[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

Quyển 2 - Chương 30




Ma giáo cũng giống tất cả các tà phái khác trong mắt thế nhân, có cả tá thủ đoạn ngự sử chúng nhân, nghe lệnh hành sự, hoặc tài hoặc thế hoặc nữ sắc hoặc độc dược, đều nhằm vào nhược điểm của lòng người, để đạt thành mục đích. Mà đối với việc làm sao bồi dưỡng cao thủ hoàn toàn không có bản thân, trung tâm lãnh khốc, như binh khí hình người, từ xưa đến nay chẳng những là huyền cơ trong thâm nghệ của các giáo phái hắc đạo khá lớn, dù là tầng cao của vài quốc gia, cũng thường có thể bồi dưỡng ra những kẻ gọi là cao thủ, nghe lời nhất, cường đại nhất, nói là người, không bằng nói là một công cụ, mọi sự đều lấy ý chí chủ thượng làm tôn.

Nhưng Ma giáo từ ngày trước khi Minh vương đưa ra đề nghị ảnh vệ, liền gặp phải một nan đề lớn, muốn bồi dưỡng ra một, thậm chí một đám cao thủ hoàn toàn nghe lời không hề khó. Đem vài hài tử lấy phương thức giáo dục đặc biệt, thủ đoạn tàn nhẫn xóa sạch ý chí tự do, ép người mất đi tất cả tự tôn tự ái tự ngã và tư tưởng, chỉ còn lại sự trung thành ngu muội ngoan cố, người như thế có thể rất mạnh, khi đối phó địch nhân có đủ thông minh, đủ lực lượng, đủ thủ đoạn, nhưng cũng có thể rất yếu, chỉ cần là chủ nhân của họ, chỉ cần một câu, có thể khiến họ đi chết.

Nhưng Ma giáo cần không chỉ là con rối cao thủ đơn thuần, họ đang bồi dưỡng những người này trở thành giáo chủ tương lai, bởi vậy rất nhiều thủ đoạn không thể sử dụng, ngược lại phải từ một phương diện khác, dạy họ làm sao tranh quyền đoạt vị, làm sao quyết đoán kịp thời, làm sao tung hoành đương thời, làm sao chọn lựa chuyên quyền, làm ảnh vệ, không thể có tư tưởng, có tình cảm, không thể xem mình là người, mà thân là giáo chủ, lại phải suy nghĩ chu toàn hơn bất cứ ai, càng duy ngã độc tôn, càng coi trọng bản thân y hơn bất cứ ai.

Chọn ra một trong số những người lớn lên dưới sự dạy dỗ như vậy làm giáo chủ là không thành vấn đề, nhưng những người không được chọn khác, trừ phi xử tử toàn bộ, nếu không với tài năng bản lĩnh của họ, giáo dục phải nhận và dã tâm dục vọng bởi vậy mà đến, tất sinh đại loạn. Song, nhân tài như vậy, xử tử thứ nhất là quá đáng tiếc, thứ hai, những người này nếu vì giữ mạng, cùng hăm hở liều mạng, lực sát thương chỉ sợ cũng cực đáng sợ. Cho nên, ý tưởng này, nếu có thể thực thi, nhất định phải có biện pháp, trước phải nắm chặt tất cả ảnh vệ, bảo đảm họ vô lực phản kháng.

Có cách nào có thể khiến một cao thủ đứng đầu bị khống chế chặt chẽ đây.

Xưa nay có không ít biện pháp, dụng độc cũng vậy, dùng võ công hạ cấm chế cũng thế, giam cầm người thân cận cũng được. Đây đều là những phương pháp rất hữu hiệu.

Song dụng độc cùng với cấm chế võ công nhiều năm, đều dễ dàng sinh ra thương tổn với thân thể, trong những ảnh vệ này, tất có một người phải trở thành giáo chủ, phương thức này tự nhiên không ổn.

Mà lấy người thân cận yêu quý để uy hiếp thì càng không thực tế.

Đối với người lớn lên dưới giáo dục thiết huyết của Ma giáo, không có khả năng lớn sẽ vì người khác mà khúm núm như nô lệ.

Sau thời gian dài phiền não và tìm kiếm tất cả võ công điển tịch Địch Phi lưu lại, cùng chính họ lại đi mọi nơi minh tranh ám đoạt, kiếm được rất nhiều thần công mật sách, rốt cuộc tìm được phương pháp hạng nhất.

Có một loại nội công tâm pháp uy lực cực lớn, phải luyện toàn bộ mười hai kinh mạch võ công, tâm pháp mới có thể đại thành. Từ sau đó, tất cả đệ tử ảnh vệ, đều tu luyện loại công pháp này từ nhỏ, nhưng công pháp họ có được không hề đầy đủ, có một mạch thủy chung không thông. Mỗi tháng tất có một ngày, vì kinh mạch không thông mà đau đớn không hiểu, đau đớn này hơn xa khổ hình nhân gian, có thể giày vò người, chẳng những tâm tính kiên nghị hơn người, cũng có nghĩa là thân thể cường kiện hơn xa người thường, năng lực khống chế nội công, năng lực chịu đựng chân khí nghịch xung trong cơ thể càng thêm mạnh.

