Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 50




Cảnh Ngọc kéo rương hành lý vừa dày vừa nặng, đứng trước cửa nhà.

"Chị~ vì hạnh phúc chung thân của chị, em cũng nên rời nhà rồi~"

Hôm nay là thứ sáu, Cảnh Lang về nhà trước chuẩn bị, để ngày mai đón Lục Hồng về.

"Nhớ mỗi ngày đến công ty báo cáo đó."

Cảnh Lang không chút lưu luyến phất phất tay, Cảnh Ngọc quyệt miệng, gương mặt ăn khổ.

"Chị, có ai đối xử với em gái như chị không? Sau này tối ngủ sẽ không còn ai đắp chăn, không còn ai nấu cơm, không còn ai giặt quần áo cho chị đâu..."

"Cảnh Ngọc, da mặt em thiệt sự ngày càng dày đó. Đắp chăn là chuyện khi còn bé, nấu cơm giặt giũ quét dọn giống với chuyện em sẽ làm sao?"

Cảnh Lang im lặng nhìn bộ dạng bị vứt bỏ của Cảnh Ngọc.

"Chị, chị sao có thể nói như vậy? Cái nhà này em ở cũng có tìm cảm, bây giờ vì chị dâu, em mới cố ý dọn ra ngoài chứ bộ..."

"Được rồi được rồi, không còn việc gì thì mau bấm nút giùm chị! Cho em nghỉ ngơi một tuần là được chứ gì."

tiếng giày cao gót thanh thúy, nhanh chóng đi xa dần. Cảnh Lang bất đắc dĩ mỉm cười lắc đầu một cái, nhìn em gái mình lúc nào mới có thể khôn lớn, cả ngày chỉ biết vui chơi.

Phòng trống của Cảnh Ngọc sẽ dành cho Lục Hồng, Cảnh Lang đứng trước cửa phòng, đang suy nghĩ bài trí ra sao, để cho Lục Hồng một sự ngạc nhiên mừng rỡ. Nhớ lại lời nói ngày hôm đó của Lục Hồng, cảm giác có nhà sao? Vì vậy cô gọi điện đặt trước với kiến trúc sư, quyết định đón Lục Hồng về nhà trước, sau đó mới từ từ tìm người kiến tạo lại căn phòng này. Trù tính như vậy, tâm tình Cảnh Lang khởi sắc. Dù sao thái độ Lục Hồng hiện giờ với mình đang dần dần thay đổi, đây chính là một dấu hiệu tốt, cô tin tưởng theo thời gian, cuối cùng mình sẽ có thể bước vào trái tim cô ấy.

Thứ bảy, Cảnh Lang cùng Lục Hồng ăn sáng xong, thay cô lau chùi vết bẩn nơi khóe miệng.

"Tôi mua cho em hai bộ quần áo, trước thay đồ, hôm nay chúng ta về nhà."

Lục Hồng hơi sững sốt một chút.

"Cảnh Lang, tôi thấy hay là..."

"Không được. Chẳng phải đã nói xong rồi sao?"

Cảnh Lang ôn nhu khuyên nhủ.

"Căn phòng em thuê lúc trước. Tôi đã thay em trả lại rồi."

Cảnh Lang đã cầm một chiếc váy dài liền thân màu xanh lên, huơ huơ trước mặt Lục Hồng.

"Là muốn tôi giúp em thay~ hay là để em tự thay."

Khóe mắt hơi giơ lên, mỉm cười ấm áp mà rực rỡ.

"Để tôi tự mình."

Lục Hồng nhanh chóng đoạt lấy bộ váy, hướng phòng vệ sinh đi tới. Cảnh Lang vội vàng tiến lên đỡ.

"Cẩn thận."

Lục Hồng cảm thấy trên mặt hơi nóng, tự trách phản ứng lúc này của bản thân.

"Đừng đi theo."


