[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 48




Vẽ xong một nét cuối cùng, Yên Lẫm quay người lại, không biết là bởi hưng phấn, hay là bởi đã chuyên chú cố gắng trong một thời gian dài, trên khuôn mặt bé xíu phơn phớt đỏ, cực kỳ đáng yêu: “Dung tướng, Dung tướng, hôm nay thái phó khen trẫm đó.”

Hai tay Dung Khiêm bỗng nhiên bắt đầu ngứa ngáy.

Trên đời này, tất cả hài tử đều như là thiên sứ đáng yêu. Trời sinh đã có sức mạnh khiến người yêu thích. Huống chi tiểu Hoàng đế này lại rất đẹp, mắt rất to nhìn là khiến người lớn rất muốn ôm nó qua yêu thương một phen. Vì trong cung săn sóc rất tốt, ăn uống ngủ nghỉ chăm nom đều tốt, khó tránh khỏi vì dinh dưỡng hơi thừa, tiểu Hoàng đế vóc dáng nhỏ xíu thân mình mũm mĩm, khuôn mặt nhỏ teo múp míp, da dẻ lại mềm muốn chết. Mỗi lần nhìn thấy, Dung Khiêm đều vô cùng muốn đưa tay véo hai má tiểu Hoàng đế, trái phải kéo một phen, hưởng thụ xúc cảm non mềm, đồng thời nhìn mặt quỷ của cục cưng đáng yêu.

Những người lớn trong dân gian thường sẽ có hành động như vậy với hài tử của mình. Tiếc rằng với Hoàng đế tôn quý, điều này là tuyệt đối không cho phép. Dung Khiêm phải giữ gìn phong phạm quyền thần đạo mạo trang nghiêm của mình, mỗi lần đều chỉ đành dùng lý trí ép mình kiềm chế loại xúc động này mà thôi.

Y ở đây vừa thất thần, tiểu Hoàng thượng bên kia không vẽ nữa, liều mạng kéo áo y: “Dung tướng, thái phó khen trẫm học rất giỏi, rất nhanh, ngươi có muốn xem bài tập của trẫm không??”

Vì tuổi quá nhỏ, thanh âm cũng non nớt. Mặc dù theo người lớn dạy, nói chuyện nhất định phải xưng trẫm, nhưng thật sự không thể khiến người ta cảm nhận được bất cứ uy nghiêm gì của Hoàng đế.

Nó chỉ là một hài tử bình thường đáng yêu, thông minh lanh lợi, khiến người ta nhìn là muốn ôm vào lòng thân thiết một phen, trêu đùa một chút.

Đôi mắt to tròn nhìn Dung Khiêm, dáng vẻ không được khen thì đừng hòng thôi.

Dung Khiêm nhìn mà buồn cười, thoáng đấu tranh tư tưởng một chút, cuối cùng vẫn ôm cái người nhỏ xíu vào lòng, thân thể nhỏ như vậy, nhẹ như vậy. Sinh mệnh chân thật như vậy, sống động như vậy, luôn khiến người ta cảm thấy cực thần kỳ.

Thôi thôi thôi, cùng lắm thì ngày mai lại đi nghe mấy lão bảo thủ lải nhải kỷ cương quân thần một phen là được.

Y không chút để ý mà nghĩ như vậy, miệng cũng không chút để ý mà hỏi: “Thật sao, Hoàng thượng thật là càng ngày càng giỏi lắm.” Ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt tiểu Hoàng đế bụ bẫm cực đáng yêu kia. Trong lòng vẫn cực kỳ muốn đưa tay kéo hai cái.

Yên Lẫm được khen ngợi, thỏa lòng thỏa dạ: “Tại sao Dung tướng lại nhìn ta như vậy?”

