[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 3 - Chương 10




“Ngươi đứng ở đây đủ lâu rồi đó, chắc tin Đắc Nguyệt lâu có kẻ điên muốn nhảy lầu tự sát đã truyền khắp toàn thành rồi.” Thanh âm lãnh đạm của Địch Nhất truyền đến.

Đắc Nguyệt lâu là đại tửu lâu phồn hoa trong thành, Địch Cửu đứng trên mái nhà như vậy, người qua lại phía dưới sao có thể không dừng chân ngửa đầu nhìn.

Mới một lúc như vậy mà người bên dưới không ngờ đã tụ đầy đường, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao nghị luận, may nhờ bản thân Địch Cửu tâm chí đóng băng, hoàn toàn chẳng bị đả động, chỉ tội nghiệp đám người Đắc Nguyệt lâu từ trên xuống dưới, không biết đã xảy ra chuyện gì, lại không dám hỏi nửa câu.

“Ngươi không trông coi chủ tử của ngươi, đến đây làm gì?” Địch Cửu chẳng buồn quay đầu.

“Hộ vệ ta đây vốn là vật bài trí, có thể có hoặc không. Hiện tại ta không phải ảnh vệ, không bị thiết luật trước kia hạn chế, cũng không nhất định phải theo bên cạnh y.” Địch Nhất cũng thoải mái trèo lên đỉnh lầu, nhìn ánh mắt mọi người dưới lầu như vô vật, tự tự nhiên nhiên ngồi trên nóc, thoải mái duỗi tay duỗi chân, khẽ thở dài: “Trước kia nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể sống cuộc sống thoải mái thế này.”

Địch Cửu thoáng mang dị sắc nhìn y một cái, cuối cùng hỏi: “Vì sao phải làm hộ vệ của y?”

“Vì sao?” Địch Nhất mỉm cười “Loại người như chúng ta biết mang ơn, sẽ chẳng có ai tin phải không?”

Địch Cửu lẳng lặng nhìn y, sự thoải mái tuyệt không thuộc về những người như họ trong ánh mắt Địch Nhất kia, khiến y không thể lý giải.

“Ngươi cảm thấy ta nên làm gì? Giống ngươi, bởi vì mất đi thứ vốn thuộc về mình mà kỵ hận tất cả, ngày ngày đêm đêm bị trùng trùng suy nghĩ vây khốn, thời thời khắc khắc khổ sở vì cầu không được, giống một số người, ở lại tổng đàn hoặc bên cạnh chư vương khác, thân hãm trong tranh đấu, vĩnh viễn không được thoát thân. Hay giống một người khác, một mình bỏ đi xa tít, tự cho là một lần nữa bắt đầu cuộc sống, lại rất có khả năng vĩnh viễn không thể thoát khỏi truy tìm, thậm chí ám toán của bản giáo.” Địch Nhất nói nhàn nhạt: “Ở lại bên cạnh y là phương thức tốt nhất để bảo vệ bản thân được an bình. Tất cả âm mưu, tất cả ngấp nghé, ánh mắt của mọi người sẽ chỉ nhìn chằm chằm y, so với y, vô luận ta trước kia là thân phận gì, có lực lượng gì đều không quan trọng.”

Địch Cửu trầm mặc một hồi mới hỏi: “Như vậy nếu y gặp nạn, ngươi sẽ cứu chứ?”

Địch Nhất cười khổ: “Người cường đại như y, nếu cả chính y cũng không cứu được mình thì ta có thể làm gì?”

Địch Cửu không hề lơi lỏng ánh nhìn: “Thành và không thành tạm thời không bàn, làm và không làm, ngươi lựa chọn thế nào?”

Địch Nhất trầm mặc, rất lâu không trả lời.

Địch Cửu lạnh lùng nhìn y, lần thứ ba hỏi ra vấn đề cùng kiểu: “Nếu y gặp nạn, ngươi rốt cuộc có cứu hay không?”

