Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 289




Chương 289

[Lên máy bay rồi. Ngủ ngon.]

Hai tin nhắn ngắn gọn, Giang Nguyệt có chút sững sờ.

Sự dịu dàng đột ngột của Tiêu Kỳ Nhiên khiến cô bất ngờ không kịp đề phòng.

Sáng hôm sau.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, theo phong tục địa phương, mọi người sẽ đi dạo trên phố để xua đi những điều xui xẻo và chào đón những điều may mắn trong năm mới.

Vì thân phận đặc biệt của Giang Nguyệt, cô sợ bị người hâm mộ vây quanh, vì vậy chỉ đi dạo dưới lầu nhà chị Trần, sau đó trở về phòng.

Chị Trần mang theo Hi Hi đi ra ngoài, một mình Giang Nguyệt nhàm chán ở nhà chơi điện thoại di động.

Mùng một Tết là ngày công chiếu bộ phim chúc mừng năm mới của đạo diễn Trương, Giang Nguyệt kiểm tra các nền tảng mạng xã hội. Với tư cách là diễn viên chính giúp gửi mấy tin nhắn tuyên truyền phim, sau đó ném điện thoại sang một bên.

Cô không trả lời hai tin nhắn Tiêu Kỳ Nhiên gửi tối qua.

Không lâu sau, Tiêu Kỳ Nhiên gọi đến. Giang Nguyệt giật mình, lập tức bắt máy.

“Có thời gian để đăng tin, nhưng không có thời gian để trả lời tin nhắn của tôi?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, lộ ra vài phần không vui:

“Cô lại cố ý đùa giỡn cái gì?”

Giang Nguyệt cầm điện thoại, nghe đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.

Sau khi tính toán chênh lệch múi giờ, ở chỗ của Tiêu Kỳ Nhiên chắc đã là đêm khuya, hiện tại phải là thời gian nghỉ ngơi.

“Đến khách sạn rồi?”

“Ừ.”

Giang Nguyệt nghe được tiếng bật lửa ở đầu bên kia, biết anh đang hút thuốc, lại nói:

“Hút ít thuốc thôi, lát nữa lại ngủ không được.”

Sự quan tâm đột ngột của cô khiến Tiêu Kỳ Nhiên im lặng vài giây.

Một lúc lâu sau, anh mới ậm ừ một tiếng, có lẽ là đã dập tắt điếu thuốc.

Thật hiếm khi lại nghe lời cô.

Sau đó, giọng nói của Giang Nguyệt nhẹ nhàng trong trẻo vang lên: “Vòng cổ bao nhiêu tiền? Tôi sẽ chuyển cho anh.”

Sau một câu đơn giản, Giang Nguyệt lại cảm giác được rõ ràng áp lực không khí của người đàn ông ở đầu dây bên kia hạ xuống:

“Giang Nguyệt, đừng không hiểu chuyện như vậy, tôi làm vậy là vì khiến cô vui.”

Giang Nguyệt cười.

Cô biết điều đó.

Ở trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên, dù cho chiếc vòng cổ này là vô giá đi nữa thì đối với anh mà nói, đây cũng chỉ là tiện tay bố thí cho cô món đồ chơi nhỏ, thầm nghĩ khiến cô hài lòng.

Kết quả của việc khiến cô hài lòng. Là để cô làm cho anh vui vẻ.

“Tôi không muốn nợ Tiêu tổng.” Giọng nói của Giang Nguyệt dán vào tai nghe điện thoại, quanh quẩn bên tai anh:

“Vô công bất thụ lộc, vòng cổ này thật sự rất đẹp, nhưng tôi nhất định phải trả tiền nó.”