Nhỏ giọng lầu bầu một câu, Lục Hồng đẩy cô một cái.

tiếng cửa đóng lại. Cảnh Lang chúm chím cười nhìn cánh cửa đóng chặt, bộ dạng vừa rồi thiệt là đáng yêu. Chờ ở ngoài cửa trong giây lát, Lục Hồng đã rửa mặt chải tóc xong, thay đổi váy dài màu xanh, từ từ bước ra. Cảnh Lang hơi ngẩn người, những lọn tóc quăn nhẹ màu đen rũ xuống, che kín toàn bộ nửa bên trái khuôn mặt, thân hình thon thả hợp với cái váy lam dài mà cô cố ý chọn, tăng thêm một phần sắc thái thần bí huyền ảo.

"Sao vậy?"

Lục Hồng cảm thấy ánh mắt Cảnh Lang lộ ra nóng bỏng, khẩn trương cúi đầu, tay bất giác siết chặt váy.

"Em như vậy, rất xinh đẹp."

"A?"

Nghe thấy bên trong lời nói của Cảnh Lang không có nửa phân giả tạo, Lục Hồng lại bắt đầu thấy xấu hổ.

"Cảm ơn."

Lúng túng nói một câu, trước kia ở Dạ Mị, mặc dù dựa vào trang điểm cùng với quần áo, có thể che giấu khiếm khuyết nơi con mắt trái. Nhưng những lúc thầm kín, những chị em đều gọi mình là đồ xấu xí, vô cùng không thích mình. Lục Hồng cũng không thèm để ý, cô cũng chỉ làm một người nịnh nọt hùa theo khách, mang mặt nạ giả tạo. Vì vậy, lời nói của người khác, sự khen tặng của người khác, đều bị cô tự động xem như rác rưới mà loại bỏ ra khỏi ý thức. Hôm nay, một câu nói của Cảnh Lang, lại để cho cô để ý đến.

"Chúng ta đi thôi."

Lục Hồng cúi thấp đầu, nói.

"Ừ."

Cảnh Lang tiến lên mấy bước, nắm trụ cánh tay cô, tiến về trước.

Thay Lục Hồng thắt dây an toàn, Cảnh Lang cúi người muốn ngồi vào ghế điều khiển.

"Cảnh Lang."

Cảnh Lang nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, nhíu mày một cái, chỉ thấy cô gái cởi nón bảo hiểm xuống để trên xe gắn máy, mái tóc dài nhẹ rơi ra. Cảnh Lang đầu tiên là cúi người, hướng về Lục Hồng ngồi bên trong xe nói.

"Ngoan ngoãn ở trong này đợi tôi."

"Xảy ra chuyện gì?"

Lục Hồng muốn thò người ra ngoài, Cảnh Lang đóng cửa xe lại.

"Xin lỗi, tôi không nhận ra cô."

Cảnh Lang đến gần, đánh giá cô gái.

"Ahaha~ Nghiêm Tinh nói chị muốn gặp mặt tôi."

"Là cô?"

Kinh dị với cô gái cứ như vậy đơn giản lộ ra khuôn mặt thật trước mặt mình.

"Tôi tên Giản Như Ca."

Giản Như Ca nói ra tên họ của mình.

"Cô Giản, có lẽ chúng ta trước giờ chưa từng gặp mặt."

"Chị chưa từng gặp tôi, nhưng tôi biết chị là đủ rồi."

Giản Như Ca giơ tay lên chặn lại lời tiếp theo của cô. Vừa nói, Giản Như Ca lại liếc mắt nhìn xe Cảnh Lang.

"Bạn gái?"

"Việc này không liên quan đến cô Giản."

Cảnh Lang cảnh giác nhìn cô.

"Nè nè nè, đừng khẩn trương như vậy. Tôi cũng không định làm gì người phụ nữ của chị đâu. Điều kiện tiên quyết, là vào ngày đọ sức chị nhất định phải tới."

Giản Như Ca nheo mắt lại, trong ánh mắt chứa đựng ý vị uy hiếp nhìn Cảnh Lang.

"Tuy tôi đã đáp ứng lời mời của cô, nhưng có phải cô cũng nên nói rõ lý do một chút không?"

