[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

Chương 412: Nơi gần bầu trời




Mấy năm thời gian, trôi qua như điện.

Vụ Vạn Sơn sụp đổ năm đó từng làm thiên hạ kinh hoàng, cũng đã dần dần lắng xuống trong ký ức của thế nhân.

Phế tích Vạn Sơn từng đổ máu vô số, phân tranh vô số, hiện giờ vắng lặng, không còn thấy tiếng người ồn ào.

Vẫn là những vách đá mỏm núi sứt mẻ lởm chởm, vẫn là đại địa cao thấp nhấp nhô, khắp nơi đều có đất đai nứt toác, gò núi năm đó khi kinh biến chợt phá đất chui lên, cùng những cái động to tướng bỗng dưng xuất hiện, nhấp nhấp nhô nhô, lởm chởm một vùng.

Song, trường phong chậm rãi thổi đến, mảnh đất từng tử tịch này, lại đã dồi dào sinh cơ.

Trong đám nham thạch trần trụi, cạnh gốc đại thụ chết gãy gập, vô số hoa cỏ dại sớm nối liền một dải, phóng tầm mắt nhìn qua, giữa một dải màu xanh biếc bừng bừng sức sống, lại vẫn có thể thấy vài gốc cây con, ngoan cường chậm rãi sinh trưởng. Chốc chốc lại có mấy con chim từ cuối trời xanh bay đến, líu lo thoáng ngừng chân nơi này.

Trên một chỗ cự nham cao nhất, có người khoanh tay đứng, ánh mắt hờ hững, lạnh lùng nhìn mảnh đất từng vắng vẻ cô quạnh, hoang bại khô kiệt này.

Mấy năm trước, từng chính mắt chứng kiến tử tịch lạnh băng như thế nào, lúc này lại nhìn một dải xanh biếc ngoan cường này, chung quy có một chút kinh ngạc.

Những cây non nhỏ teo, tiếp tục sinh trưởng nơi vô số đại thụ chọc trời ngã xuống, những bụi cỏ nhỏ thấp bé, dựng lại kỳ tích ở chỗ từng trời sụp đất lõm.

Vô luận thế giới lạnh băng tuyệt vọng như thế nào, sinh mệnh dường như luôn có thể tìm được đường ra, luôn kiên trì vĩnh viễn không từ bỏ, sau đó từng chút một tiêu dung hóa giải sự đổ nát hoang bại nơi này.

Y bình tĩnh nhìn, vẻ mặt không hề thấy mảy may cảm xúc, chỉ là hơi xuất thần, phảng phất chưa từng nhìn thấy, có một tốp quân đội nhỏ tầm mấy trăm người võ tướng đầy đủ, đang từ phương xa gian nan tiếp cận đến chỗ y.

Tuy rằng những người này từng đóng ở phụ cận Vạn Sơn này nhiều năm, khá có kinh nghiệm đối với việc làm sao mở đường tiến bước ở nơi thế này. Nhưng Vạn Sơn lớn như thế, căn bản chẳng tìm được đường tiến lên, khắp nơi còn toàn là cự thạch cản đường, hố nứt dọc ngang, muốn đi đến nơi nào đều không dễ dàng như vậy.

Xa xa nhìn người đứng một mình trên cự nham, tướng lĩnh dẫn đầu không dưng ớn lạnh từ trong lòng.

Đó là chỗ nham thạch cao nhất trong Vạn Sơn. Mặt hướng về bên họ, chỗ đứt hơn mười trượng như bị kiếm vót ra, sắc bén bằng phẳng, khiến người ta vừa thấy mà phát rét. Ba mặt khác cũng dốc đứng hiểm trở, vượn khỉ còn không thể leo lên, chẳng biết người nọ làm sao mà trèo lên được.

Cự nham cao cực kỳ, bốn phía trống vắng, duy có một vầng trăng sáng rực giữa không trung, thanh thanh lãnh lãnh chiếu phía sau người nọ.

