[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 7




Phong Kính Tiết gập ngón tay, cốc đầu Phó Hán Khanh một cái rõ mạnh “Mơ cái gì đó?”

Cái cốc này y thầm vận nội lực khá nặng, hơn nữa y biết rõ về Phó Hán Khanh, hiểu rõ nội công của đối phương, có thể khéo léo không để nội lực của Phó Hán Khanh chấn lại, còn có biện pháp làm cho người trì độn như Phó Hán Khanh cũng phải thấy đau.

Phó Hán Khanh bị đau, kêu a một tiếng, lúc này mới thanh tỉnh trở lại, một tay xoa đầu, vừa mở to ánh mắt vô tội mà mơ hồ nhìn y: “Tại sao đánh ta?”

“Nói chuyện với ta còn ra vẻ nửa mộng nửa tỉnh, muốn ngươi bồi ta thiệt cho ngươi lắm sao?” Phong Kính Tiết cười lạnh phất tay “Đi đi đi, ai thèm ngươi bên cạnh.”

Phó Hán Khanh ừ một tiếng, lại thật sự không khách khí với y, cười cười nói với Địch Cửu: “Có chuyện gì các ngươi cứ nói tiếp đi, ta về trước đây.”

Y cư nhiên thật sự cứ thế khoát tay, tự mình đi ngủ tiếp.

Địch Cửu quả thật nghẹn họng trố mắt, vị giáo chủ đại nhân này, rốt cuộc quá không lễ phép quá không hiểu thường thức, hay hoàn toàn không xa lạ với người này.

Phó Hán Khanh không biết người bên cạnh đang trừng bóng lưng mình, ánh mắt cũng sắp đăm đăm, y chỉ xoa đầu, mơ mơ màng màng quay về.

Đầu thật là đau, Kính Tiết xuống tay có phải cũng quá nặng?

Vừa rồi đang làm gì nhỉ? Mình hình như hỏi vấn đề gì đó, hỏi cái gì nhỉ? Kính Tiết có trả lời không? Hình như không nghe được? Đúng rồi, vì sao lại phải đánh người?

Y thoáng mù mờ mà nghĩ, rồi lại gác qua một bên.

Trong mắt y, trên đời này vốn chẳng có chuyện gì nhất định đáng để mất công suy nghĩ không ngừng. Chỉ cần có thể ăn ngon ngủ ngon làm biếng, đầu óc cứ mặc nó hoang vu trì độn, chỉ cần được ngây ra là hạnh phúc lắm rồi.

Phong Kính Tiết chỉ mỉm cười nhàn nhạt nhìn bóng dáng y.

Bảy trăm năm trước, Địch Phi vì sao lưu lại di ngôn như vậy.

Nói đến thì chắc hẳn chỉ là nhất thời tùy hứng do chấp niệm nhiều năm dẫn phát, chắc hẳn Địch Phi năm đó nói ra cũng không hề ngờ tới, lại có người nghiêm túc chấp hành lời đùa này đến cùng. Chắc hẳn Địch Phi đã theo vô số năm tháng mà vĩnh viễn mất đi kia cũng không thật sự cho rằng, lời đùa ấy bảy trăm năm sau sẽ chân chính đúng trên thân một A Hán khác hiện tại.

Đã vốn chỉ là lời đùa, hết thảy đã đều chỉ là gút mắt do âm sai dương thác, cần gì phải truy nữa.

Người chết đã chết. Người còn sống vẫn phải vĩnh viễn sống tiếp.

Phó Hán Khanh thân trải sáu đời, tình đời gặp nhiều, lại vẫn không hiểu lòng người, thật sự cần mớ chấp niệm bảy trăm năm chưa từng ngừng cảm thấy kia không?

Cái tên cho dù long trời lở đất cũng chỉ cầu một mộng say sưa kia, cái tên bởi vì quá ngốc mà thủy chung không thể hiểu tình yêu nhân gian kia. Thật sự cần hiểu những tình cảm phức tạp, kỳ diệu, đầy cảm xúc tiêu cực đó không?

