Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 4 - Chương 82: Vào ở lộng mai các




Ngày hôm sau, giờ ngọ vừa qua, Hoàng Trang đứng ở tiểu viện chần chờ một lát, cuối cùng đưa tay gõ cửa.

Không lâu sau, cửa gỗ mở ra, Lí Sầm nhìn hắn đứng ở bên ngoài: “Là ngươi sao.” Đột nhiên nhíu mày, hỏi: “Là giáo chủ phái ngươi tới?”

Hoàng Trang gật đầu.

“Aizz….” Lí Sầm nhìn hắn một chút, bất đắc dĩ thở dài lắc đầu, xoay người, vừa bước vào bên trong vừa thấp giọng hỏi: “Giáo chủ chung quy vẫn không muốn buông tha tiểu tử kia?”

Hoàng Trang đóng cửa cẩn thận, đi theo phía sau lão giả, cũng khẽ thở dài.

Trong lúc hai người đang thở ngắn than dài, Vân Phi Vũ cầm nồi và muỗng từ bếp đi ra, thấy Hoàng Trang liền sáng mắt: “Trời, Hoàng đại ca, đã lâu không gặp, huynh đi ra ngoài làm việc sao? Vừa đúng lúc, cùng nhau ăn cơm trưa đi.”

“A….ta……..”

Hoàng Trang dùng xong bữa trưa mới tới đây, đang muốn lên tiếng từ chối, không ngờ Lí Sầm luôn lạnh như băng đột nhiên vỗ vai hắn, miệng mỉm cười: “Tiểu tử, ngươi không ăn sẽ hối hận, trù nghệ của Tiểu Vũ không phải tầm thường đâu.”

Nói xong liền không thèm để ý tới hai người, tự mình đi vào phòng bếp trước tiên, nhưng sau đó lại đột nhiên chạy ra khỏi phòng bếp, vừa ho khan vừa chảy nước mắt hỏi thiếu niên: “Sao lại có mùi hắc như vậy, ngươi làm món gì?”

“Nga.” Vân Phi Vũ cười tủm tỉm nhìn lão giả: “Chẳng phải hôm qua lão bá mới nói đồ ăn không đủ cay sao, vậy nên hôm nay có bốn món ăn một món canh, chỉ có một món chay là không cay thôi, mà món cuối cùng ta đang làm là thủy chử ngư phiến*, thêm một chút ớt đỏ, có thể bồ hóng còn chưa bay hết nên mới có mùi hắc như vậy.”

(Thủy chứ ngư phiến: Canh cá thái lát)

Vân Phi Vũ xoay người vào trong bếp, sau đó hai tay bưng chén đĩa đi ra: “Lí lão bá, hôm nay bên trong có nhiều bồ hóng, vừa đúng lúc Hoàng đại ca tới đây, vậy chúng ta ra phòng chính ăn đi.”

Lí Sầm gật đầu, sau đó cũng tiến vào bếp bưng chén đĩa đi ra. Hoàng Trang đứng một bên không biết làm sao, cuối cùng cũng kiên trì đi vào phòng bếp, nhìn trên bếp có một bát canh, đang muốn bưng lên.

“Hoàng đại ca, để ta bưng cho, huynh cứ ngồi đó là được.” Vân Phi Vũ vui vẻ chạy tới, cẩn thận bưng bát canh rồi lập tức bước ra ngoài.

“Tiểu Vũ…” Hoàng Trang ở phía sau y gọi khẽ.

“?” Vân Phi Vũ dừng bước, quay đầu.

“Ta có lời muốn nói với đệ, có thể nghe ta nói xong mới đi ăn cơm được không?”

Cảm giác được trên tay bỗng nhiên nhẹ bẫng, y quay lại mới phát hiện lão giả đã mang bát canh đi mất rồi, vừa đi vừa nói: “Các ngươi cứ chậm rãi trò chuyện, đồ ăn sẽ phần lại cho các ngươi một ít.”