“Bởi vì Hoàng thượng càng ngày càng đẹp.” Dung Khiêm nói dối không hề đỏ mặt. Trong lòng tính toán, ngày mai sẽ bắt đầu sắp xếp khóa trình học võ cho Hoàng đế. Mỗi ngày bảo nó trung bình tấn một canh giờ, luyện quyền hai canh giờ, không tin nhiệt lượng dư thừa không tiêu hao hết, không tin cân nặng không giảm được. Nếu còn để tiểu Hoàng đế tiếp tục mập mạp múp míp thế này, một ngày nào đó mình mất khống chế, gây ra sự kiện đại bất kính véo má Hoàng đế gì đó, còn không phải hù chết cả đống người.

Cho nên, vẫn là tiểu hài tử nhà bình thường tốt, mặt muốn véo thế nào thì véo, đầu muốn vò thế nào thì vò, thích mặc thế nào thì mặc thế ấy, còn có thể thường hít mấy hơi trên khuôn mặt trắng nõn. Quả là món đồ chơi tuyệt nhất thiên hạ.

Đầy đầu óc đều là ý tưởng tà ác, miệng chỉ nhàn nhạt hỏi thái giám bên cạnh Yên Lẫm: “Vương công công, Hoàng thượng vạn thừa chi tôn, ngươi dám tùy tiện dẫn ra cung như vậy, nếu có chút sơ suất, đầu của ngươi đủ chém không?”

Vương công công vội vàng quỳ xuống: “Tướng gia thứ tội, tiểu nhân nào có gan lớn tày trời, dám tùy ý an bài thánh giá xuất cung. Sự thật là tướng gia bận chính vụ, mấy ngày chưa vào cung, Hoàng thượng thật sự rất nhớ. Hôm nay thái phó lại khen Hoàng thượng học giỏi, Hoàng thượng cao hứng, liền muốn đem việc này nói với tướng gia. Chúng nô tài cũng đã khuyên ngăn, nhưng Hoàng thượng nói, hôm nay nếu không thể đến tướng phủ, ngài sẽ không ăn cơm. Hoàng thượng thân thể vạn kim, nếu vì đói mà ra chuyện gì không thỏa đáng, tính mạng bọn nô tài là nhỏ, thân thể Hoàng thượng là lớn.”

Hắn chấp lễ tuy cung kính, giải thích tuy nhanh chóng, nhưng vì trong lòng sớm biết không có tội danh gì lớn, thần sắc ngữ khí cũng chẳng khẩn trương lắm.

Dung Khiêm buồn cười trong lòng, nghĩ mình ngày thường rất tốt tính, thật cho là mình không biết giết người, lá gan một kẻ lại to hơn một kẻ: “Ta nhiều ngày chưa vào cung bao giờ?”

Lần này không đợi Vương công công đáp, Yên Lẫm đã hết sức bất mãn kêu: “Đã ba ngày rồi.” Khuôn mặt nhỏ xíu đầy buồn rầu lên án “Dung tướng đã ba ngày chưa đến thăm trẫm.”

Mới ba ngày thôi mà, với người trăm công nghìn việc như ta mà nói, đây không tính là đại tội gì chứ? Dung Khiêm trợn mắt lên trời, tiểu hài tử đều chưa từng thông cảm cho chỗ khó của người lớn, mà còn đặc biệt được một tấc muốn tiến một thước, sớm biết như vậy, trước kia đừng quá thuận theo nó là được rồi.

Nói đến thì Yên Lẫm quyến luyến Dung Khiêm quá mức vốn là có nguyên nhân cả.

Năm đó khi tiên vương bệnh mất giữa lúc quốc gia nguy nan, Dung Khiêm nhận mệnh trước giường, Yên Lẫm còn đang nằm trong tã.

Anh nhi bé xíu, sinh ra đã mất mẹ, chưa bao lâu lại mất cha. Thế cục thiên hạ phân loạn bấp bênh, địch quốc nhiều lần dấy binh xâm phạm biên giới, trong triều trọng thần kiêu hoành hống hách, phiên trấn các nơi đều ôm dị tâm. Hoàng thất tông thân, huyết mạch chi bên cũng có vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm long vị bảo tọa.