Phong Kính Tiết thoáng chua xót cười cười, cảm thấy mình có hơi giống cha mẹ bận lòng, ngóng trông con trẻ lớn lên, nhưng lại không bỏ được phân ngây thơ kia, muốn hài tử sớm muộn phải biết tình cảm nhân gian, lại luôn suy tính chỉ sợ nó đau lòng.

A Hán bất đồng với tất cả họ, quá mức tinh thuần, quá khứ xa xăm bảy trăm năm trước đã vĩnh viễn sai mất, thật sự cần nói với y sao?

Phong Kính Tiết hơi coi thường thủ đoạn trốn tránh vì do dự mà mình đã chọn dùng. A Hán không phải ngốc, chẳng qua y quá lười. Mọi việc đều không muốn nghĩ, ngươi nói với y cái gì thì chính là cái đó, có lúc thật sự dễ lừa khiến lương tâm người ta dễ dàng có phần bất an như vậy.

“Phong công tử.” Tiếng gọi nhàn nhạt của Địch Cửu truyền đến.

Phong Kính Tiết cười quay người, y biết vị Thiên vương chỉ thiếu một bước đã có thể trở thành Tu La chi chủ này, chỉ sợ còn rất nhiều chờ mong, rất nhiều nghi ngờ với mình. Bất quá, đáng tiếc là, đã gặp A Hán, thương nhân con con y đây thật sự không còn gì nhất thiết phải dây dưa nhiều với loại đầu mục xã hội đen này.

Y tiêu sái thi lễ: “Tại hạ mục đích chuyến này đã đạt, còn rất nhiều chuyện quan trọng, không quấy rầy Địch công tử thêm nữa.”

Địch Cửu há chịu để y đi dễ dàng như thế: “Thủ tục hợp tác của hai nhà chúng ta còn rất nhiều chi tiết có thể trao đổi, mà đạo buôn bán liên quan ta cũng có rất nhiều chỗ cần thỉnh giáo công tử.”

Phong Kính Tiết cười nói: “Xương Long chẳng qua là một trong vô số thương hiệu trong tay ta, nếu chỉ vì việc hợp tác của một thương hiệu này mà ta cũng phải dốc sức làm như thế, vậy cả đời thôi đừng mong thanh nhàn nữa. Thủ tục liên quan đến việc hợp tác ta sẽ giao xuống, người của ta sẽ tự liên hệ với quý vị, Địch công tử có nghi vấn gì, đều không cần khách khí, ta cam đoan thủ hạ của ta có hỏi tất đáp, Địch công tử cần gì, chỉ cần là hợp lý hợp pháp, chúng ta sẽ một mực cung cấp.”

Trong lúc nói chuyện thân hình đã lướt ra sau, nhưng đến chỗ cầu thang thân hình chợt thoáng dừng, mắt lại nhìn Địch Cửu chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Địch thiên vương, ta biết ngươi có rất nhiều nghi ngờ với A Hán, với ta cũng thế. Ta và y đều không quan tâm việc các ngươi hoài nghi tra xét, chẳng qua, đã có duyên gặp mặt một lần, ta cũng cho ngươi một lời khuyên, rất nhiều chuyện đừng nghĩ quá phức tạp. Đối phó A Hán, dùng cách nghĩ đơn giản nhất, phương thức đơn giản nhất mới là chính xác nhất. Suy nghĩ quá nhiều chẳng những tổn thương người, càng tổn thương mình hơn.”

Một lời đã hết, Phong Kính Tiết không dừng lại nữa, lướt xuống lầu.

Đám người vừa nãy tránh đi đã đợi dưới lầu rất lâu, thấy Phong Kính Tiết xuống đều có ý dò hỏi.

Phong Kính Tiết lại chỉ mỉm cười chắp tay với bốn phía, dạo bước ra khỏi lâu, bước lên xe ngựa nhà mình, nhưng cũng không lập tức hạ lệnh trở về, chỉ ngẩng đầu, lại thấy trước cửa sổ lầu hai, Địch Cửu đang ló ra. Đỉnh đầu là kiêu dương chói mắt, trong mắt y lại như băng tuyết hàn đầm, không thấy độ ấm.