Khí băng hàn túc sát hất thẳng vào mặt, lại như đó không phải người sống với thân thể máu thịt, mà là ma quỷ từ u minh quỷ vực chợt đến nhân gian vậy.

Trên cự nham, không cỏ không hoa không cây. Một phiến lạnh băng trống trải, độc người nọ hắc y uy nghiêm, cơ hồ dung vào một chỗ với màn đêm vừa buông xuống này.

Tướng lĩnh võ công không tồi, nhãn lực cũng hơn xa người thường, tuy nói cách rất xa, cũng thấp thoáng có thể nhìn ra người nọ mặt mày anh lãng, nhưng vừa nhìn qua, thân thể không chịu khống chế mà rùng mình, hoàn toàn chẳng thể chú ý ngũ quan người nọ rốt cuộc là anh tuấn hay xấu xí, chỉ cảm thấy cách xa như thế, loại khí lãnh khốc giá băng, uy nghiêm túc sát kia liền xa xa kéo đến, trong ***g ngực như bị đè trĩu, tự dưng mồ hôi như mưa.

Cho dù y không phải cao thủ đứng đầu, cũng có thể cảm nhận được, người nọ là sự tồn tại đáng sợ cỡ nào. Chỉ cần hơi có lý trí thì không nên đi trêu chọc, chỉ tiếc, y lại chẳng có đường lùi bước.

Yên quốc quân pháp nghiêm minh, thưởng cực hậu mà phạt cực trọng, người quân ngũ, đâu thể nào tham sống sợ chết, gặp khó chùn bước.

Năm đó Yên vương từng cùng các quốc đạt thành hiệp nghị chuyện Vạn Sơn, cùng với mọi người đều phát binh đi lùng sục, kết quả tử thương vô số, lại chẳng tìm được gì, không bằng triệt binh khỏi Vạn Sơn, mà bốn phía Vạn Sơn bố trí trọng binh, nghiêm cấm những người khác ra vào Vạn Sơn. Tất nhiên họ đã không thể được gì, thì chỉ có thể lui một bước, bảo đảm người khác không có cơ hội tiếp xúc Tiểu Lâu, được bất cứ lợi ích gì.

Sau đó, ngoài Vạn Sơn liền bị tầng tầng phong tỏa, vô số trạm gác, vô số tầng bảo vệ, các quốc gia tương lân đều có trú quân cực *** nhuệ lưu thủ ở đây. Mấy năm nay, tuy nói từng nhiều lần có nhân vật giang hồ tò mò mà gan lớn, cùng với người chư quốc phương xa phái tới, thử lẻn vào tìm kiếm, nhưng không phải bị chặn đường bắt giữ thì là trong quá trình tìm kiếm dài lâu mà chẳng có kết quả bị phát hiện vây bắt.

Đây vẫn là lần đầu tiên, có người hoàn toàn không bị trở ngại dễ dàng vượt qua hơn mười trạm gác phong tỏa, rồi lại không hề che giấu nghênh ngang xuất hiện ở nơi cao nhất Vạn Sơn như thế.

Đội nhân mã phụ trách tuần tra lục soát này, cho dù biết rõ đối phương khẳng định là kẻ tài cao gan lớn, tuyệt đối không sợ hãi, nhưng chức trách trên người, không dám vờ không phát hiện, chỉ có thể vừa phái người nhanh chóng điều binh, vừa bất chấp khó khăn bức về phía trước làm ra vẻ lùng bắt.

Mắt thấy khoảng cách hai bên đã vào tầm bắn của cung tên, tướng lĩnh lân đội lại chỉ cảm thấy chân chính có nguy hiểm là đội ngũ họ. Việc đã đến nước này, cũng là tên đã trên dây, không thể không bắn. Họ phụng mệnh bảo hộ phong tỏa Vạn Sơn, thất trách là phải bị quân pháp trừng phạt.

