Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 294




Chương 294

Tần Di Di gần như bị Tiêu Kỳ Nhiên nhét lên xe.

“A Nhiên, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Trong lòng Tần Di Di có hơi hưng phấn. Hiện tại đã hơn mười giờ, từ động tác gấp gáp của Tiêu Kỳ Nhiên, cô ta mơ hồ có thể đoán được cái gì, trên mặt hiện vẻ ngại ngùng:

“Tối nay em có thể về nhà với anh.”

Khuôn mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên lạnh lùng ngay lập tức, anh không nói lời nào, nhưng bầu không khí lại rất áp lực.

Cực kỳ lạnh lẽo.

Tần Di Di cũng nhận ra có điểm không đúng, ánh mắt dần dần chuyển lên mặt anh, trong mắt mang theo vẻ nghi ngờ:

“A Nhiên, anh nhìn thấy em nên không vui sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên mím môi dưới, khi ánh mắt chạm đến chiếc vòng cổ kim cương trên cổ Tần Di Di, sự bình tĩnh cuối cùng trên mặt cũng mất đi.

“Ai đưa em vòng cổ này?” Giọng điệu lạnh như băng đáng sợ, không có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự nghiêm nghị.

Trong lòng Tần Di Di căng thẳng, sửng sốt vài giây, nhưng vẫn mềm giọng, làm nũng trả lời anh:

“Không phải A Nhiên nhờ chị Tiểu Diệp tặng em sao? Là quà năm mới cho em.”

Ha!

Tiêu Kỳ Nhiên nở nụ cười nhẹ, không cần nghĩ cũng biết đây là mánh khóe của ai.

Anh bình tĩnh đẩy Tần Di Di ở trước người ra, duy trì một khoảng cách nhất định, ánh mắt lạnh lùng chuyển đến trên người Tiết An.

Tiết An ngồi ở ghế lái run rẩy trong lòng.

Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên Nhiều đã nhiều năm, cậu ta tự cho là mình đã đủ hiểu tâm tư của ông chủ, kết quả hôm nay thật trùng hợp phạm sai lầm lớn.

Cậu ta đã bắt đầu âm thầm cầu nguyện trong lòng, nếu tháng này Giang San sa thải cậu ta thì cậu ta còn có thể nhận được tiền thưởng cuối năm trước khi rời khỏi công ty không?

“Tiết An.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề, ngữ khí ra lệnh mang vẻ áp bức: “Cậu đưa Di Di về.”

Thần kinh Tiết An căng thẳng, nóng lòng muốn lấy công đền tội: “Vâng, Tiêu tổng, tôi sẽ đưa Tần tiểu thư về.”

“Tần tiểu thư, cô vui lòng cho tôi địa chỉ.”

Tần Di Di có chút khó hiểu, cô ta mở miệng muốn hỏi vì sao không ngồi chung một chiếc xe về, nhưng nhìn thấy ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa thâm trầm của Tiêu Kỳ Nhiên, cô ta lập tức không dám phạm sai lầm.

“Đi công tác vất vả như vậy, A Nhiên về phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp.”

Tiêu Kỳ Nhiên trả lời một cách bình tĩnh và thờ ơ, anh vừa mở cửa xe định bước chân xuống thì bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì đó.

“Vòng cổ.”

Giọng anh lạnh lùng, đi vài bước cũng không nói chữ nào.