Tiên đế chỉ có một ấu tử như thế, lại không có mẫu thân bảo hộ, chỉ cần Yên Lẫm vừa chết, hoàng vị sẽ rơi qua bên. Mà anh nhi nhỏ như thế, thân thể yếu ớt như thế, đâu chịu được bất cứ mưa gió gì giày vò.

Muốn một anh nhi chết yểu không minh bạch, quá dễ dàng quá thuận tiện và quá dễ hạ thủ. Có khi thậm chí chẳng cần xuống tay, chỉ cần chăm sóc không chu đáo lắm là đủ.

Khi đó, Dung Khiêm lực đẩy chúng nghị, không hề để ý những chê trách của người thiên hạ. Ngủ lại ngay trong cung, che chở anh nhi bé tẹo kia trong lòng bên cạnh không rời giây lát.

Ban ngày y ôm nó xử lý đại sự quốc gia, ban đêm y để anh nhi nhỏ xíu kia ngủ ngay bên cạnh, một đêm mấy bận giật mình chăm sóc nó.

Ký ức ban sơ của Yên Lẫm, toàn chỉ có Dung Khiêm.

Ký ức hồi tưởng đến lúc sớm nhất của sinh mệnh, trong mắt thấy được, phảng phất đều là Dung Khiêm. Láng máng nhớ là Dung Khiêm dạy nó nói từng câu, là Dung Khiêm nắm tay nó, dạy nó chập chững từng bước.

Tất cả những lần đầu tiên của sinh mệnh, phảng phất đều gắn liền với Dung Khiêm.

Lần đầu tiên học viết chữ, là Dung Khiêm nắm tay nó, dạy nó cầm bút làm sao, dùng sức như thế nào.

Lần đầu tiên cưỡi ngựa, là Dung Khiêm tự mình ôm lên ngựa, sau đó một mực ngồi trước người y, được đôi tay y bảo vệ chặt chẽ.

Lần đầu tiên được khen ngợi, là bởi vì mình thông minh lanh lợi, học vừa giỏi vừa nhanh, cho nên Dung Khiêm rất đỗi vui mừng.

Lần đầu tiên bị trách cứ, là bởi vì mình làm chuyện sai lầm, cho nên Dung Khiêm một mực dùng ánh mắt không vui nhìn nó.

Lần đầu tiên…

Yên Lẫm nhỏ xíu, một mực cho rằng Dung Khiêm không gì không làm được, một mực ảo tưởng, Dung Khiêm sẽ mãi bảo vệ bên cạnh.

Song, Dung Khiêm chỉ cần dùng khoảng thời gian vài năm ngắn ngủi đã hoàn toàn nắm giữ thế cục trong nước. Xác định hiện tại trong cung đã không còn ai có gan mưu hại Yên Lẫm, bèn yên tâm ra ở ngoài cung.

Hài nhi bé xíu, còn chưa biết cái gì là ly biệt, cái gì là mất đi, chỗ dựa phảng phất vĩnh viễn đều ở trước mắt, bất cứ thời điểm nào, chỉ cần kêu to một tiếng là có thể lập tức xuất hiện kia, cứ thế cách xa trùng trùng cung vũ.

Yên Lẫm từ nhỏ đã thông minh hiếu học, theo tuổi tác lớn dần, cũng hiểu được đạo lý đại thần không thể ở lại lâu trong cung, Hoàng đế không thể ở cùng đại thần. Thế nhưng, hoàng cung lớn như vậy, cung điện lạnh như vậy, long sàng mềm mại thoải mái hơn, chung quy chẳng bằng sự vững vàng ấm áp và an toàn trong lòng một người rất lâu trước kia.

Trong cung chỉ có nô tài, chỉ có hạ nhân, cho dù là hài nhi bé xíu, cũng biết mùi vị tịch mịch. Khó trách Dung Khiêm ba ngày không tiến cung, Hoàng đế nhỏ xíu này liền tịch mịch muốn xuất cung tìm y.

