[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 24




Ngày hôm đó, có một người thần bí tên Phó Hán Khanh đã phát uy trên trường diễn võ trước đại môn Chấn Vũ võ quán.

Chuyện phát sinh ngày hôm đó, về sau đã bị người thiên hạ truyền thành thần thoại.

Ngày hôm đó, trong lịch sử võ lâm, đã ghi lại sáu chữ. Phó Hán Khanh, thần nhân vậy.

Ngày hôm đó, một vị cao thủ từng tham dự sự kiện thích quán lần này, đồng thời đến cuối cùng vẫn áp sát không tha Phó Hán Khanh, nhiều năm sau trong một lần say rượu, trước chúng nhân lỡ lời hô to: “Phó Hán Khanh, y không phải người.”

Ngày hôm đó, trên phố thị có một tiểu đồng mười tuổi, tay chân linh hoạt, leo lên một gốc đại thụ gần nhất, trông thấy chuyện gì đã xảy ra. Nhiều năm sau tóc bạc da mồi, cười nói với cháu mình: “Năm ấy, Giáng Long La Hán hạ phàm, độ hóa thế nhân. Ông từng tận mắt nhìn thấy ông ấy thi triển đại thần thông đấy.” Vén mớ tóc bạc, chỉ một vết sẹo trên trán “Đây là vết thương do lúc ấy bị chấn ngã từ trên cây xuống mà ra.”

Lời nói vui vẻ tự hào vô hạn, mà tiểu tôn nhi của ông ta, cũng dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn ông nội mình.

Ngày hôm đó, chuyện từng phát sinh trước cửa Chấn Vũ võ quán, trong dòng thời gian đằng đẵng, qua vô số quốc gia, vô số người truyền tai nhau, phát triển ra vô số phiên bản bất đồng, mà trong mỗi một phiên bản đều có Phó Hán Khanh lòng dạ từ bi, trách trời thương dân, và lực kinh thiên đại triển thần uy.

Sau ngày hôm đó, dân gian đã bắt đầu loan truyền, Phó Hán Khanh là thiên thần giáng thế, mà nhiều năm sau, sau khi Phó Hán Khanh đã làm rất nhiều đại sự công đức vô lượng trong mắt mọi người, mọi người đều tin, thần linh từ bi như vậy, đương nhiên là La Hán trước Phật.

Ngày hôm đó, Phó Hán Khanh đánh ra một chưởng, đánh trúng mặt đất dưới chân mình. Giữa tiếng nổ vang trời, bụi mù tung lên, cát bụi mù mịt. Trong nhất thời ánh mắt mọi người không thể nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là, cả đại địa vô cớ chấn động, cả trường diễn võ không còn ai có thể đứng vững bước chân, mà bách tính trên vô số đường phố bốn phía cũng cảm giác được chấn động kỳ lạ dưới đất, bất giác phát ra tiếng kêu kinh dị tột cùng.

Cũng may trung tâm cự chấn là chính giữa trường diễn võ, mà đường phố bốn phía chỉ cảm nhận được dư âm, bách tính mới không đến mức lầm là động đất mà chạy trốn khắp nơi tạo thành thương vong.

Hai nhóm người thân tại trung tâm chấn động mắt thấy sẽ binh đao gặp nhau đều là cao thủ, đều vào thời điểm cảm thấy dưới chân trống vắng, lập tức dốc hết toàn lực nhảy lên, liều mạng lui ra ngoài vùng chấn động.

Mà cho dù là đám Tề Hạo Địch Cửu đứng bên ngoài trường diễn võ, cũng cảm giác được mặt đất lắc lư, người công lực cao, không phải nhảy lui ra sau thì là vận lực ổn định bước chân. Công lực thấp, đã sớm không thể đứng thẳng, trực tiếp ngã trái ngã phải đầy đất.

Tiểu hài tử xa xa đã cao giọng khóc lóc ầm ĩ, lão bách tính sợ hãi nhìn quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì, các lão nhân ngẩng đầu nhìn trời, miệng lẩm nhẩm, vô số người hai tay chắp trước ngực, mê mê mang mang bắt đầu tụng niệm thần linh phù hộ.

Lực lượng giống hệt thần uy như vậy, chấn nhiếp tất cả những người có mặt, người ở gần kinh hoảng thất thố, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bách tính nơi xa xem náo nhiệt kinh hồn bạt vía, lại không dám lập tức giải tán.

Họ ngây ra như phỗng nhìn trường diễn võ, một mực đợi cho bụi mù tan hết, đợi cho trước mắt miễn cưỡng có thể nhìn được, mới trông thấy chính giữa trường diễn võ to như thế, đã xuất hiện một cái hố lớn đến thần kỳ.