Địch Nhất rất lâu sau mới đáp với ngữ khí trầm thấp: “Ta đáp cứu hoặc đáp không cứu, có khác biệt sao? Lời hứa của con người là thứ không đáng tin nhất thiên hạ.”

Địch Cửu cũng trầm mặc. Không sai, Địch Nhất đáp không cứu, có lẽ y sẽ nghi người này vờ lạnh lùng, Địch Nhất đáp cứu, có lẽ y lại nghi người này giả trung tâm. Họ cùng đi ra từ trong máu lửa và khổ nạn, cùng mài lòng dạ thành băng sương sắt đá, ai lại có thể tin tưởng ai.

“Ngươi tin không?”

Địch Nhất nhẹ nhàng nói “Lời đó của y, ngươi tin không?”

Địch Cửu vẫn không đáp.

Địch Nhất lại khẽ cười rộ: “Theo lý thuyết, ngươi và ta đều nên không tin một chữ. Thế nhưng…” Y có phần không biết là thở than hay cay đắng nói “Thế nhưng, chúng ta lại đều tin. Tin toàn bộ những lời hoang đường nhất, buồn cười nhất này.”

Địch Cửu cũng không khỏi thở dài một tiếng. Người kia ngu xuẩn, ngốc nghếch, lười nhác, nhưng dường như có khả năng trời sinh, khiến người ta không thể hoài nghi mỗi một chữ của y.

“Chúng ta không tin trên đời lại có loại người như y, chúng ta không tin mọi thứ y làm đều không có mưu đồ, chúng ta thời thời khắc khắc đều nhắc nhở mình phòng bị y, nhưng vô ích, ở cùng y, người đa nghi nhất cũng sẽ rất tự nhiên mà quên mất mọi phòng bị, lộ ra diện mục vốn có.” Địch Nhất khe khẽ nói “Chư vương kể cả ngươi đều một kiểu, các ngươi ở trước mặt y tức giận, ở trước mặt y nổi trận lôi đình, ở trước mặt y, tất cả tu dưỡng ngụy trang toàn bộ biến mất, các ngươi khoan nhượng y trở thành giáo chủ, các ngươi chấp nhận sự lười nhác và hành vi không hợp lý của y, không chỉ bởi các ngươi sợ lực lượng của y, cũng bởi vì các ngươi luôn vô ý tin y, vô ý quên phòng bị y.”

Ánh mắt Địch Cửu sắc lạnh như đao, cơ hồ thoáng kèm sát khí nhìn Địch Nhất.

Địch Nhất thản nhiên nói: “Thấy kỳ quái vì sao ta có thể nhìn thấu như vậy? Bởi vì ta không có gì phải sợ y mưu đồ, không có gì cần phòng bị, Tu La giáo không phải của ta, Thiên vương không phải ta, vị giáo chủ vốn cũng không phải của ta, ta chẳng có gì cả, chẳng cần lo được lo mất, cho nên bớt được rất nhiều phiền não so với ngươi.”

Địch Cửu hơi nhếch môi, lộ ra nét cười khẩy nhàn nhạt như có như không, bớt rất nhiều phiền não, nhưng cũng chưa chắc được khoái lạc, người như họ, đã trải qua quá nhiều khổ nạn, sớm quên mất khoái lạc là gì, làm sao khoái lạc, cho dù thoát khỏi số mệnh trong bóng tối, lại vẫn mơ hồ không biết sống như thế nào mới là tốt nhất.

Vô luận lựa chọn thế nào, vẫn không thể tìm lại khoái lạc và tự do chân chính, cho dù không còn là nô dịch, vẫn vô số lần giật mình tỉnh giấc nửa đêm, toàn thân đẫm mồ hôi.

Chỉ có họ mới hiểu rõ những thống khổ của nhau, tịch mịch của nhau, chỉ có họ mới như thế, phòng bị lẫn nhau, dò hỏi lẫn nhau, nhưng lại chỉ được lẫn nhau, có thể chân chính trò chuyện.

Y khe khẽ thở dài, chợt thấy hơi mất hứng: “Y sao rồi?”