Lau bàn tay đầy mồ hôi lên người, Vân Phi Vũ nhìn Hoàng Trang cười cười: “Đi thôi, tới phòng ta trò chuyện.”

Trong phòng chỉ có một chiếc ghế dựa, Vân Phi Vũ ngồi lên giường, lo lắng nhìn người đã nhiều lần giúp đỡ mình.

Kỳ thực, hôm nay, từ lúc mới gặp mặt, Vân Phi Vũ đã cảm thấy cách ăn mặc cùng khí thế của Hoàng đại ca không giống như lúc trước, điều này khiến y cảm thấy vô cùng bất an.

Không khí trong phòng có chút căng thẳng, Hoàng Trang đang muốn xoa dịu đi một chút lại không ngờ bị Vân Phi Vũ đoạt câu chuyện: “Hoàng đại ca, trước khi nói chuyện của huynh, có thể trả lời ta mấy vấn đề được không?”

Hoàng Trang nhận ra sự bất an cùng căng thẳng trong ánh mắt của y, mềm lòng, gật đầu.

Trong phòng lại im lặng một lát, Vân Phi Vũ hít thở sâu, sau đó mới đem vấn đề y suy nghĩ bấy lâu nói ra.

“Huynh là hộ pháp của ma giáo có phải không? Huynh giấu diếm thân phận là muốn tiếp cận ta? Còn có…” Y khẩn trương nắm góc áo: “Huynh đối xử tốt với ta như vậy… đều là do giáo chủ các người phân phó làm như vậy sao?”

Kỳ thực hắn có thể đoán được thiếu niên sẽ hỏi như vậy, nhưng tới lúc thực sự bị hỏi lại không khỏi cảm thấy tự giễu, đó chính là gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Tuy là do người nọ hạ lệnh, nhưng chính mình vẫn luôn lừa dối y, xứng đáng nhận được cảm giác khó chịu này.

Suy nghĩ thật lâu, hắn thản nhiên nhìn thiếu niên, gật đầu: “Chẳng qua, cách ta đối xử tốt với đệ cũng không phải do giáo chủ căn dặn, chỉ có điều này là đệ phải tin tưởng ta.”

Hai người chăm chú nhìn nhau, nghĩ rằng thiếu niên sẽ khinh thường, không để ý tới mình. Hắn thực sự không ngờ y lại đột nhiên tươi cười: “Đa tạ Hoàng đại ca đã nói thật cho ta biết, như vậy ta liền an tâm.”

“?” Hoàng Trang hơi giật mình nhìn y: “Đệ không tức giận?”

“Vì sao?” Vân Phi Vũ khó hiểu hỏi lại.

“Ta mang theo mục đích tiếp cận đệ, lại lừa dối đệ……….”

“Là việc này sao?” Vân Phi Vũ cười cười: “Tuy rằng ta không thông minh nhưng có thể phân định rõ ràng, trừ việc không hiểu vì sao các người bắt ta tới đây, tuy nhiên thử nghĩ một chút liền nhận ra thôi. Một kẻ có liên hệ lớn với kẻ thù của các người như vậy, lại ở trong đại bản doanh mà không bị ai giám thị mới khiến người ta cảm thấy kỳ lạ. Hơn nữa, Hoàng đại ca đối xử với ta tốt lắm, chính huynh cũng nói bản thân luôn thật tâm với ta, vậy ta còn thắc mắc làm gì?”

“….”

Hoàng Trang nhìn đôi mắt trong sáng của y, nội tâm cảm kích thiếu niên đã tin tưởng mình tới vậy, đang muốn lên tiếng nói lời cảm tạ lại thấy y nhếch môi nhìn mình, lộ ra hàm răng trăng trắng: “Được rồi, Hoàng đại ca, nếu chúng ta tiếp tục ở trong này, đợi lát nữa sẽ không còn gì để ăn đâu.”

“A….được thôi.”