Hố này chu vi mấy trượng, gần như nội tầng cả trường diễn võ đều đã biến thành cái hố vừa sâu vừa rộng.

Mà chung quanh hố một vùng hỗn độn. Trường diễn võ nổ tung chính là dùng đá tảng cỡ lớn ghép lại mà thành, lúc này vô số đá vụn bị đánh tan rơi vãi đầy đất.

Đám người đứng bên ngoài trường diễn võ kia. Ngoại trừ mấy kẻ ít ỏi mình đầy bụi đất, đá vụn văng trúng nổi cục đầy người đang đứng ngẩn ra, những người khác đều ngã trái ngã phải, nửa chôn trong bụi đất, lúc này đang mặt mày xám tro giãy giụa bò dậy.

Sức mạnh của con người làm sao có thể đạt đến cảnh giới này.

Đới quốc võ phong cực thịnh, ngay cả bách tính phổ thông cũng thường thấy những kẻ gọi là cao thủ ra chiêu, chẳng qua là một chưởng đập vỡ đá, một quyền đánh tiệt cột, sao từng tưởng tượng, thuần lấy sức người vỗ xuống một chưởng, đánh ra cái hố vừa sâu vừa rộng mấy trượng.

Cho dù là ông trời bỗng nhiên giáng sấm sét, uy lực cũng không đủ để đạt đến phạm vi lớn như vậy, khiến cho đá tảng cứng nhường ấy và đất sét dày thế này đều bị đánh tung như vậy.

Oai của một kích này, như thần như ma, sức mạnh của một kích này, như thể trời long đất lở.

Nhưng người đánh ra một kích này đang ở đâu.

Ánh mắt mọi người dại ra, giữa một phiến yên tĩnh, tiếng kêu “Mau cứu ta ra.” kia, cực rõ ràng.

Địch Cửu là người lấy lại tinh thần sớm nhất, y nhảy đến bên hố, thò đầu nhìn xuống, quả nhiên, Phó Hán Khanh đã rơi xuống cái hố bị chính mình đánh thủng, sau đó lại bị mớ đá vụn và bùn đất chấn văng giữa không trung rồi rơi xuống đó chôn lấp hoàn toàn.

Lúc này y giãy giụa muốn chui ra khỏi mớ đất đá cát sỏi, quần áo sớm đã rách bươm, trên trán trên tay còn bị đá vụn cứa ra rất nhiều vết thương. Bộ dáng nhếch nhác, quả thực khiến người nhìn mà cười bắn cả cơm.

Địch Cửu nhất thời không biết nên tức hay nên cười, chấn động cực lớn bởi vì lực lượng kinh thế này mà sinh ra vừa rồi, bây giờ nhanh chóng bị cảm giác vô lực đầy lòng đuổi sạch. Ôi, trên đời này sao có thể có cao thủ tuyệt đỉnh ngu xuẩn thế này.

Bảo đám thủ hạ bọn họ, nên kiêu ngạo, hay là nên cảm thấy mất mặt vì y.

Địch Cửu thở dài nhảy xuống, một chưởng đánh văng đống đá vụn, không chút khách khí túm áo Phó Hán Khanh, xách y nhảy lên mép hố.

Hai người vừa đứng vững, Phó Hán Khanh dùng hai tay áo đã rách bươm chùi chùi khuôn mặt đầy những tro bụi bùn đất, không biết càng lau càng khó coi, đang định nói gì đó, bốn phía lại vang lên tiếng kêu sợ hãi.

Bách tính thấy Phó Hán Khanh một lần nữa trở lại trong tầm mắt mọi người, đang định dùng ánh mắt kính ngưỡng để nhìn kỹ người thần uy vô cùng này, không biết là ai phát hiện phía sau mọi người, cửa quán vĩ đại của Chấn Vũ võ quán kia lại lắc lư.

Mấy người lúc đầu nhìn thấy cảnh này còn tưởng là mình hoa mắt, nhưng dụi mắt nhìn lại, phát hiện đại môn của Chấn Vũ võ quán rõ ràng vẫn đang lắc lư, và càng lúc càng kịch liệt, không khỏi kêu lên sợ hãi.

Những người khác bị kinh, nhao nhao nhìn theo, sau đó mọi người lần thứ hai chứng kiến một màn đáng sợ.

Chấn Vũ võ quán chiếm một khoảng đất rộng lớn. Các nơi trong quán, trường luyện võ, phòng ốc đều kéo dài không dứt. Mà đại môn Chấn Vũ võ quán, hiển nhiên càng có khí phái cực lớn, chỉ bốn cây cột lớn cũng đã là hai người ôm không hết. Trên cột, tấm biển Chấn Vũ võ quán vĩ đại càng nguy nga lộng lẫy, cực khí phái, giống như tuyên cáo với người thiên hạ, võ quán này nhất định sẽ thiên thu vạn đại, tiếp tục huy hoàng khí phái.

