Tiểu Hoàng Thúc Phúc Hắc

Chương 122: Thiếu






Trong trướng mùi thuốc nồng nặc, quân y trong quân vừa mới lui ra, ngay cả y quan đều lui ra rồi, để hít thở một hơi, thuốc duy trì mạng sống vốn không có một chút tiến triển.

Người trên giường tái nhợt không chút máu, y phục trên người đã bị cởi sạch, trước ngực chỉ quấn một mảnh vải trắng còn vương chút vết máu, một gương mặt cực kỳ anh tuấn, giống như một vị thần, một tác phẩm rất tốt, có lẽ bởi vì quá mức hoàn mỹ, sẽ khiến người ta cảm thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia luôn thiếu sức sống, giống như một tác phẩm điêu khắc, trên cao không thể mạo phạm, xa vời không thể với tới.

Giờ phút này hắn cứ nằm ở đây như vậy, khiến người ta cảm thấy nhân vật lạnh nhạt mà hào hoa này sẽ cứ như vậy, vĩnh viễn trở thành thần chết, không bao giờ mở mắt nữa.

Thì ra một người mạnh mẽ như thế, cũng sẽ có ngày bị thương ngã xuống..... Chết, thật sự không thể tưởng tượng nổi. Sắc mặt hắn tràn đầy mệt mỏi, khóe miệng hơi cong lên, một màn này thật sự quỷ dị, chỉ cảm thấy pho tượng lạnh nhạt này, thần sắc đột nhiên có chút quỷ dị.



Tần Yến Quy ngã xuống, việc này có nghĩa Biện quốc này sẽ thay đổi một cách trời long đất lở, hắn mạnh mẽ như vậy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cuối cùng sẽ thắng, người đứng sau với y phục phấp phới, lạnh nhạt mà tao nhã, nhất định hắn...

Dung Hề bưng chậu nước dính đầy máu đứng lên, trên mặt nàng ta cũng không có quá nhiều thay đổi, tựa như lúc Tần Yến Quy còn tỉnh, nàng ta cung kính hành lễ với hắn: "Chủ tử, ngài rất muốn gặp lại nàng ấy."

Dung Hề dứt lời, cung kính lui ra ngoài, rèm trướng phủ xuống, không gian này tựa như khôi phục lại hoàn toàn yên tĩnh.

................

Đêm ít sao, mùa xuân phương Nam vừa ẩm vừa lạnh, đêm qua vừa mưa một trận, tựa như chiến trường được tẩy rửa lần nữa, không còn nhìn ra vết máu.

Trong doanh trại, quân y bận rộn không ngừng ra vào giữa các lều quân, lò sưởi chiếu sáng trong đêm được treo cao, trận Chu Quận là nỗi xấu hổ cho quân Yến Bắc, có ai không ngờ rằng đội quân hổ sói bất khả chiến bại này lại rơi vào tay một đứa trẻ miệng còn hôi sữa. Không có chút hồi hộp nào khi bốn mươi vạn người đối đầu với phản quân Chu quận chỉ với mười vạn người. Một trận chiến vốn không hề lo lắng, nhưng lúc này bọn họ tổn thất nặng nề, thậm chí phần lớn huynh đệ, chiến hữu của bọn họ cũng bị chính mình ngựa giẫm chết trong hỗn loạn mà không hề báo trước.

Binh lính bị thương đã được chăm sóc, phải tranh thủ đêm xuống nghỉ ngơi một chút để hồi phục sức lực, lính gác đêm thỉnh thoảng đi qua doanh trại, đứng canh ngoài doanh trại, đám người y quan đã hai ngày hai đêm không được chợp mắt, bọn họ tụ tập trong liều xì xào bàn tán, không ngừng lắc đầu, không biết đang bàn tán chuyện gì, tuy ánh mắt đã đỏ, ngày đêm cực nhọc, không được nghĩ ngơi thật tốt, nhưng xem ra ngọn nến đã cháy gần hết cần phải thay ngọn nến mới, đêm nay có lẻ trắng đêm không được yên giấc, vẻ mặt bọn họ đều nghiêm nghị, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng tất cả đều lắc đầu thở dài.