Huống chi, nếu để quân đội chư quốc khác phát hiện họ sợ địch không dám tiến lên, mất mặt chính là Yên vương, đến lúc đó truy cứu ra, càng là tội tày trời. Tướng lĩnh dẫn quân cười khổ một tiếng, kiên trì đến cùng mà cao giọng hét lớn: “Ngươi là người nào, Vạn Sơn này là cấm địa chư quốc, nghiêm…”

Còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trước mắt tối om, thân thể mềm nhũn ngã bịch xuống, ý thức khoảnh khắc cuối cùng hiện lên là “Đây là phương pháp công kích gì, sao có thể…”

Một ý nghĩ còn chưa xong, ý thức đã quy về yên lặng, mà cùng thời gian, tất cả thuộc hạ phía sau cũng nhất nhất ngã xuống.

Đến bây giờ, Địch Cửu trên cự thạch cũng chưa hề nhìn thẳng đám quan binh đang áp sát kia, đại bộ phận thời gian, y đều chỉ ngẩng đầu nhìn không trung.

Vạn dặm trời cao, trăng sao sáng ngời, y vẫn nhìn, cho dù bị người xa xa dùng mấy chục cây cung nhắm thẳng, cũng chưa từng quay đầu một lần, nhưng khi những người này ngã xuống đất, lòng có cảm giác, đột nhiên quay người.

Phía sau có người lấy một tư thế cực kỳ thoải mái lười nhác ngồi xếp bằng trên cự nham, trước người bỏ một bầu rượu, hai cái chén, thấy y quay đầu, cười làm tư thế “mời ngồi”.

“Lên cao đón gió, một mình cùng trăng sao, ngày tốt như thế, há có thể thiếu rượu?” Y nháy mắt. “Ta theo dõi ngươi rất lâu rồi, không thấy ngươi ăn uống gì hết, cho dù ngươi võ công cao, cũng nên thiện đãi thân thể mình.”

Địch Cửu lạnh lùng nhìn y. Cho dù năm đó ở Tiểu Lâu giữa một nhóm người từng gặp người này, cho dù biết người này có lực lượng tương tự thần tiên, nhưng ngần ấy năm qua, y thủy chung chưa từng có tâm kính sợ thấp thỏm gì với người trong Tiểu Lâu.

Y chỉ bình tĩnh ngồi xuống, lưng vẫn thẳng tắp như cũ. Người này, dường như trước nay không biết làm sao để mình thoải mái.

“Ngươi cũng thật đủ kiêu ngạo, Địch Tam và Địch Nhất cách một năm nửa năm, cũng sẽ đến nơi đây đi một vòng, nhìn ngó bốn phía, chẳng qua mỗi lần đều cẩn thận ẩn nấp hành tung, ngươi thì ngược lại, thoải mái đứng ở nơi cao nhất, đường hoàng như vậy, sĩ binh tuần tiêu lại chẳng phải người mù, tội gì rước phiền toái.”

Lúc trước Phương Khinh Trần cố kiên trì đánh thức y, tận lực ngắn gọn mà giới thiệu tình huống một lần, rồi trực tiếp một cước đá y khỏi Tiểu Lâu. Sau khi gặp mặt Địch Tam Địch Nhất, y cũng tín thủ lời hứa, không nói rõ chân tướng Tiểu Lâu, chỉ nói A Hán đã được chữa khỏi, nhưng lại nổi nóng một trận, khiến trời long đất lở, hiện tại đang bế quan chịu phạt, an toàn sinh mệnh đã tuyệt đối không lo, chỉ là lần bế quan này cực kỳ dài lâu, đời này muốn gặp lại nữa sợ là không khả thi lắm. Địch Tam và Địch Nhất lúc trước từng thân gặp biến cố Vạn Sơn, thần uy kinh người của A Hán, đối với giải thích này cũng không hề sinh hoài nghi gì. Trong lòng tuy nói hơi buồn bã mất mát nhưng cũng không muốn truy cứu lùng tìm nữa.