Dung Khiêm không nhẫn tâm trách Yên Lẫm, tất nhiên là phải tóm đám thái giám: “Hoàng thượng xuất cung, nếu muốn đi công khai thì nên họp nội phủ cùng Lễ bộ và Kinh triệu doãn tham gia nghi thức xuất hành, đã là muốn âm thầm rời cung, thì phải tận lực không gây chú ý để bảo đảm an toàn mới phải, các ngươi chuẩn bị một cỗ xe ngựa lớn như vậy, chỉ sợ người ta không biết đại nhân vật đến tướng phủ ta sao?”

Vương công công oan ức kêu trời kêu đất: “Tướng gia, bọn nô tài nào dám rêu rao phô trương, sự thật là Hoàng thượng muốn đem tất cả bài vở lẫn lời bình, giáo án của các thái phó từ khi bắt đầu học tới nay mang hết đến cho tướng gia xem, những thứ này đã không ít rồi. Lại thêm năm nay cống phẩm các nơi đều đã đến, Hoàng thượng một lòng nhớ tướng gia, quýt Nam Lăng tổng cộng mới mười sọt, Hoàng thượng đã bảo mang sáu sọt đến tướng phủ, quả hỏa diễm muôn sông nghìn núi khoái mã ra roi chuyển đến kinh thành, Hoàng thượng lại bảo bọn nô tài chọn nửa ngon hơn đến tướng phủ, trà cống Vân Sơn chọn bảy hộp, trong cung Hoàng thượng chỉ giữ lại ba hộp. Sa giáng hiên mua từ Tề quốc, Hoàng thượng lại bảo chọn tám cuộn…”

Vương công công cứ thế bẻ đầu ngón tay tính cả đống mục, mới nói: “Ngần ấy thứ, bọn nô tài không chuẩn bị một cỗ xe ngựa to thì làm sao xếp hết được.”

Đoán Dung Khiêm nghe xong lời này, quyết không nhẫn tâm trách cứ nữa, oan này tuy kêu rất lớn tiếng, mặt mấy tên thái giám đều cười hì hì.

Dù là Dung Khiêm nghe xong lời này, rốt cuộc vẫn hơi cảm động, thở dài, rồi cũng không truy cứu nữa, chỉ cười nói với Yên Lẫm: “Lúc Hoàng thượng ra đây, có dùng cơm chưa?”

Yên Lẫm mắt lấp lánh đáp: “Chưa.”

Dung Khiêm mỉm cười: “Vậy vi thần có thể có vinh hạnh này hay không, mời Hoàng thượng dùng bữa ở phủ của thần.”

Yên Lẫm rất đỗi hoan hỉ kêu được. Giãy hai cái, từ trong lòng Dung Khiêm nhảy về dưới đất, vừa một tay kéo tay Dung Khiêm, vừa cao cao hứng hứng đi phía trước.

Dung Khiêm mặc thằng bé nắm tay mình, đi về phía nội sảnh, trong lòng khoan thai nghĩ: “Tiểu gia hỏa này, sao đối với tướng phủ của ta, lại như còn quen thuộc hơn cả hoàng cung của nó.”

Đêm này, Yên quốc ấu chủ Yên Lẫm nán lại tướng phủ rất muộn, bữa tối cũng dùng rất lâu.

Trong tướng phủ đèn đuốc sáng trưng, nhất phái huy hoàng. Mà ngoài tướng phủ, phố dài đêm khuya đã thanh thanh tịch tịch, người qua lại rất ít.

Xa xa gần gần, cửa sổ của vô số hộ gia đình đều tối om, không hề thấy ánh nến.

Mọi người quen nếp mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà nghỉ, đã tiến vào mộng đẹp ngọt ngào. Chỉ có một cánh cửa sổ trên chỗ cao nhất của lầu Nghênh Tân im hơi lặng tiếng mở ra, Địch Cửu túm áo Phó Hán Khanh, xách y ra khỏi chăn.

Địch Nhất khom lưng, nhìn giáo chủ đại nhân vừa bị đánh thức một cách thô bạo, mắt còn chưa mở hoàn toàn, mỉm cười: “Giáo chủ, phải chăng có thể bắt đầu làm chính sự của chúng ta rồi?”