Tiểu Dạ Khúc

Chương 47




Kim Tịch sợ màn tấn công ‘dâu tây’ của Bạc Diên, cả mấy ngày liền đều né tránh anh, không dám ở một mình với anh, cho dù đi chung với nhau, miễn tình hình sắp không ổn thì cô vội chuồn ngay.

Lúc xế chiều, Kim Tịch và các bạn cùng phòng đi ăn cơm, vô tình gặp được Khúc Huyên Huyên.

Khúc Huyên Huyên mặc váy dài màu đỏ, mái tóc dài suôn mượt xõa trên vai.

Gặp được tình địch, hiển nhiên Sở Chiêu không có sắc mặt tốt, cô sửa sang lại tóc mình, dần trở nên mất tự nhiên, ngay cả khi ăn cơm cũng ăn ít lại, nghiêm chỉnh y như con nhím nhỏ, gai khắp mình đều dựng cả lên, trang bị đầy đủ, tập trung chống địch.

Kim Tịch chào hỏi với Khúc Huyên Huyên, sau đó cô ta dứt khoát bưng khay cơm ngồi xuống cạnh mấy người họ.

Trong khay cơm của cô ta có hai củ khoai lang nhỏ và một phần canh cải.

Kim Tịch hỏi: “Học tỷ chỉ ăn tối với mấy món này thôi sao?”

“Chị vẫn luôn giảm cân, cũng không còn cách nào.”

“Học tỷ rất gầy mà, không cần giảm cân đâu.”

“Không được, chị cũng sắp 45kg rồi, phải khống chế lượng ăn.”

Sở Chiêu nghe vậy, bèn đặt đôi đũa đăng gắp cá rán xuống.

Không tài nào ăn được bữa cơm này.

Mấy cô gái trao đổi ánh mắt với nhau, không ai có tâm tình ăn cơm, nếu không thì rút lui thôi.

Nhưng ngay lúc này, Khúc Huyên Huyên nhận một cuộc gọi đến—

“Tôi còn đang ăn cơm.”

“Ừ, chờ lát nữa gặp.”

“Tôi biết rồi, sau khi tan họp sẽ đến.”

Giọng nói của cô ta rất êm tai, phát âm tiếng phổ thông rõ ràng còn mang theo chút nũng nịu.

Cúp máy, Khúc Huyên Huyên mỉm cười nói với mọi người: “Là huấn luyện viên Hứa của các em.”

Nghe thế, đôi đũa trong tay của Sở Chiêu bỗng rơi xuống.

Bầu không khí bị ngưng trệ mấy giây.

Kim Tịch nhặt đôi đũa của Sở Chiêu lên, vội giải vây: “Hôm nay cậu làm rớt đũa mấy lần rồi, giống trẻ con quá, còn muốn ăn cơm nữa không hả?”

Sở Chiêu cực kỳ khó khăn duy trì nét mặt, giả vờ không thèm quan tâm, cô ấy nhìn Khúc Huyên Huyên, hỏi: “Hai người ở bên nhau sao?”

“Không có, em nghĩ gì thế, là cậu ấy hẹn chị đi chạy bộ buổi tối, đã mấy ngày rồi chị không có thời gian rảnh để chạy, hôm nay vừa vặn rảnh rang nên đồng ý chạy bộ rèn luyện với cậu ấy.”

Dưới bàn, Kim Tịch nhéo nhéo tay Sở Chiêu, tay cô ấy lạnh như băng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.

“Học tỷ, mọi người đều thấy được huấn luyện viên Hứa có cảm tình với chị.” Lâm Lạc thẳng như ruột nhanh nhảu nói, dứt khoát hôm nay nói rõ mọi chuyện với nhau luôn: “Học tỷ chị nghĩ thế nào ạ?”

Khúc Huyên Huyên cười một tiếng: “Ôi, các em nghĩ nhiều quá, cậu ấy chẳng qua chỉ hẹn chị chạy bộ thôi mà, không có ý gì khác đâu.”

Kim Tịch vỗ nhẹ lên mu bàn tay Sở Chiêu, Sở Chiêu hiểu ý cô—

Cậu vĩnh viễn không thể nào đánh thức được một người đang giả vờ ngủ.

Dòng nước ngầm giữa những cô gái dần dâng trào, nhưng luôn giữ nụ cười khéo léo xinh đẹp nhất trên môi.

Các cô không nháo nhào lên truy hỏi nữa, dù sao trong chuyện này Khúc Huyên Huyên không làm sai cái gì, cô ta được người ta theo đuổi, hiển nhiên cũng có quyền chọn lựa.

