ, lão gia và tiểu thư đều đối xử với ta rất tốt. Kỳ thật, ta vô cùng thỏa mãn.

Ta là vũ cơ của Cung phủ, ông ấy lại không thường xuyên gọi ta đi khiêu vũ trong yến hội, kỳ thật ta biết, bọn hạ nhân ở sau lưng thường nghị luận ta liệu có phải nữ nhi lão gia sinh bên ngoài hay không. Cũng vì thế, phu nhẫn mới không thích ta. Ta biết, lão gia sợ phu nhân, Cung phủ có quang cảnh như thế này đều nhờ nhà mẹ đẻ của phu nhân ủng hộ, ta nghĩ, lão gia sẽ không quên điểm này.

Nhấp môi cười, ta gật đầu nhận lấy.

Nhiều năm như vậy, ta cơ hồ học hết tất cả vũ đạo, chỉ có Lăng Ba, là ta tự học mà thành.

Không ai dạy, cũng sẽ không có người dạy.

Trên đời này, sợ rằng không ai biết rõ vũ bộ chân chính Lăng Ba ra sao. Chỉ là nghe đồn người múa hệt như tiên nữ, đi trên mặt hồ, giữa lá sen, nhẹ nhàng nâng bước.

Đúng vậy, rốt cuộc điệu múa thế nào có gì quan trọng?

Từ phòng thay đồ đi ra, lão gia vẫn chưa rời đi.

Ta mỉm cười với ông ấy, nhỏ giọng: "Ngài yên tâm, A Tụ sẽ không khiến Cung phủ mất mắt." Thời điểm nói lời này, tay ta nắm chặt, trước mắt phảng phất hiện lên ý cười nhu hòa của nam tử đó. Ta sẽ để hắn trông thấy một màn Lăng Ba tối nay, sẽ để hắn biết, A Tụ ta chưa bao giờ xuất khẩu cuồng ngôn.

Như vậy, nếu ta còn sống, liệu hắn có cảm thấy bản thân nói quá nhiều với ta không?

Nhấp môi, ta nhịn không được mà cười.

Bỗng lại nghĩ tới An Kỳ Dương, ta vội hỏi: "Lão gia, biểu thiếu gia đã tới chưa?"

Lão gia dường như thất thần, nghe ta hỏi liền trả lời: "Tới rồi, đang ở cùng quận chúa."

Ta gật đầu, không biết hắn có tức giận hay không, ta không muốn nhảy trước mặt hắn, lại tình nguyện khiêu vũ trước mặt nhiều người như vậy. Bất giác cười, hắn sẽ không hiểu. A Tụ ta không thẹn với lương tâm, hôm đó, thật sự không thể nhảy.

Lão gia nhìn ta, thấy ta cười, ông ấy cũng mỉm cười, cầm lấy tay ta, nói: "Qua tối nay, ngươi sẽ là Nhị tiểu thư Cung gia ta, về sau, ai cũng không được khi dễ ngươi."

Ta hoảng sợ, ngẩn ra, cười hỏi: "Đây coi là khen thưởng ngài dành cho A Tụ sao?"

Nhưng khen thưởng như thế quá khiến người ta kinh ngạc.