Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 167




Chương 167

Giang Nguyệt cúi đầu, ánh mắt rơi vào chiếc khăn quàng cổ cô vẫn luôn nâng niu, trong mắt hiện lên một chút sương mù, làm mờ đi tầm mắt của cô.

Chu Ninh Vân cũng hoảng hốt, vội vàng giải thích với Giang Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt, con đừng nghĩ nhiều, khăn quàng cổ này…”

Bà muốn nói điều gì đó để cứu vãn, nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.

Đúng vậy, bà đúng là đem quà tặng tặng kèm khi mua áo khoác, làm quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn, tặng cho Giang Nguyệt.

“Mẹ, mẹ không cần phải nói gì đâu.” Giang Nguyệt cụp mắt xuống, vẫn duy trì một tia bình tĩnh cuối cùng, nhẹ giọng cắt ngang: “Con hiểu mà.”

Nếu là trước đây, dù là quà gì Giang Nguyệt cũng vui vẻ. Dù sao bởi vì nợ nần nên nhà họ nghèo đến mức không có cơm ăn chứ đừng nói là quà sinh nhật.

Nhưng bây giờ thì khác.

Chu Ninh Vân rõ ràng mua được áo khoác hàng hiệu, nhưng chỉ đem quà tặng kèm khi mua áo khoác làm quà sinh nhật tặng cho cô.

Còn cô vẫn như một con ngốc, coi món quà này như báu vật.

“Chị Giang Nguyệt, chiếc khăn này rất quan trọng với chị sao?”

Tần Di Di dường như đã nhận ra điều gì đó từ phản ứng của hai mẹ con, chớp chớp mắt, nói một cách vô tội:

“Nếu chị thích nó, tuần sau em sẽ tìm cái của em gửi cho chị luôn nhé. Dù sao cũng không đáng giá.”

Ba chữ “không đáng giá” như một lưỡi dao đâm vào lồ ng ngực của Giang Nguyệt.

Đâm đ ến máu tươi đầm đìa.

Tần Di Di vẫn giống như không phát hiện được cảm xúc của cô, tiếp tục nói:

“Bao bì em còn chưa tháo ra luôn đó, vẫn còn mới toanh.” Trên mặt còn mang theo nụ cười, đáy mắt là vô số thắng lợi.

Tần Di Di càng đắc ý, sắc mặt Giang Nguyệt càng thêm cứng ngắc.

“Nguyệt Nguyệt, mẹ hơi khát nước.”

Chu Ninh Vân thấy thế tim đập thình thịch, vội vàng lên tiếng, giọng điệu có chút cầu xin:

“Con đi cùng mẹ mua một chai nước được không?”

Giang Nguyệt sắc mặt trắng bệch gật đầu, bị Chu Ninh Vân kéo ra khỏi cửa hàng này.

Nhìn Giang Nguyệt rõ ràng bị đả kích đến thất hồn lạc phách, Tần Di Di nhịn không được mừng thầm trong lòng, quay đầu định làm nũng với Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng đối phương lại thờ ơ liếc cô một cái.

“Náo loạn đủ rồi?”

Ngữ khí của hắn không tốt lắm, trong lòng Tần Di Di giật thót, gắt gao nắm lấy cánh tay của hắn:

“A Nhiên, em không có ý gì khác, chỉ là muốn đối tốt với chị Giang Nguyệt một chút.”

“Dù sao chị ấy cũng là người con gái anh thích trước đây. Em muốn chiếu cố chị ấy nhiều hơn một chút…”

Tiêu Kỳ Nhiên nhéo nhéo mi tâm, ánh mắt từ phương hướng Giang Nguyệt rời đi từng chút một thu hồi, kiên nhẫn hỏi Tần Di Di: “Còn muốn tiếp tục đi dạo không?”

Tần Di Di vội vàng hùa theo: “Đương nhiên phải đi dạo, em còn chưa mua được đồ đôi mà.”