Cho nên, đây là một loại trói buộc, cũng thành một loại tu luyện của ảnh vệ, cùng một phương pháp đào thải.

Không thể chịu đựng đau đớn này, hoặc tàn hoặc phế hoặc chết, sẽ không còn tư cách ở lại trong ảnh vệ.

Mà nỗi khổ kinh mạch đau đớn này, phải không ngừng tu luyện tầng nội lực tiếp theo, mới có thể miễn cưỡng ức chế, nhưng theo nội lực càng ngày càng mạnh, thì sự đau đớn khi chân lực nghịch chuyển, khí huyết đảo ngược lần tiếp theo, cũng liền đáng sợ gấp bội.

Đợi khi họ luyện hết đến tầng thứ mười, cho dù là người tâm chí kiên nghị nhất, thân thể tốt nhất, cũng không thể chịu đựng loại đau đớn này nữa, một khi phát tác sẽ đau không muốn sống, cũng khiến thân thể đại thương nguyên khí.

Cũng chỉ có người luyện đến tầng thứ mười, mới là ảnh vệ cuối cùng có thể sống sót.

Tu La bát vương đều đã học võ công dẫn chuyển loại chân khí này, mỗi lần ít nhất cần tam vương hợp lực, mới có thể miễn cưỡng giúp họ định lại một mạch không thông trong cơ thể, mà chân lực lao đi chực điên, không đến mức phát tác. Cũng có thể khiến thời kỳ phát tác trì hoãn ba tháng một lần, lần phát tác tiếp theo, nếu có thể có tam vương ra tay, thì lại có thể tạm ngừng đau đớn phát tác.

Mà tâm pháp của một mạch cuối cùng duy nhất và thủ pháp lấy lực một người ngừng việc chân khí nghịch lưu, chỉ có Thiên vương biết. Khi một đời Thiên vương mới được chọn ra, sẽ do Thiên vương đời trước, một mình đánh thông một mạch cuối cùng, dạy tâm pháp cho y, làm cho võ công của tân nhiệm Thiên vương tiến rất nhanh, cũng có thể nắm giữ mệnh môn của ảnh vệ. Đó chính là để khi ảnh vệ phát đau, có thể ra tay làm dịu hoặc kéo dài cơn đau, mà khi ảnh vệ phạm lỗi, y có thể dễ dàng dùng thủ pháp thần kỳ, khiến loại tai nạn tẩu hỏa nhập ma, chân khí đảo ngược này giáng xuống sớm.

Nhưng đời này, bởi cái chết của Địch Tuyệt, dẫn đến công pháp thần bí hạng nhất này hoàn toàn thất truyền. Mạc Ly chưởng quản tất cả công pháp điển tịch truyền lại của Ma giáo tra hết tư liệu, cũng chỉ có thể tìm được thủ pháp tạm thời giảm đau, hoặc dẫn phát chân lực nghịch lưu trước thời hạn, lại rốt cuộc không tìm thấy tâm pháp bổ túc công lực một mạch cuối cùng.

Bởi vậy, Địch Cửu tuy trên danh nghĩa là Thiên vương, nhưng không như các đời Thiên vương trước kia, hoàn toàn nắm giữ đại quyền sinh sát ảnh vệ, đến cả cái họa chân khí trong chính cơ thể y cũng chưa chân chính giải trừ, chỉ tạm thời ngừng lại. Đây cũng là một nguyên nhân khiến đám Tiêu Thương Dao Quang thường xuyên khiêu khích y vô lý, không hề cố kỵ.

Lần này, vì Địch Nhất làm Phó Hán Khanh bị thương, Địch Cửu là Thiên vương, phải phạt nặng, cho nên dẫn phát nỗi đau chân khí nghịch lưu trong cơ thể Địch Nhất trước thời hạn, lại không ngờ Phó Hán Khanh đến đây, quát lệnh Địch Thất làm ra một phen hành động khó lòng tưởng tượng.

Địch Cửu nhãn lực ra sao, lập tức thấy không đúng, lại liên tưởng đến phương pháp dẫn chế lúc trước Mạc Ly truyền thụ cho mình, cùng với thủ pháp từ sau khi luyện thành mười tầng nội lực, tam vương thường đến áp chế đau đớn cho họ đã dùng, lúc này đều có công hiệu như nhau, hơn nữa trên cảm giác, phương pháp Phó Hán Khanh dùng, càng thêm hữu hiệu, càng thêm phức tạp, chân khí nắm giữ càng thêm vi diệu chuẩn xác.

Tâm niệm động, y lập tức ra ngoài, lệnh chúng ảnh vệ không ai được lộn xộn, lại sai người gọi bốn người Mạc Ly.

Trong mọi người, Mạc Ly kinh nghiệm phong phú nhất, hiểu biết nhiều nhất với võ công của Ma giáo, với bộ nội lực này cũng biết được nhiều nhất, ông ta vừa thấy đã có thể kết luận, phương thức của Phó Hán Khanh chẳng những có thể hóa giải đau đớn chân lực nghịch lưu của ảnh vệ, thậm chí có thể giúp họ đả thông một mạch cuối cùng chưa thông kia, làm cho mười hai kinh mạch đều thông suốt, công lực tăng rất nhiều, cũng khiến họ không còn bị bất cứ ràng buộc nào.