Hai người đứng lên, đang định ra khỏi phòng, Hoàng Trang đột nhiên nhớ tới mình còn có chuyện khác chưa nói với y, lập tức giữ chặt Vân Phi Vũ, trịnh trọng nói: “Tiểu Vũ, kỳ thực hôm nay ta đến còn có một chuyện khác.”

“Ân?”

“Giáo chủ hạ lệnh cho đệ phải tới Lộng Mai Các ở lại.”

“Vì lí do gì, ta không thể tiếp tục ở lại nơi này sao?” Vừa nghe đến việc bắt mình phải dọn khỏi nơi này, Vân Phi Vũ nôn nóng bất an đứng bật dậy. Không biết vì sao y luôn cảm thấy ở lại nơi này mình có thể trải qua những ngày tháng an tĩnh, nhưng một khi rời khỏi, chính mình sẽ lại bị cuốn vào phiền toái.

Thấy Hoàng Trang run run khóe môi không nói gì, Vân Phi Vũ cười khổ hai tiếng: “Thực xin lỗi Hoàng đại ca, kỳ thực huynh cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh, ta không nên gây khó dễ cho huynh.”

“…Người nên giải thích là ta mới đúng, luôn không giúp gì được cho đệ.” Hoàng Trang thở dài, hắn nhớ tới kế hoạch của người nọ, trong lòng không khỏi lo lắng cho vận mệnh sau này của thiếu niên.

“Ha hả, không có gì, kỳ thực ở nơi nào cũng vậy thôi, hơn nữa nơi huynh vừa nói nghe qua cũng không tồi. Đúng rồi, tới nơi đó ta phải làm gì? Hẳn là đã sắp xếp công việc cho ta làm đúng không?”

Nhìn thiếu niên tười cười sáng lạn, Hoàng Trang không dám đối diện với y, quay mặt sang nơi khác gật đầu: “Giáo chủ nói đệ làm tiểu tư chuyên môn hầu hạ hắn.”

“Hả?” Vân Phi Vũ mở lớn hai mắt, chỉ vào mũi mình: “Ta… ta đi hầu hạ giáo chủ của các ngươi? Không thể nào!”

Hoàng Trang nhíu mày nhìn y: “Đệ không thích? Kỳ thực việc hầu hạ giáo chủ rất đơn giản, so với việc chẻ củi, rửa bồn cầu còn thoải mái gấp nhiều lần.”

“Không không không.” Vân Phi Vũ lắc đầu xua tay: “Hoàng đại ca, huynh hiểu lầm ý của ta rồi. Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, giáo chủ các người hẳn là có rất nhiều người hầu hạ. Tay chân ta vụng về, tuy rằng cũng có thể làm chút việc nặng, nhưng cái kiểu sống phải để ý trước sau như vậy, ta sợ…”

Hoàng Trang mỉm cười: “Việc này đệ không cần lo lắng, trước khi tới hầu hạ giáo chủ sẽ có người dạy đệ.”

“Nga” Nhức đầu, Vân Phi Vũ đột nhiên kéo hắn: “Đi thôi Hoàng đại ca, chúng ta ăn cơm trước, những chuyện này để nói sau, ăn no quan trọng hơn.”

Theo lực kéo của Vân Phi Vũ, hắn đứng lên. Thấy y không có chút biểu hiện phiền não nào, Hoàng Trang nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cũng trở nên thoải mái hơn: “Đệ làm đồ ăn thực sự ngon lắm sao? Chẳng lẽ so với đồ ăn trước kia ta lấy cho đệ còn tốt hơn?”

Vân Phi Vũ quay lại… nhìn hắn nháy mắt mấy cái, nghiêm trang nói: “Huynh ăn một chút sẽ biết, thực ra ta cảm thấy bát cháo lần trước cũng không tồi, đồ ăn thì… Nói thật, không ngon bằng những món ta làm.”

“Nga, vậy ta thật muốn nếm thử.” Hai người vui cười bước ra khỏi phòng, đem sự yên tĩnh để lại sau lưng.

==================================================================================

*Thủy chử ngư phiến: canh cá thái lát