Con ngươi Cảnh Lang tản ra nét rùng mình, lạnh lùng nói.

"Lý do? Haha. Chị thắng được tôi, tôi liền nói cho chị."

Giản Như Ca lái xe môtô, bắt đầu chạy.

"Đợi đã!"

Đuôi xe tống ra khói xông vào khắp người Cảnh Lang, người đã đi xa. Cảnh Lang ho khan vài tiếng, lấy tay huơ huơ.

"Mặt của chị, hắc~"

Trở lại trên xe, Lục Hồng thấy mặt Cảnh Lang biến thành có chút đen xì, che miệng không nhịn được bật cười ra tiếng. Vốn bởi vì Giản Như Ca, Cảnh Lang nén cơn giận trong bụng, hiện tại thấy nét mặt tươi cười của Lục Hồng, cũng liền thấy thoải mái.

Đứng trước cửa, Lục Hồng ngần ngại. Cảnh Lang đã chuyển động chốt cửa.

"Vào trong thôi."

Cảnh Lang thấy cô có chút do dự, dẫn đầu vào trước, Lục Hồng yên lặng đi theo sau cô.

"Em ngồi đi."

Lục Hồng ngắm nhìn bốn phía, ngồi vào trên salon. Cảnh Lang xoay người vào phòng bếp ở đó rót hai ly cà phê. Bưng một ly đặt trước mặt Lục Hồng.

"Say này em liền ở phòng Cảnh Ngọc."

"Chị sống chung với em gái?"

Lục Hồng tay bưng ly cà phê, không có động tác tiếp theo.

"Ừ. Nhưng bây giờ nó dọn ra ngoài rồi."

"Sẽ không gây rất nhiều phiền toái cho các chị ư?"

Lục Hồng lầu bầu một câu.

"Không sao đâu. À, tôi phát hiện từ sau khi em bị thương, cũng trở nên ngoan hiền hơn rất nhiều nha."

Cảnh Lang ngồi vào bên cạnh cô, một tay khiêu khích tóc của cô.

"Lẽ nào chị thích tôi hung hăng với chị?"

Lục Hồng mặt lạnh, hỏi ngược lại. Cảnh Lang liền vội vàng lắc đầu.

"Không có, tôi vẫn là thích em của bây giờ hơn."

Cảnh Lang mặt đầy bộ dạng lấy lòng. Lục Hồng bĩu môi, không cho là đúng cười lạnh.

Cảm nhận được bỗng nhiên trên người Lục Hồng mơ hồ tản ra rùng mình, Cảnh Lang thật hối hận bản thân không nên nói ra câu nói kia.

"Tôi đưa em đi xem phòng một chút đi."

Lục Hồng "ừ" một tiếng. Cảnh Ngọc vội vàng dọn đi, bên trong vẫn còn một vài món đồ cô từng dùng qua, ví dụ như quần áo, cô chỉ mang theo những món mà mình ưa thích, những thứ còn lại đều nằm yên bất động trong ngăn kéo. Lục Hồng ngơ ngác đứng tại chỗ, yên lặng không nói chuyện.

"Không thích sao?" Cảnh Lang khẩn trương nói.

"Không phải, gian phòng này rất giống gian phòng tôi đã ở khi còn bé."

"Cái đó..."

Cảnh Lang ý thức được Lục Hồng đang nhớ lại chuyện không vui, tiến lên kéo cánh tay cô.

"Buổi trưa em muốn ăn món gì, chúng ta sẽ ra ngoài ăn."

"Không cần đâu..."

Lục Hồng theo bản năng muốn né tránh tay cô, Cảnh Lang lại càng dùng sức nắm.

"Tôi chợt nhớ ra một tiệm cơm tây rất ngon, đi thôi."

Cảnh Lang kéo Lục Hồng liền đi.

Lục Hồng cúi đầu nhìn dĩa thịt bò bít tết, không có chút thèm ăn nào, chỉ dùng dao nĩa đâm đâm. Cảnh Lang bất đắc dĩ, gọi phục vụ tới, nhận lấy thực đơn đưa Lục Hồng.