“Còn có thể ra sao, đương nhiên là tìm một phòng khác mà ngủ tiếp.” Trong thanh âm của Địch Nhất thậm chí có chút ý cười thoải mái “Ta bảo Lăng Tiêu gọi người của phân đàn vào thu dọn, quét tước tàn dư, đám tiểu tử này nhìn giường cũng sập, sàn gác cũng nứt, còn tưởng các ngươi chân giả giáo chủ vì tranh quyền mà đánh nhau.”

Địch Cửu khẽ hừ một tiếng, tuy không trả lời, ý thái cũng hơi thoải mái hẳn lên.

Ánh mắt thản nhiên nhìn ngần ấy tên tụ lại một chỗ, ngẩng đầu nhìn y, không ngừng chỉ trỏ nghị luận ở dưới lầu.

Lão bách tính vốn cho là một kẻ điên muốn nhảy lầu, đợi cả buổi trời lại chẳng đợi được động tĩnh, không khỏi có người sốt ruột, có người lớn tiếng ồn ào: “Người kia là ai thế, định ở trên mái nhà làm trò điên rồ gì đây?”

“Muốn nhảy thì nhảy luôn đi, không nhảy thì xuống, đừng không dứt khoát như vậy.”

“Đúng đó, hại ta nhìn đau cả cổ.”

Địch Cửu nhướng mày cười lạnh, đối với một phỏng đoán có thể nhảy lầu, chờ xem náo nhiệt ham thích như thế, vui mừng như thế, sự lạnh lùng tàn khốc của lòng người, có lúc so với năm đó khi họ chịu mật huấn thiết huyết, còn có thể cảm nhận được sâu hơn.

Ánh mắt y hờ hững quét qua bên dưới, chợt thấy góc đường phương xa một thớt ngựa đang chạy tới. Chính là Đoàn Thiên Thành. Tiếc rằng y bị đám người chen giữa phố chờ xem nhảy lầu cản đường, không thể phi ngựa, lại không tiện triển lộ võ công trong đám người, đang rất sốt ruột.

Địch Cửu nói nhàn nhạt: “Y đã đến đây, chắc là án thẩm xong rồi.”

“Vụ án này trên dưới liên lụy hơn một ngàn người, cáo trạng trên công đường cũng có mấy trăm người, có thể thẩm nhanh như vậy, vị Lư đại nhân này như là cũng có chút bổn sự.”

Địch Cửu không nói tiếng nào, từ đỉnh lầu bay vút xuống. Y hiện tại chủ lý sự vụ, tất nhiên phải lập tức hỏi Đoàn Thiên Thành kết quả vụ án.

Địch Nhất lại không hoảng không vội, chậm rãi đứng lên, ánh mắt tùy ý đảo qua bách tính vì Địch Cửu bay vút mà phát ra vô số tiếng kinh hô, từ trên nóc nhà từng bước đi xuống, động tác thoải mái tự nhiên, đơn giản như bước xuống cầu thang. Thậm chí còn có chút thoải mái nghĩ: “Có thể kích được Thiên vương hành động tùy hứng, không hề cố kỵ việc kinh thế hãi tục giữa đám đông như vậy. Bổn sự của giáo chủ, quả thật đáng để bội phục.”

Ngày hôm ấy, phủ Đại Danh có rất nhiều đại nhân vật đều thập phần vất vả, nguyên cáo, bị cáo, kẻ trốn việc, kẻ thao túng sau màn, bao nhiêu người đều không được an bình. Ngay đến Phó Hán Khanh cả ngày chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ kia cũng liên tiếp bị quấy rầy, không thể không nhiều lần rời giường, vất vả ứng đối những bất ngờ.

Song người vất vả nhất cả phủ Đại Danh chắc chắn là thôi quan Lư Đông Ly.

Vụ cáo kiện này động tĩnh cực lớn, liên lụy cực rộng, khiến quan viên phủ Đại Danh từ trên xuống dưới đều né tránh, người này đóng cửa không tiếp khách, người kia cáo ốm nghỉ việc, chỉ sợ bị Tri phủ đại nhân chộp tới làm khổ sai.