Trong lòng Phong Kính Tiết thoáng thở than, cơ hồ có phần đồng tình với vị Thiên vương đáng thương này. Tuổi tác như vậy, tu vi như vậy, đã là cực xuất sắc cực khó được. Có thể ở Tu La giáo bước lên chức vị Thiên vương, đủ thấy trong quãng thời gian hơn hai mươi năm dĩ vãng, đã nếm không ít khổ, chịu không ít mệt. Mà thành tựu đạt được cũng không tầm thường, có thể xem là nhân trung tuấn kiệt, bất kể đi đâu đều phải nổi tiếng, bỗng dưng bị Phó Hán Khanh đoạt mất vị giáo chủ đã đủ thảm, chỉ sợ công phu y lấy làm kiêu ngạo, một thân nghệ nghiệp, cũng bị Phó Hán Khanh đả kích nát bét.

Một hơi còn chưa thở xong lại đụng phải mình, hung hãn cho y một kích.

Lúc này, tân nhiệm Thiên vương của Tu La giáo, sợ còn đang âm thầm bưng lòng tự tôn đã vỡ thành từng mảnh thủy tinh đầy dưới đất mà ở đó đau đớn.

Chuyến này tuần tra, vạn nhất chạy đến Sở quốc Yên quốc, lại đụng phải Tiểu Dung, Khinh Trần, ngần ấy người từng kẻ đến giáo huấn, từng kẻ so với y, khổ sở mai sau vẫn còn cả đống cho cho y chịu.

Phong Kính Tiết có chút mèo khóc chuột giả từ bi mà suy nghĩ một phen. Đang định buông màn xe, đúng lúc có một người hầu của Đắc Nguyệt lâu lao đến nhanh như chớp. Người còn chưa tới trước cửa đã hô lớn: “Tri phủ đại nhân đã giao vụ án cho thôi quan Lư đại nhân, Lư đại nhân không hề chậm trễ một khắc nào, lập tức dẫn hết những bách tính đi kiện đến hình phòng nha môn, phái nhân mã truyền hết những người liên quan đến chờ hỏi. Đoàn gia, người phái tới truyền ngài, sợ đã ở trên đường.”

Chân mày Phong Kính Tiết hơi nhích, bên cạnh truyền đến câu hỏi của chủ sự Xương Long kia: “Công tử có muốn đi nghe thẩm?”

“Vụ án lớn như thế, cả trăm ngàn người chen chúc, mùi mồ hôi, mùi hôi thối, mùi máu tanh, tiếng khóc tiếng kêu tiếng tranh cãi, ta chạy đi chịu tội làm gì. Ta còn có ước hẹn với hoa khôi của Thanh Phong cư đây.” Phong Kính Tiết uể oải đáp một tiếng, buông mành, thoải mái ngả ra sau, thờ ơ nghĩ, tên đó xử án mạnh mẽ vang dội đến cùng, rõ là chưa từng sửa đổi một chút.

Cỗ xe ngựa của Phong Kính Tiết nháy mắt đã đi xa, không bao lâu sai nhân quan phủ phái tới truyền lời cũng đã đến. Sau khi được Địch Cửu đồng ý, Đoàn Thiên Thành là đại đông gia của tất cả việc buôn bán bản địa, tự mình đi hình phòng theo tin.

Khi đại bộ phận người của cả phủ Đại Danh đều bị vụ đại án oanh oanh liệt liệt này thu hút toàn bộ lực chú ý. Địch Cửu thân là một trong những đại độc thủ sau màn của một bên lại không hề quan tâm.

Lúc này, y đã chạy đến phòng Phó Hán Khanh bức cung.

Vào phòng, Phó Hán Khanh giường gối mềm mại vạn năm không đổi đi gặp Chu công. Cái gối nọ cực đặc biệt, không phải vàng bạc bông hay tơ, lại là gối mỹ nhân hoạt sắc sinh hương.