Song, lúc này theo phen chấn động vừa rồi, đại môn khí phái như vậy cứ thế trong mắt vô số người, rầm rầm đổ xuống.

Cả đống người vừa luống cuống tay chân phủi qua mớ bụi đất trên mình, một lần nữa bị bụi đất phủ lấp, đám người vừa mới nỗ lực đứng dậy, lại bị một phen đại chấn này chấn ngã xuống đất.

Vừa nãy một chưởng kia của Phó Hán Khanh, chẳng những chấn động đường phố bốn phía, đục thủng nửa trường diễn võ, cũng phá hủy luôn nền đại môn nọ. Cho nên sau vài lần lắc lư, nó liền ầm ầm sập xuống.

Phó Hán Khanh vừa ra khỏi hố sợ run cầm cập, mém chút lại rớt xuống hố, hai mắt đăm đăm, kinh ngạc nhìn đại môn vĩ đại huy hoàng khí phái vô cùng kia đổ xuống, lại đần mặt nhìn sang Tề Hạo. Hai tay cuống quít xua: “Ta không cố ý đâu, ông đừng bắt ta đền nha.”

Địch Cửu bị một câu không tiền đồ này chọc giận, cũng thiếu chút run tay ném y về lại dưới hố.

Mà đám người Tề Hạo đáng thương, bởi vì kinh hoàng quá mức, đến bây giờ hai mắt vẫn đang đăm đăm, hoàn toàn không thể có phản ứng gì với lời y nói.

Phó Hán Khanh thấy không ai trả lời, càng thêm thấp thỏm, quay đầu nhìn nhìn đám cao thủ thích quán vất vả lắm mới nhảy khỏi trung tâm cự chấn, không bị rơi xuống hố, nhưng cũng hệt như bị người điểm huyệt, rốt cuộc không thể nhúc nhích nữa.

“Ta nói, các ngươi đã thấy ta ra tay rồi đó, không cần yêu cầu so nữa chứ.”

Đồng dạng, trả lời y vẫn là vô số đôi mắt đăm đăm, và cả những thân thể cũng vì quá kinh hoàng mà hoàn toàn sững sờ, không thể động đậy, những khuôn mặt không còn biểu tình.

Phó Hán Khanh thộn mặt đứng đợi cả buổi, không ai đáp, đành phải cẩn thận nói thêm một câu: “Nếu không so nữa thì ta phải về ngủ nghỉ đây.”

Mà lần này trả lời y chính là một tiếng thét chói tai.

“Ôi thần tiên!”

Phó Hán Khanh giật mình đánh thót, quay đầu dáo dác nhìn quanh, thần tiên ở đâu.

Lại thấy đám bách tính xem chiến ngoài trường diễn võ, không biết là ai cầm đầu quỳ xuống bái nơi này, sau đó vô số người liền làm theo tư thế như vậy.

Đứng ở góc độ của Phó Hán Khanh, chỉ thấy vô số thân thể lục tục thấp xuống một nửa, phóng tầm mắt nhìn ra, vô số người đang dập đầu với y, vô số thanh âm lẩm nhẩm: “Ôi thần tiên!”

Phó Hán Khanh rùng mình, lúc này mới hiểu ra, lật đật xua tay không ngừng, chờ phân biện.

Địch Cửu hiện tại đã gần như hoàn toàn hiểu rõ tính tình Phó Hán Khanh, đâu còn dám để y nhiều lời rồi không dưng lại mất mặt trước bao nhiêu người như thế nữa.

Chẳng dễ dàng gì đoạt lại thể diện, bày ra thần uy, chấn động vĩ đại lưu lại trong lòng mọi người, không thể nào để tên đần Phó Hán Khanh này cứ thế lập tức hủy đi.

Y cực không kiên nhẫn mà túm cổ áo Phó Hán Khanh, mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không, kéo đi thẳng, đi đến bên cạnh Tề Hạo, nhạt nhẽo phân phó: “Ta và giáo chủ có việc cần bàn một chút, chuyện còn lại, các ngươi xử lý đi.”

Đầu óc Tề Hạo vẫn chưa thể chuyển động bình thường, chỉ gật đầu với vẻ mặt hơi sững sờ.

Địch Cửu đĩnh đạc kéo Phó Hán Khanh đi thẳng vào trong Chấn Vũ võ quán. Dọc đường tất cả đệ tử Chấn Vũ võ quán tự động tránh ra hai bên, vô số đôi mắt kính nể, hâm mộ đến cực điểm dõi theo họ, mọi người đều chắp tay khom lưng lấy tư thái cực cung kính mà tiễn họ từ xa.