Ngược lại là y tự mình chủ động đến cửa đệ thiếp muốn vụ án. Tri phủ đại nhân cơ hồ dùng thái độ xúc động đến rơi lệ mà vội vàng trao ngay toàn quyền cho y.

Y trực tiếp điều động tất cả sai dịch các nha môn của phủ Đại Danh, lại đến chỗ đóng quân mượn một đồn nhân mã, lúc này mới có thể miễn cưỡng khống chế cục diện, trấn áp mọi hỗn loạn có thể dẫn phát, đưa hết mấy trăm người cáo trạng đến hình phòng khai đường thẩm án.

Đám nguyên cáo đều đã được căn dặn, mỗi người đều khóc trời gào đất kêu oan kêu khổ, toàn tâm toàn ý muốn trị chết mấy thương hiệu.

Nhưng Lư Đông Ly lại khẩn cấp truyền lệnh, trong thời gian ngắn nhất, bắt hết tất cả đại phu có thể tìm được trong toàn phủ Đại Danh lên đại đường đồng thời nghiệm thương cho trăm người.

Trong thời gian ba nén hương ngắn ngủi, thương đã nghiệm xong toàn bộ. Những trọng thương vốn có đó tất nhiên là không cần hỏi, nhưng những tên bị thương nhẹ, thậm chí chẳng qua là trầy da lập tức bị lôi ra.

Sau khi Lư Đông Ly ra đủ quan uy, khiển trách đe dọa tội lừa gạt quan viên, đùa với quốc pháp, cục diện hỗn loạn kêu trời gào đất ban đầu lập tức dẹp yên, trong ngoài công đường không còn chút tạp âm nào.

Ngay khi mọi người cho là bên nguyên cáo thôi xúi quẩy rồi, Lư Đông Ly lại không truy cứu việc này nữa, ngược lại bắt đầu nhất nhất truyền đám chủ sự của hiệu buôn bị cáo đến hỏi.

Việc hai bên sống mái này toàn thành đều biết, vốn cũng là sự thật không thể xoay chuyển, các hiệu buôn mặc dù nhiều lần giảo biện, cuối cùng chẳng cách nào hoàn toàn chống chế.

Song Lư Đông Ly không chỉ phán vụ án trước mắt, chẳng ngờ truyền liền rất nhiều nhân chứng, lại truyền Đoàn Thiên Thành và rất nhiều chưởng quầy quản sự thủ hạ lũ lượt lên đường, nghiêm khắc hỏi han, lại rất nhanh chóng truy cứu ra chuyện bọn họ trước kia làm ăn hành vi ngang ngược, không nói quy tắc, tranh giành khách, thậm chí cũng từng đả thương những thương nhân và người làm khác.

Nội tình liên quan đều bị y phân rõ, như thế xem ra mấy đại thương hiệu tuy cực kỳ quá đáng, nhưng bên nguyên cáo cũng không phải là hoàn toàn không có lỗi, lại còn giả thương bệnh, chế tạo thanh thế lừa gạt mọi người đồng tình, thật sự không thích đáng, cứ như thế, vô số bách tính xem thẩm, sự bất bình trong lòng cũng chậm rãi tiêu tan, lại bội phục đại lão gia thanh minh quả quyết, chưa từng dính đến những tội ác như vậy.

Sau đó Lư Đông Ly đã trách cứ nặng đám người nguyên cáo, cũng không nhẹ không nặng mà xử phạt bao nhiêu việc không quá quan trọng, sau đó xử phạt mấy đại thương hiệu càng thêm nghiêm khắc, phạt bao nhiêu bạc, tuy vẫn kém xa số lượng Địch Cửu vốn chờ mong, nhưng bồi thường hàng hóa, điều trị người bị thương đều có dư. Sau lại đánh mấy kẻ quản sự đầu têu mấy gậy, nhốt hai ngày để khiển trách. Sau nữa lại phái người đi phong mấy võ quán cầm bạc của thương hiệu, phái ra nhân thủ xuất kích bốn phía, đập điếm đánh người, mấy kẻ gọi là quán chủ, cao thủ, anh hùng giang hồ cầm đầu đánh người, mời hết đến quan phủ ăn cơm tù.