Đùi của đệ nhất mỹ nhân Vạn Hoa lâu cho y làm gối đầu ngủ thật ngon lành, mà hoa khôi được đưa tới hầu hạ giáo chủ cũng không biết nên khóc hay nên cười, ngồi ngay đơ trên giường.

Người bên ngoài nhìn thấy, thật chẳng biết nên hâm mộ y diễm phúc không cạn, hay nên cười y không hiểu phong tình.

Địch Cửu lạnh lùng phất tay, mỹ nhân nọ như được đại xá, cẩn thận đẩy Phó Hán Khanh ra, hoạt động đôi chân cứng đờ, từ bên giường một mực lui ra cửa.

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, bên trong không còn một người vô can.

Địch Cửu nhíu mày nén nhịn, ngồi xuống bên giường Phó Hán Khanh đang ngủ say như heo, đang định đưa tay đánh thức y, nhưng không ngờ Phó Hán Khanh bị mất gối thơm ngủ rất không thoải mái, nằm trên giường trở mình, rất tự nhiên mà xem đùi Địch Cửu là cái gối ấm áp vừa xong, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất rồi ngủ tiếp. Hơn nữa vì phòng ngừa lại mất gối, hai tay đồng thời vươn lên trên, ra sức ôm chặt cái gối.

Địch Cửu lần này không chỉ là gân xanh giật giật trên trán, ngay cả ngón tay cũng bắt đầu run run. Lại nhìn dáng vẻ vừa ngủ vừa cười ngu của Phó Hán Khanh, ngẫm nghĩ tướng ngủ đáng ghét thích dùng nước miếng gột cả cái gối một lần của tên này, Địch Cửu theo phản xạ định vỗ xuống một chưởng.

Bàn tay chụp đến giữa không trung chợt động lòng, nhớ tới một chuyện, trên mặt lộ ra vẻ do dự, suy tính mấy lượt rốt cuộc vẻ mặt dứt khoát, hệt như làm ra hy sinh trọng đại, buông bàn tay, lại cúi người xuống kề đến bên tai Phó Hán Khanh, dùng thanh âm cực ôn nhu hỏi: “A Hán, Phong Kính Tiết với ngươi là quan hệ gì?”

Y ít nhiều biết tật xấu lúc mơ mơ màng màng chuyện gì cũng có thể buột miệng nói ra của Phó Hán Khanh, cũng từ trong đối thoại vừa rồi của Phong Kính Tiết với y, đoán ra hai chữ “A Hán” chính là xưng hô của người thân cận với y, vì moi tin, cũng chỉ đành liều mình làm gối, kiềm chế sự chán ghét, thống khổ, khó kham, phẫn nộ, đủ các loại cảm xúc tiêu cực, thử điều này.

Câu hỏi này trong thanh âm có xen lẫn thiên ma nhiếp hồn âm, thanh âm nhẹ nhàng lại có thể truyền vào nơi sâu nhất trong óc người. Không hề gây nên một chút kích thích với tai, cũng sẽ không khiến lòng người sinh ra mảy may phòng bị, tự tự nhiên nhiên biến câu này trở thành vấn đề chí thân chí cận không thể lừa dối sâu trong linh hồn.

Mà Phó Hán Khanh hiện tại lại đang trong lúc ngủ mơ thả lỏng nhất, bị y dùng thiên ma âm hỏi, quả nhiên mơ mơ màng màng đáp: “Bằng hữu, bạn học.”

“Bạn học? Người cùng học tập sao? Nhưng y nói y là sư phụ ngươi, võ công của ngươi là y dạy.” Thanh âm của Địch Cửu càng thêm thân thiết.

“Công phu của ta quả thật là y dạy đó.” Ngữ khí của Phó Hán Khanh cực kỳ mơ hồ, nếu không phải Địch Cửu dỏng tai, tập trung tinh thần, thật sự không thể phân biệt.

“Vậy các ngươi cùng một chỗ, học cái gì?”

“Chúng ta cùng một chỗ không học gì cả, để chúng ta tự mình đối mặt với nhân sinh của riêng mình, ai sống thành công, người đó sẽ tính là học thành.” Phó Hán Khanh trở mình, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn “Ta không thích.” ngay cả chân mày cũng đã nhíu lại.

“Sư phụ của các ngươi là ai?”

Không có hồi đáp, Phó Hán Khanh trong giấc mơ vẻ mặt phiền não đưa tay khua loạn trên không, giống như muốn đuổi tiếng vo ve phá giấc ngủ của người ta kia.

Địch Cửu vừa khéo léo né tránh vừa dùng thanh âm càng thêm ôn nhu nói: “A Hán, trả lời, mau trả lời, xong rồi là có thể ngủ ngon.”

Phó Hán Khanh quơ loạn hai tay trên giường, quơ được tấm chăn bèn liều mạng trùm kín mặt.

Địch Cửu vừa tức giận vừa buồn cười, một tay kéo chăn.

Ban đầu y chỉ là vì moi tin, nhưng bất tri bất giác bị hành động mơ hồ này của Phó Hán Khanh khiến cho vẻ dè dặt trầm trọng trên mặt lúc đầu biến hết thành thoải mái trêu đùa.

Người không biết nhìn thấy, chỉ sợ còn cho đây là một vị huynh trưởng ổn trọng đang càm ràm tiểu đệ đệ thích ngủ nướng.

May mà y chưa hoàn toàn quên mất việc chính, kéo chăn hỏi tiếp: “Phong Kính Tiết là ai?”

Phó Hán Khanh vẫn chìm trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh, không chịu đối mặt với hiện thực, lại mơ hồ cảm thấy không trả lời tiếng ồn này sẽ không ngừng, đành phải nói: “Y nói là thương nhân, thì phải là thương nhân thành công nhất rồi.”

“Thương nhân thành công nhất, tất nhiên phú khả địch quốc, danh tiếng cao xa, vì sao ta chưa bao giờ nghe nói về y.”

Phó Hán Khanh bị làm ồn bực bội vô cùng, lăn qua lộn lại trên giường: “Ta không biết.”

Địch Cửu chau mày: “Như vậy, y có phải là người phủ Đại Danh, cơ nghiệp của y có phải là ở phủ Đại Danh.”

Phó Hán Khanh buồn bực đưa tay bịt tai, tiếng vo ve khiến người ta không thể ngủ này vì sao không chịu ngừng: “Ta không biết.”

Địch Cửu biết tính tình y cực đơn thuần, đang ngủ cũng nói không biết thì chính là thật sự không biết, tuyệt đối không thể thăm dò nhiều hơn.

Mặc dù cực kỳ hoài nghi mối quan hệ của Phong Kính Tiết với Phó Hán Khanh, nhưng lại cực khó hiểu đối với việc Phó Hán Khanh không biết rất nhiều chuyện của bằng hữu bạn học.

Y trầm tư một hồi mới hỏi: “Các ngươi đã là bạn học, vậy thì nơi các ngươi cùng học tập ở đâu?”

“Tiểu Lâu.” Phó Hán Khanh trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ ngóng trông hết thảy mau mau kết thúc, thuận miệng đáp luôn.

Hai chữ “Tiểu Lâu” vừa ra, Địch Cửu đại biến sắc mặt, rốt cuộc bất chấp sự thật mình đang làm gối, đứng bật dậy.

Cùng thời gian, sàn nhà dưới chân y đã bị giẫm xuyên, đại sàng vừa nãy y ngồi đã sụp xuống. Đủ thấy vừa rồi trong lúc tâm trạng kích động, chân khí toàn thân đều đã mất khống chế.

Đồng thời, Địch Nhất làm hộ vệ vẫn ẩn trong chỗ tối trên xà nhà cũng bị hai chữ Tiểu Lâu chấn rớt khỏi xà nhà, mặc dù thân thể theo bản năng điều chỉnh trọng tâm bình an chạm đất, nhưng ngay cả trên mặt vẫn đầy vẻ khiếp sợ.

Hai người nhìn nhau hoảng sợ, nhất thời không ai nói được lời nào.