Thứ nhất, hai người tin Địch Cửu sẽ không lừa gạt họ, thứ hai, trong lòng hai người cũng hiểu rõ. Sau khi tận mắt chứng kiến lực lượng cường đại như thần của A Hán, cho dù là có ngày tụ hội, có kỳ gặp lại, chỉ sợ cũng sẽ có rất nhiều không tự tại. Duyên tận tương tụ, duyên đi mà tan, duyên số giữa tiên phàm, vẫn phải nhìn thoáng chút mới tốt.

Cho nên Địch Nhất tự trở về gặp lại thê tử, Địch Tam cũng bớt gánh nặng, lang bạt thiên nhai như cũ, hai người ngẫu nhiên nghĩ đến tình cũ chuyện xưa, sẽ tới phụ cận Vạn Sơn đi một vòng, không phải muốn tìm kiếm A Hán hay Tiểu Lâu, chẳng qua là tự mình hoài tưởng trong lòng một phen thôi.

Mà Địch Cửu, trước đây lại chưa từng đến lần nào. Y là người gọn gàng dứt khoát, lúc trước trực tiếp chia tay với Địch Nhất Địch Tam ở ngay ngoài Vạn Sơn. Trước kia ở cùng họ, là bởi vì bản thân y một người không thể chăm sóc A Hán tốt hơn, hiện tại đã không cần, thì cũng khỏi phải dây dưa nhiều nữa.

Địch Cửu biết, mình không phải một người thích hợp ở chung lâu dài với người khác, cho dù trong lòng y, Địch Nhất và Địch Tam đã là bằng hữu chân chính, nhưng ở chung một chỗ, lại rất không cần.

Địch Nhất từ khi có thê tử tới nay, lòng dạ mềm hơn nhiều, ngày đó lúc ly biệt, từng thử giữ lại, ngược lại là Địch Tam có thể lý giải tâm ý và lựa chọn của Địch Cửu hơn, ngăn cản Địch Nhất, thoải mái cùng Địch Cửu cáo biệt mà đi.

Mấy năm nay, Địch Cửu vẫn sống một mình. Cũng từng ngẫu nhiên đi qua dưới chân núi Địch Nhất ẩn cư, lặng yên lên núi nhìn một cái, không hề lộ diện, lại phiêu nhiên mà đi, cũng từng khi độc hành thiên hạ, gặp gỡ Địch Tam, hai bên gật đầu, chẳng nói gì nhiều hơn, lại đi lên con đường bất đồng của riêng mình.

Mà sau mấy năm, y một mình không chút che giấu xuất hiện ở nơi cao nhất của phế tích Vạn Sơn, rước lấy sự chú ý của quan binh, cũng hại trong Tiểu Lâu chạy ra một người lải nhải với y.

“Tại sao phải để ý đến ta? Lúc trước khi đưa ta ra, chẳng phải đã nói, về sau cho dù ta đến đây, cũng không tìm được Tiểu Lâu, không nhìn thấy các ngươi. Mấy năm qua người vào tra xét rất nhiều, cũng chưa từng thấy các ngươi ra mặt.”

Địch Cửu đến nơi đây, chỉ là muốn yên lặng nhìn không trung một chút, nhìn không trung mấy năm trước A Hán tiêu tan trong đó. Đối với người trong Tiểu Lâu, y không hề có ý nghĩ cố sức tiếp cận, nhìn thấy có người chui ra, trong lòng cũng chẳng dậy sóng lắm.

“Ta không ra, ngươi sẽ khách khách khí khí nói đạo lý với những người này sao? Với tính tình của ngươi, ra tay chính là trí người vào chỗ chết đại đồ sát.”

Nghiêm Lăng rất buồn bực. Những người khác đều đã nhao nhao vào đời, Tiểu Lâu chỉ còn y và Tô Thanh Dao ở lại trông, mắt thấy sắp gây ra sự kiện thảm thiết, thật sự không thể mặc kệ, dù sao nhánh quân đội xui xẻo kia là của Yên quốc.