Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 164




Chương 164

“Alo, là Giang Nguyệt đúng không?”

Giọng nói ân cần, hiền lành của Chu Ninh Vân vang lên trong điện thoại, ôn nhu như nước:

“Mẹ đã vô ý đánh thức con sao?”

Giang Nguyệt dụi dụi mắt, thanh âm tuy rằng có chút khàn khàn vì vừa mới tỉnh ngủ, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng:

“Không ạ, giờ này con cũng nên tỉnh rồi.”

Chu Ninh Vân rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho Giang Nguyệt.

“Hôm nay con có bận gì không?” Chu Ninh Vân thăm dò hỏi một câu.

Giang Nguyệt lập tức trả lời: “Không có ạ. Hôm nay con được nghỉ.”

Nghe được câu trả lời của cô, Chu Ninh Vân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Vậy hôm nay con có muốn đi mua sắm không? Sắp đến Tết rồi, mẹ dẫn con đi mua sắm nhé.”

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Giang Nguyệt vô cùng vui vẻ. Cô nhanh chóng rời giường rửa mặt, trang điểm nhẹ nhàng. Ở trước tủ quần áo bồi hồi nửa ngày mới chọn được một bộ quần áo.

Trước khi rời đi, cô còn không quên mang theo chiếc khăn choàng cổ màu hồng kia.

Chắc mẹ sẽ rất vui khi thấy cô đeo món quà mẹ tặng, Giang Nguyệt nghĩ.

Giang Nguyệt thật lâu không có chờ mong một chuyện như vậy, Ngay cả khi cô lái xe đến trung tâm thương mại mà Chu Ninh Vân đã nói, nụ cười trên mặt vẫn chưa bao giờ tắt.

Giang Nguyệt đeo khẩu trang và đội mũ, không ai có thể nhận ra cô.

Đang là dịp cuối năm, còn vài ngày nữa là đến lễ Giáng sinh, trong trung tâm thương mại rất nhiều người. Trong đám người tấp nập, Giang Nguyệt liếc mắt một cái liền tìm được Chu Ninh Vân.

Hai mắt cô sáng lên, vội vàng chạy tới: “Mẹ, con ở đây!”

Chu Ninh Vân quay đầu lại, sửng sốt vài giây, trong mắt lóe lên một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền áp chế lại: “Giang Nguyệt, con đến sớm vậy.”

Chu Ninh Vân ăn mặc cũng rất kín đáo, khăn lụa che nửa khuôn mặt, mũ đội thấp, giống như rất sợ người khác nhận ra.

Giang Nguyệt dừng một chút, không hiểu ý tứ trong lời nói của bà: “Mẹ, mẹ còn đang đợi người khác sao?”

Chu Ninh Vân vội vàng lắc đầu, túm lấy cô rời đi, yếu ớt đáp: “Không phải, hôm nay mẹ hẹn gặp một mình con, muốn cùng con đi mua sắm thôi.”

Nhìn Chu Ninh Vân quấn kín mít như vậy, trong lòng Giang Nguyệt có chút lo lắng: “Mẹ, người nhà kia cho mẹ ra ngoài sao?”

Nghe câu hỏi này, Chu Ninh Vân bất đắc dĩ thở dài, nắm chặt tay Giang Nguyệt:

“Người nhà bọn họ đã đi nơi khác, hôm nay là mẹ lén ra ngoài. Mẹ nghĩ đã lâu không gặp con, nên muốn ra gặp một lần.”