Cuối cùng lại hung tợn răn dạy nhân mã hai bên, cảnh cáo họ làm ăn phải lấy thành tín làm gốc, không thể tranh chấp vũ lực. Niệm hai bên mới phạm lần đầu, chỉ phạt nhẹ. Nếu còn xảy ra việc này, nhất định sẽ phạt nặng.

Đường đường chính chính nói hết một phen như vậy, cả vụ án cũng coi như thẩm xong.

Bách tính cùng khen anh minh, rất đỗi bội phục. Mà nguyên cáo ngay từ đầu đã bị y bắt được thóp, không dám gây rối nữa, có thể được kết quả này, thể diện cũng coi như đã lấy lại, không thể không vừa lòng. Cho dù là bị cáo, thấy có thể mau chóng xử lý vụ án ngoài ý liệu này, không quá thiệt hại, cũng âm thầm cảm kích Lư Đông Ly bảo vệ.

Người duy nhất không vừa lòng, kỳ thật chỉ có bản thân Lư Đông Ly.

Vụ án này nhìn như tứ bình bát ổn, kỳ thật đã biểu hiện trọn vẹn sự yếu ớt của quan phủ pháp luật.

Đánh nhau quy mô lớn không thèm kiêng nể gì như vậy, sao có thể nhẹ nhàng bỏ qua như thế, nếu thật sự truy cứu đầu đuôi, thật sự làm theo luật, sợ phải có cả đống người ngồi trong đại lao năm này tháng nọ.

Tiếc là bốn thương hiệu lớn kia đã ở phủ Đại Danh mấy đời. Dính dáng can hệ với quan phủ rất lắm, thật muốn trừng phạt nặng, sợ là số quan vẻ mặt không dễ nhìn mà đến nói hộ, đến cản tay, nhất định không đếm hết.

Huống chi cho dù mình thiết diện vô tư, kiên quyết phạt nặng, bốn thương hiệu, chủ sự, chưởng quầy, cốt cán tinh anh, toàn bộ bị tóm, bạc của thương hiệu bị quan phủ tịch thu, kết quả nhất định sẽ khiến bốn đại thương hiệu đồng thời sụp đổ, cả phủ Đại Danh cũng sẽ vì vậy mà tiêu điều nhiều, việc này lại liên quan đến sinh kế của rất nhiều bách tính, cùng với chiến tích lại khảo của chúng quan viên.

Hơn nữa, khó được những hào cường, thế lực địa phương, thương hiệu thích lén giải quyết tranh chấp này, rốt cuộc lại có người chịu ra mặt cáo quan, chịu giao quyền giải quyết vấn đề cho quan phủ, mà không phải là lén đấu võ, cho dù cách cáo quan này hơi vô lại, trong đó còn có lừa gạt và âm mưu, dù sao cũng coi như một bắt đầu tốt, thật muốn hai bên đều phán nặng thẩm nghiêm, khiến những người khác sợ hãi, về sau lại có tranh chấp thế này, bọn họ vẫn dùng cách dân gian tự mình xử lý, động chút là máu chảy khắp đất, động chút là có người chết oan, y làm quan một phương, sao mà an tâm được.

Cho nên, không thể nề hà, lựa chọn cách trái phải lắc lư, hai bên đe dọa, hai bên trấn an, hai bên ổn định, không cầu công chính có thể hoàn toàn thể hiện, chỉ cần việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không, để mọi người từ trên xuống dưới đều gánh vác là được.

Cho nên y dùng thủ đoạn lôi đình thần tốc xử án, mọi người đều khen thiện, đại bộ phận đều vừa lòng, chỉ có y quá mệt mỏi còn phải mỉm cười ứng đối bách tính ủng hộ, người nhà nguyên cáo làm thuê, chúng thương gia bị cáo cảm tạ ân đức. Một mình ở sâu trong nội tâm, trong thế giới không người nào biết, ảm đạm thở dài.