Rèm trướng đột nhiên bị xốc lên, cắt đứt đám y quan đang châu đầu bàn tán, nhìn người vừa tới, tất cả những y quan già trẻ đều thay đổi sắc mặt, vội vàng lui ra, hành lễ với người tới: "Triệu tướng quân, Trần phó tướng......."

Triệu Diễn, tuổi trẻ nhược quán, lại thật sự là tên sát tinh, thông thạo binh thư, thân thủ phi phàm, tuổi trẻ lại hoạt bát, anh hùng được Tần Thương trọng dụng, một vị tướng dũng mãnh ở trong quân đội Bắc Yến, từ lúc Tần Yến Quy ngã xuống, lòng quân không ổn định, sát tinh có chỗ tốt của sát tính, lần này tất cả đều phụ thuộc vào sức lực của hắn, dùng thủ đoạn sấm sét, ngăn cản sóng dữ, mới ổn định được tình hình trong đội quân. Trần Mặc gần bốn mươi tuổi, người hơi ục ịch, tướng mạo thật tầm thường, nhưng ánh mắt lại sắc bén lão luyện, vừa nhìn không phải loại người hờ hợt, hắn ta chính là lão tướng trong đội quân Yến Bắc, từ lúc Tần Yến Quy còn trẻ, đã đi theo hầu hạ hắn, vì thế tuy hắn ta là Phó tướng, bất kể Triệu Diễn làm việc gì, cũng sẽ kính trọng hắn vài phần.

Mọi người vừa thấy hai người họ, thái độ càng thêm cung kính, hôm nay Tuyên vương bị trọng thương, đại sự trong quân tất nhiên do hai người họ định đoạt.

Giờ phút này nhìn những người này còn đang suy nghĩ mấy cái nghi thức giả tạo, Triệu Diễn giơ tay lên, mày kiếm mắt sáng, tràn đầy sát khí: "Đến giờ điện hạ còn chưa tỉnh, các ngươi làm chuyện gì vậy?"

Một vị lão quan đi đầu cau mày vẻ mặt ngưng trọng, thở dài nói: "Thứ lỗi cho lão thần nói thẳng, đêm khuya chúng tôi hội tụ ở chỗ này thương nghị là không đúng, chỉ đánh cược một lần cuối... "

"Đánh cược một lần cuối? Đây là ý gì?" Triệu Diễn nhíu chặt mày, giọng nói rét lạnh đến cực điểm.

"Lần này Tuyên vương điện hạ, chỉ sợ lành ít dữ nhiều...... Xin hai vị tướng quân tính toán trước, thông báo triều đình....."

Tính toán trước? Tính toán trước gì chứ? Chẳng lẽ những tên ăn hại này muốn nói cho hắn biết, bọn họ dự định chuẩn bị quan tài cho Huyền Vương và báo cáo với triều đình càng sớm càng tốt!

"Ăn nói xàm bậy, làm hoang mang lòng quân, nên xử lý bằng quân pháp!"

Không đợi y quan nói xong, Triệu Diễn rút kiếm ra, vung về phía cổ đối phương, loảng xoảng một tiếng, Trần Mặc vẫn luôn im lặng chợt rút kiếm cản lại một kiếm kia giữa không trung: "Kính xin Triệu tướng quân suy nghĩ lại."

Thấy Trần Mặc mở miệng, rốt cuộc Triệu Diễn cũng biết mình tuổi trẻ khí phách, quá mức xúc động, suýt nữa đã phạm sai lầm lớn, hắn ta thu hồi kiếm lại, liếc nhìn lão quân y bị kề cổ dưới kiếm vẫn không thay đổi sắc mặt, cùng đám người phía sau sắc mặt đã tái nhợt, Triêu Diễn phất phất tay: "Đi xuống đi, thương thế của Điện hạ không được nhắc đến với bất kỳ kẻ nào, người nào vi phạm Triệu mỗ sẽ chém trước tấu sau, các ngươi còn phải dốc toàn lực đi

chapter content