Để ảnh vệ nhiều đời bị thiết huyết nắm giữ, tháo xuống gông xiềng cường đại nhất, chuyện này thật sự quá nghiêm trọng, cho nên Dao Quang và Tiêu Thương lập tức ra tay ngăn trở, nhưng vẫn chậm một bước, kinh mạch của Địch Nhất đã được đả thông hoàn toàn.

Lúc này thấy Phó Hán Khanh cười hì hì như không việc gì, bảo họ đi nghỉ ngơi, Dao Quang cười lạnh một tiếng: “Giáo chủ ngày đầu tiên chính vị, đã có thể thiện quyền độc đoán như vậy, việc hôm nay, trừ phi chúng ta chết hết, nếu không Địch Nhất và Địch Thất, đều không thể đi một bước.”

Phó Hán Khanh cười cười, không quá để ý mà buông tay: “Địch Nhất đã khỏi rồi, các ngươi còn muốn thế nào? Giết y? Việc này, ảnh hưởng không tốt lắm đâu. Bên ngoài còn cả đống ảnh vệ, thật không sợ họ thỏ tử hồ bi? Hơn nữa, võ công của y cũng rất cao, muốn giết y không dễ dàng đâu. Về phần Địch Thất, thủ pháp vừa rồi ta dạy y chắc chắn đã nhớ rất kỹ, nhưng đây là thủ pháp dùng khi Địch Nhất bị ép dẫn phát chân lực nghịch lưu, bình thường đả thông kinh mạch cùng khi phát tác, thủ pháp lực đạo chừng mực đả thông kinh mạch là bất đồng, trong đây chỉ cần có một chút sai biệt, là có thể khiến chân khí bạo thể mà chết, cho nên, lúc này thả y ra ngoài nghỉ một chút cũng không sao.”

Y nói một phen nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến những người khác nghe mà ánh mắt nghiêm nghị, được lắm, cuối cùng lộ ra bộ mặt thật rồi, lời này phân tích rõ ràng minh bạch, nói rõ toàn bộ trọng điểm, đây tuyệt không phải tên hồ đồ cả ngày chỉ lo ngủ kia có thể nói ra.

Mạc Ly cố định nhìn y: “Ta tin, bộ thủ pháp này của ngươi bất đồng với giáo ta nhiều thế hệ tương truyền, hẳn không phải tiền giáo chủ dạy cho, làm sao ngươi có thể dễ dàng phá giải kỳ chứng đại huyền công bậc nhất giáo ta?”

Phó Hán Khanh cười nói: “Đường lên núi trước nay không chỉ một, việc này có gì kỳ quái đâu. Ta từng cho ông biết, võ công trên đời này không có loại nào ta không biết, tri thức võ học của ta chính là thiên hạ đệ nhất.”

Mọi người đều lãnh nhãn nhìn, những kẻ cuồng vọng từng gặp, thật sự chưa từng thấy cuồng đến thế này, thế giới rộng lớn, bao nhiêu võ công, cho dù là Bách Hiểu Sanh cũng chưa dám nói không có gì mình không biết.

Phó Hán Khanh gãi đầu: “Thật mà, không tin các ngươi cứ sử tường tận võ công các ngươi đắc ý nhất cho ta coi thử, ta nhất định có thể giúp cải tiến bổ túc, đưa ra ý kiến tốt cho các ngươi.”

Y nói rất nhiệt tình, cũng rất thật lòng, nhưng có ai lại thật sự đồng ý.

Đem công phu mình xếp dưới đáy hòm, hoàn toàn triển lộ cho một tên lai lịch không rõ, cao thâm khôn lường xem, trừ phi là bị điên.

Người trong võ lâm, chỗ cao thâm của công phu bản môn, tuyệt không thể truyền ra ngoài, có khi cho dù là thân như phụ tử phu thê cũng không tiết lộ. Giữa chư vương Ma giáo, với tuyệt chiêu thần công của nhau, cũng chưa từng truyền cho nhau, phòng bị nhiều hơn, ai lại đem hết thảy võ công mình có bày ra cho người ta coi, khác gì đưa đao cho người kề cổ mình?

Đương nhiên, lựa chọn như vậy, phòng bị như vậy là rất bình thường, rất lâu về sau họ phải vì quyết định lúc này mà hối hận cơ hồ đứt ruột, đó lại là chuyện sau này.

Dù sao lúc này, đề nghị của Phó Hán Khanh vừa đưa ra, lập tức bị mọi người trợn mắt nhìn, ánh mắt đó hoặc ác, hoặc giận, hoặc kinh, hoặc độc, tóm lại hệt như ngàn vạn mũi tên nhọn hoắt muốn xuyên qua người y, nửa câu trước y còn lòng đầy nhiệt tình, nói cực kỳ vang dội, nửa câu sau đã càng lúc càng nhỏ tiếng, hai ba chữ cuối cùng chỉ có bản thân y mới nghe được.