"Không đói vậy gọi chút đồ ngọt đi."

"Không được."

Lục Hồng lắc đầu, Cảnh Lang tùy ý gọi vài món ăn ngọt. Lo lắng nhìn Lục Hồng.

"Thấy không thoải mái sao?"

"Chỉ là không có khẩu vị gì thôi."

Lục Hồng tiếp tục đâm đâm thịt bò bít tết.

"Ai ui~ chẳng phải Cảnh tổng đây sao?"

La Cẩn từ chỗ ngồi phía sau đứng dậy, đi tới. Từ sớm lúc các cô vào cửa, cô đã chú ý tới. Vốn thấy Cảnh Lang liền muốn tiến lên, nhưng phát hiện Cảnh Lang đang dắt tay một cô gái, mặt mũi lập tức hiện lên không vui.

"Là cô."

Cảnh Lang đứng lên, ngăn trước người Lục Hồng, mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm La Cẩn. Thật là oan gia ngõ hẹp, không nghĩ đến ở đây cũng đụng phải người đàn bà phiền toái này. Lục Hồng thoáng ngẩng đầu lên, liếc nhìn La Cẩn một cái.

"Mang niềm vui mới đến đây ăn cơm, cũng không lên tiếng chào hỏi tôi. Nếu nói trước với tôi một tiếng, tôi sẽ nói với giám đốc nhà hàng này, thật tốt chiêu đãi các người."

La Cẩn vừa nói vừa dán lên người Cảnh Lang, bị Cảnh Lang một tay đánh rớt.

"Quan hệ giữa tôi với La đại tiểu thư hình như không có thân thuộc đến mức đó, mời cô tự trọng." Cảnh Lang cảnh cáo.

"Cảnh tổng mau quên quá đi, chẳng phải tối hôm đó cô rất nhiệt tình sao? Làm sao trong nháy mắt liền quên người cũ, chỉ biết yêu thương người mới."

La Cẩn cười híp mắt một tay khoát lên bả vai Cảnh Lang. Cảnh Lang không khách khí hất tay cô ra.

"Cô La, không có chuyện gì có thể mời cô rời đi không, chúng tôi đang dùng cơm."

"Cảnh tổng, tôi liền cảm thấy kỳ quái, trước kia nhiều đại mỹ nhân đeo đuổi cô như vậy, cô không thèm. Thì ra khẩu vị không giống người thường, thích loại này..."

Ánh mắt có ý ám chỉ nhìn lướt qua Lục Hồng.

"Khiếm khuyết thì đẹp sao? Giống thế này này."

Cảnh Lang thấy Lục Hồng rõ ràng ngẩn ra, tức giận quát lên với La Cẩn.

"Bây giờ tôi lập tức mời cô biến khỏi tầm mắt tôi!"

La Cẩn không để ý tới Cảnh Lang, ánh mắt liếc về phía Lục Hồng.

"Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô hiểu lầm chuyện gì rồi. Tôi với vị Cảnh tổng đây không có bất kỳ mối quan hệ riêng tư nào, ngược lại cô ấy là chủ nợ của tôi."

Lục Hồng ngẩng đầu lên, con ngươi thẳng tắp nhìn về phía La Cẩn, không có chút ý lùi bước nào.

"Chủ nợ? Hahaha."

La Cẩn giống như nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, cười đến cúi người xuống.

Người phụ nữ này chính là người mà anh hai coi trọng sao? Có ý nghĩa.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ.

"Vị tiểu thư đây, nếu có chuyện gì thật sự buồn cười như vậy, cô có thể vào toilet hoặc là ra bên ngoài. Đây là nhà hàng tây, còn có rất nhiều người đang ăn cơm, ảnh hưởng đến khẩu vị của người khác sẽ không tốt đâu."

Lục Hồng lạnh như băng tiếp tục nói.

"Cô có ý gì?"

La Cẩn hai bên mày đều nhíu lại, trợn mắt nhìn Lục Hồng.