Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 177




Chương 177

Sau khi cúp điện thoại với chị Trần, chuông cửa nhà Giang Nguyệt vang lên.

Giang Nguyệt chạy tới mở cửa, nhìn thấy Tống Du đang cười với cô:

“Còn chưa nghỉ ngơi sao? Tôi đến để gửi trả đ ĩa, lúc nãy tôi có gửi tin nhắn mà cô không trả lời.”

“Vừa nãy tôi đang nghe điện thoại.” Giang Nguyệt nhận lấy chiếc đ ĩa.

Ánh mắt Tống Du quét tới vali bày trong phòng khách, hỏi: “Giao thừa cô có kế hoạch gì chưa?”

Giang Nguyệt lắc đầu: “Tôi đến Hoa Thành đi công tác.”

Hai ngày trước Tống Du gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên, hẹn đêm giao thừa đi uống rượu, nhưng bị anh từ chối vì lý do muốn cùng Tần Di Di đến Hoa Thành đón giao thừa.

Nhưng Tống Du không ngờ rằng Giang Nguyệt cũng sẽ đến Hoa Thành.

Dường như nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm trên mặt Tống Du, Giang Nguyệt bổ sung thêm một câu:

“Đi cùng với Tiêu Kỳ Nhiên, bên đó có một dự án hợp tác cần bàn bạc.”

Năm tới, Giang San sẽ có những bước tiến lớn. Tham vọng của Tiêu Kỳ Nhiên không thể chỉ giới hạn ở Bắc Thành, mà sẽ phát triển sang các tỉnh khác.

Tống Du: “Bây giờ cô cứ phải chạy tới chạy lui, giống như một trợ lý, tôi sắp quên mất cô là một minh tinh luôn rồi đó.”

Giang Nguyệt cũng cười tự giễu: “Hết cách rồi. Gần đây không có đối tác nào đến tìm tôi, tôi chỉ có thể phát triển một chút nghề phụ khác.”

Tống Du: “Có được trả thêm tiền không?”

Giang Nguyệt bật cười: “Không có.”

Nói trắng ra là cô đang học lỏm cách điều hành công ty của người khác, không bị đòi đóng học phí là tốt rồi, ở đâu ra còn mong muốn được trả thêm tiền.

Thấy cô bình tĩnh thản nhiên, Tống Du cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ là tiếc nuối nhún vai:

“Vốn là định rủ cô cùng nhau đón giao thừa, xem ra tôi vẫn phải ở một mình rồi.”

“Luật sư Tống đẹp trai như vậy mà không có người đẹp nào hẹn cùng sao?” Hai người ở đối diện, quan hệ cũng thân thiết hơn trước, Giang Nguyệt nói đùa:

“Rất nhiều cô gái trẻ thích anh nha.”

“Cô nói cũng không sai. Tết gần đến rồi, nhưng lại có rất nhiều cô gái trẻ vi phạm pháp luật tìm tới tôi, muốn tôi hỗ trợ làm luật sư bào chữa đó.”

Giang Nguyệt lại cười rộ lên.

Hai người tán gẫu thêm vài câu, Giang Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi:

“Luật sư Tống có thích trẻ con không?”

Tống Du nhướng mày.

Nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi với chị Trần, Giang Nguyệt ngượng ngùng nói:

“Chuyện là như vầy, trước đó tôi đã hứa với con gái của chị Trần sẽ đến nhà họ vào tối giao thừa để ăn cơm đoàn viên.”

“Nhưng tôi lại phải thất hứa nên trong lòng có chút tiếc nuối.” Giang Nguyệt cầm hộp quà đã được gói kỹ từ trên bàn cà phê đến: