[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 5




Nam tử nọ bạch y như tuyết, dung mạo lộ vẻ tiêu sái tự tại không sao nói nên lời. Chỉ mỉm cười, hờ hững một lời như vậy, đã khiến Đoàn Thiên Thành trong phút chốc không dời nổi mắt.

Ngày này, Đoàn Thiên Thành đã biết ông chủ lớn chân chính của hiệu Xương Long, ngày này, Đoàn Thiên Thành lần đầu tiên hiểu được, thế nào là người so với người tức chết người.

Cũng là bên cạnh mỹ nhân hầu hạ, vị giáo chủ kia của họ khiến người ta vừa nhìn, nghĩ tới trừ vô dụng thì chính là phế vật, nhưng người trước mắt này lại tự có một loại tiêu sái của chân danh sĩ tự phong lưu.

Cũng là diện mạo anh tuấn lãng mục tu mi, thế nhưng giáo chủ nhà mình lại là kẻ lười nhác, khiến người ta nhìn mà cảm thấy tay chân ngứa ngáy muốn đánh người. Mà vị này, chỉ vừa nhìn đã khiến người cảm thấy, cho dù giữa ngàn vạn người, vừa nhìn đến, người đầu tiên trông thấy chỉ có thể là y. Ngay cả một thân màu trắng tùy ý kia, chỉ vì mặc trên mình y, liền khiến người cảm thấy trên trời dưới đất chỉ có nhân vật như y đây mới tôn lên một thân thanh tố khiết tịnh này.

Chẳng qua là gặp mặt một lần, sự cao ngạo tự kiêu thuộc về đệ tử Ma giáo trong xương cốt Đoàn Thiên Thành kia đã thu lại không còn chút nào, khách khí thi lễ nghênh đón.

Bạch y công tử nọ tươi cười xuống xe, thong dong đáp lễ: “Đoàn tiên sinh khách khí rồi, tại hạ Phong Kính Tiết, chẳng qua là một thương nhân, không dám nhận tiên sinh lễ trọng như thế.”

Đoàn Thiên Thành cũng không nhiều lời, chỉ khách khách khí khí tự mình đi trước dẫn Phong Kính Tiết lên lầu.

Địch Cửu vốn cũng định nể mặt, cho dù người tới chỉ là một thương nhân, cũng nên đứng dậy chào đón. Thế nhưng khi y trông thấy nam tử bạch y tiêu sái, mi phi mục lãng kia cứ thế ung dung bước lên cầu thang mà đến, rốt cuộc trong lòng không còn ý niệm gì, tính toán gì cũng quên hết, cứ thế tự nhiên đứng dậy, giống như trước mặt nam tử nọ, dù là người chí tôn chí quý trong thiên hạ cũng quyết không thể ngồi yên như cũ.

Đoàn Thiên Thành tiến lên hai bước, đứng hầu ở bên, giới thiệu hai người với nhau: “Phong công tử, vị này vốn là Địch đông gia của thương hội chúng ta, đông gia, vị này là…”

Còn chưa dứt lời, Phong Kính Tiết nọ đã mi mắt hàm tiếu, ngữ khí thản nhiên như thường nói: “Ta nghe nói Tu La chi chủ tân nhiệm không phải họ Địch, sao thương hiệu các người lại ra một vị Địch đông gia.”

Một lời chưa dứt, cả tửu lâu đã sát khí bốn phía, không biết có bao nhiêu thanh đao kiếm ra khỏi vỏ, có bao nhiêu người thất thái vây đến, có bao nhiêu người đề khí ra vẻ.

Duy nhất bản thân Phong Kính Tiết lại như hoàn toàn không phát giác, chỉ thản nhiên cười nói: “Ta chẳng qua là thay mặt thương hiệu của ta, theo ước hẹn đến uống rượu tán gẫu kết thân với đông gia các người, nếu chỉ định phái một kẻ giả mạo ở đây ứng phó, vậy xin thứ lỗi phải cáo từ.”

“Ngươi…” Tề Hạo không thể cầm lòng, tiến lên một bước định có động tác, lại bị Địch Cửu đúng lúc vung tay ngăn, Địch Cửu dùng ánh mắt chăm chú, lạnh lùng nhìn Phong Kính Tiết chằm chằm: “Làm sao ngươi biết bí mật tối cao của giáo ta?”

“Với người bên ngoài là bí mật lớn, với ta lại tính là gì?” Phong Kính Tiết cười sang sảng: “Ta và giáo chủ của các ngươi là người quen cũ, một thân công phu kia của y cũng coi như là ta dạy.”

Dù là với định lực của Địch Cửu, nghe thấy lời ấy cũng không khỏi chấn động: “Ngươi là sư phụ của y?”

“Sư phụ?” Phong Kính Tiết suy nghĩ một chút, mới nói: “Nếu luận trên võ công, quả thật có thể nói như vậy, bất quá ngươi không cần khẩn trương, ta không mạnh hơn y đâu, nội lực y học là ta và mấy bằng hữu cùng sáng tạo ra, tiểu tử này thiên phú cao, thành tựu vượt qua bất cứ ai trong chúng ta.”

Y giống như hoàn toàn không phát hiện đồng tử đột nhiên co lại và thân thể đột nhiên kéo căng kia của Địch Cửu, ý cười thư lãng liếc nhìn mọi người: “Các ngươi đương nhiên cũng không thể tin lời một phía của ta, không ngại phái một người đi hỏi thử giáo chủ các ngươi, với tính tình lười nhác đó của y, nếu ta là người không liên quan, y đương nhiên lười gặp.”

Địch Cửu không nói không rằng, chỉ tùy ý đưa tay. Lăng Tiêu đứng hầu phía sau y lập tức im lặng rời khỏi.

Phong Kính Tiết cười, núi đao biển kiếm bên cạnh, sát khí lạnh băng như không có, thản nhiên ngồi xuống cười nói: “Rượu ngon thức ngon này cũng đừng lãng phí, không cần các ngươi tiếp đón, ta bây giờ cứ tự tiện vậy.”

Vừa nói vừa nâng đũa gắp thức ăn, vừa đưa tay lấy bầu rượu rót cho mình. Địch Cửu ở bên đưa tay đè bầu rượu lại, sau đó đích thân cầm lên, rót rượu cho Phong Kính Tiết.

Phong Kính Tiết cười nâng chén, mặc y rót mỹ tửu vào chén lưu ly, lúc này mới thong dong đưa tay uống cạn.

Người ngoài nhìn chỉ cảm thấy đây là một hồi khách chủ khách khí nhường nhau, lại không hề biết, trong một kính một uống này, chẳng biết đã đổi bao nhiêu sinh tử sát cục.

Địch Cửu cầm bầu rót rượu, tư thế giữa ngón và bàn tay đã đưa tất cả yếu huyệt ở nửa thân trên của Phong Kính Tiết vào phạm vi công kích.

Mà Phong Kính Tiết nâng chén đón, lại không dấu vết chặn chết mỗi một quỹ đạo công kích của y.

Trong thời gian rót đầy một chén rượu ngắn ngủi này, Địch Cửu hai tay mười ngón đã phát sinh vô số biến hóa vi diệu đến mức hầu như không thể phát hiện, trước sau lại đổi ba mươi bảy phương thức công kích.

Mà hai tay Phong Kính Tiết bị hạn chế trên chén rượu nho nhỏ, động tác biến hóa có thể làm càng ít, nhưng mỗi lần đều có thể phong chết chỗ khí cơ của Địch Cửu vận hành, chỉ thẳng sơ hở duy nhất trong bất cứ chiêu thức nào của Địch Cửu, bức y không thể không biến chiêu chống đỡ.

Trong lúc biến ảo cực nhanh, người võ công hơi thấp căn bản không thể phát hiện, ngay cả loại cao thủ như Đoàn Thiên Thành này cũng chỉ ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp.

Tề Hạo công lực cao nhất, mắt tốt nhất, trong một nháy mắt ngắn ngủi nhìn đến, lại cảm thấy khí huyết bốc lên, mắt hoa thần váng, trong lòng rối rắm áp lực, gần như hộc máu.

Dù là bản thân Địch Cửu, trong một tấc, mỗi lần chiến đấu quyết sát, thân thể tự nhiên điều chỉnh đến trạng thái chiến đấu tốt nhất, khí cơ trong cơ thể nháy mắt tăng lên, nhưng trong thời gian rót đầy một chén rượu, liên tục bị phong chết ba mươi bảy lần, mỗi lần đều bị bức cho không thể không thay đổi phương thức công kích. Chuyển đổi khí cơ vận hành thường xuyên như vậy, khiến sắc mặt y trong thời gian cực ngắn thoáng tái thoáng tím lại thoáng đỏ, thoáng đen thoáng xanh, đúng là quỷ dị tột cùng, toàn thân chân khí kích động, đều truyền vào bầu rượu dưới đôi bàn tay.

Rượu rót ra từ trong bầu này, xuyên đá hủy trụ, lại ở giữa hai tay Phong Kính Tiết, tự tự nhiên nhiên rót vào chiếc chén lưu ly nho nhỏ, ngay cả gợn sóng cũng không thấy nổi lên.

Cho đến khi Phong Kính Tiết ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, thế công thủ này kết thúc, khí cơ toàn thân Địch Cửu thoáng chuyển, lúc này mới cảm thấy mồ hôi ướt áo. Mặc dù chỉ là rót một chén rượu, với y lại đã đạt tới cực hạn phát huy siêu thường của bản thân, nếu Phong Kính Tiết vừa rồi cầm chén chờ một lúc nữa, bản thân y khả năng sẽ không cầm cự được, chân lực rẽ lối, đương trường tẩu hỏa nhập ma.

Lúc này mặc dù vẻ mặt tươi cười thản nhiên, thong dong buông bầu rượu, lòng bàn tay lại đã lạnh băng, mà trong lòng càng lạnh thấu xương.

Đúng lúc một tràng hô to gọi nhỏ truyền đến: “Kính Tiết, Kính Tiết.”

Theo tiếng la hét, giáo chủ không đầu không não không thể thống kia liền chạy vọt vào.

Tất cả những người thời gian này đã tiếp xúc với Phó Hán Khanh đều cảm thấy cực ngạc nhiên, cái tên có thể nằm tuyệt không ngồi, có thể ngồi tuyệt không đứng, đao chém lên đầu cũng chẳng chịu bước nhiều một bước kia lại chủ động chạy đến, mặt mũi của ông chủ Phong này lớn đến hù chết người.

Phong Kính Tiết cười đến đón, ghìm chặt vai y, quan sát tường tận một phen, lúc này mới cười nói: “Lần này ngươi sống hẳn là rất không tồi, ta có thể yên tâm rồi.”

Phó Hán Khanh cực ngạc nhiên hỏi: “Kính Tiết, sao ngươi lại đến tìm ta? Sao ngươi biết ta là Tu La giáo chủ? Sao ngươi biết nơi này là sản nghiệp của Tu La giáo?”

Lời y hỏi người ngoài nghe tất nhiên là bình thường, lại không biết lời này thật sự rất có thâm ý.

Quy củ của Tiểu Lâu, vị trí vào đời của tất cả các học sinh không thể quá gần nhau, chính là vì để họ độc lập đối mặt với đầu đề, mà không thể trợ giúp lẫn nhau, độc lập sinh tồn trong thế giới mãng hoang này, mà không thể đoàn kết cùng một chỗ, giải trừ cảm giác cô độc này.

Mặc dù không phải cưỡng chế yêu cầu họ vĩnh viễn không được chạm mặt. Nhưng nếu không thật sự cần thiết, tuyệt đối không tán đồng các học trò thăm viếng lẫn nhau.

Hơn nữa, tuy rằng hệ thống của Tiểu Lâu biết hết, nhưng khi mọi người đi con đường của mình, đều không thể yêu cầu Tiểu Lâu cho mình nhiều thông tin trợ giúp hơn.

Cho nên, Phong Kính Tiết tới thăm Phó Hán Khanh, đây là hành vi phạm quy rõ ràng. Phó Hán Khanh không lười biếng nằm trên giường chờ thủ hạ mời Phong Kính Tiết đến gặp, lại không thể kiềm chế được tự mình chạy tới. Việc này cũng bởi vì, y lo lắng Phong Kính Tiết vì mình mà vi quy gây họa. Cho nên mới trái với tác phong lười nhác bình thường.

Phong Kính Tiết tất nhiên biết nghi vấn của y: “Ta không phải đến gặp ngươi đâu. Ta là ông chủ lớn của Xương Long. Các ngươi ở phủ Đại Danh làm ra trò lớn như vậy, sẽ dẫn đến phong ba rất to cho thương giới phủ Đại Danh, vì lợi ích của Xương Long, ta đương nhiên phải xem thử các ngươi làm trò quỷ gì, còn nữa, một bằng hữu của ta hiện đang làm thôi quan ở phủ Đại Danh, quản lý chính là hình danh, các ngươi gây ra vụ kiện cáo thanh thế lớn như vậy, tất nhiên phải liên lụy đến y, xuất phát từ sự quan tâm đối với bằng hữu, ta cũng muốn đến tra thử xem các ngươi rốt cuộc làm trò huyễn hoặc gì. Về phần biết chuyện của ngươi, đó là lần trước khi tán dóc với nữ nhân nhiều chuyện kia, nghe nàng ta trong lúc vô ý nhắc tới, ngươi làm giáo chủ, còn phải đến Triệu quốc tuần tra, lại nghe nàng ta thuận tiện đề cập phân đàn này cũng từng có làm ăn nhỏ với thủ hạ của ta, bấy giờ mới có thể từ trong động tĩnh gần đây, các ngươi mấy chỗ này điều phái nhân thủ, đoán ra là đại nhân vật đã tới, cho nên mới đến gặp ngươi.”

Lời này đáp rất thản nhiên, chẳng qua là giải thích, y đến tìm Phó Hán Khanh, thuần là vì chuyện của mình thế thôi. Y và Phó Hán Khanh chỉ bởi vì đúng lúc, vận mệnh mới giao nhau, y chỉ là không tận lực né tránh, không phải cố ý vi quy. Hơn nữa không phải là khi vận mệnh của mình phát triển đến chỗ gặp Phó Hán Khanh, mới hỏi thăm chi tiết từ Tiểu Lâu, mà là rất lâu trước kia khi tán dóc ngẫu nhiên nói đến.

Tất cả học sinh, không được hỏi thăm tin tức liên quan đến mình, nhưng tán gẫu chuyện của người khác thì không hề gì. Về phần sau này vận mệnh giao cắt với người ta, đây là trùng hợp, không thể tính là vi quy.

Tóm lại, vô luận y hiện tại chịu khó đích thân đến gặp Phó Hán Khanh như thế, có phải là mượn công làm tư hay không, dù sao trên danh nghĩa, trên đạo lý, sẽ không để hệ thống của Tiểu Lâu bắt được một chút lỗi.

Đối đáp của hai người đều là những lời chỉ có bản thân mới hiểu được, người bên ngoài không dễ dàng nghe ra điều gì huyễn hoặc, chỉ có Địch Cửu nghe thấy mà kinh hồn táng đảm.

Một Phó Hán Khanh đột nhiên chui ra đã khiến cả Tu La giáo long trời lở đất, chẳng ngờ người như thế lại không chỉ có một.

Bản lĩnh của Phong Kính Tiết kia càng quỷ dị khó lường hơn, nghe khẩu khí của y thì thần công uy lực vô cùng kia là y và mấy bằng hữu cùng sáng tạo, vậy có nghĩa là cao thủ vượt qua thường thức của thế nhân như vậy, ít nhất còn không dưới hai.

Hơn nữa, đối đáp giữa hai người chứng minh rằng, hết thảy tin tức của Tu La giáo không phải Phó Hán Khanh truyền ra, mà là nữ tử không biết là ai kia, nữ tử kia lại là người nào, làm sao có thể biết việc cơ mật trong giáo như thế.

Y kinh ngạc nhìn đôi bằng hữu thoạt nhìn như cửu biệt trùng phùng kia, nhất thời tâm tư rối bời