Mọi người không nói cười nữa, cơm tối cực kỳ ảm đạm nhạt nhẽo, Sở Chiêu ăn được vài miếng thì buông đũa.

Lúc sắp rời đi, Khúc Huyên Huyên nói với Kim Tịch: “Em và Bạc Diên yêu nhau, chị còn chưa chúc mừng em đó.”

“Ồ, vậy cảm…”

Kim Tịch còn chưa nói hết, lại nghe Khúc Huyên Huyên nói tiếp: “Cậu ấy cũng thật quan tâm đến em, vì để em thay đổi thái độ mà cố tình ngã khỏi tường, làm chân bị thương, mấy người đàn ông không phải ai cũng có phần dũng khí và sự quyết đoán này.”

“Chị nói gì?” Kim Tịch kinh ngạc: “Chị nói anh ấy cố ý?”

“Đúng đó, chị nghe chính miệng huấn luyện viên Hứa của các em nói mà.” Khúc Huyên Huyên lại cố tình nhìn lướt qua Sở Chiêu, nói: “Tường chướng ngại vật cao tận ba mét, cậu ấy nói nhảy liền nhảy, ha, cậu ấy quan tâm Kim Tịch lắm, nhưng mấy hành động thế này cũng quá ngây thơ, chị thấy tuổi trẽ thật tốt, muốn làm gì thì làm, không để ý tất thảy.”

Bàn tay Kim Tịch siết chặt quai cặp sách, cô nhếch môi, sắc mặt trầm xuống, không nói lời nào.

“Chị đi họp trước đây, chờ chút nữa còn phải chạy bộ với Hứa Triều Dương, tạm biệt các em.”

Khúc Huyên Huyên nói xong thì xoay người rời đi.

Lâm Lạc ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Khúc Huyên Huyên, lắc đầu thờ dài nói: “Học tỷ hấp dẫn, đánh nhau trực tuyến, hiện trường đầy máu tanh, thê thảm không nở nhìn.”

“Tối nay tớ còn có việc, không đi thư viện nữa.” Kim Tịch nói xong bèn đi về phía sân huấn luyện.

Sở Chiêu nghĩ ngợi một lúc cũng nói: “Tớ về phòng ngủ trước đây.”

“Này, các cậu…sa sút ý chí mau thế, còn muốn thi cuối kỳ không!!!”

**

Gió đêm đầu hè rất mát mẽ, cạnh hàng rào sắt bên sân huấn luyện, Bạc Diên chạy chậm tới chỗ Kim Tịch, mang theo một trận gió khô nóng.

“Đến xem anh hả?”

Anh mặc áo dài quần dài, nút áo mở rộng, bên trong là áo ba lỗ hơi bó sát, đường ranh khuôn ngực mơ hồ hiện ra, do vừa mới huấn luyện nên trên người dính không ít cỏ khô và bùn đất, thế nên anh chỉ đứng nói chuyện với cô.

“Bạc Diên, chân anh đã ổn chưa?”

“Bạc Diên? Không biết lớn nhỏ, nên gọi là gì hả?”

Anh muốn đưa tay qua xoa đầu cô, nhưng cô nhóc nhỏ này trước khi ra cửa đều chú tâm cách ăn mặc, tết tóc gọn gàng đáng yêu, mặc váy áo màu xanh nhạt kết hợp cùng giày xăng đan.

Trên tay anh có ít bùn đất, nên không chạm vào cô.

Kim Tịch ngẩng đầu hỏi anh: “Anh muốn em gọi anh là gì hả?”

Bạc Diên cong môi, trong đôi mắt phượng gợi lên mấy phần khiêu khích: “Học trưởng, anh trai, cha, ông xã, nhiều như vậy còn không đủ cho em chọn sao?”

Kim Tịch nắm chặt tay: “Anh trai, học trưởng….anh thì gọi là anh trai gì…anh còn kém xa anh của em.”

Nụ cười trên môi Bạc Diên dần tan đi, giống như ánh hoàng hôn ở phía tây, một tia sáng cuối cùng biến mất trong con ngươi đen láy của anh.

“Anh kém xa cậu ta?”

Giọng nói anh cao hơn, giữa giọng điệu chất vấn còn mang theo tia tàn nhẫn bị đè nén: “Em nói lại lần nữa đi.”

Kim Tịch không để ý tới sắc mặt đang thay đổi của anh, cô ngẩng đầu nhìn bức tường chướng ngại vật cách đó không xa, cao như vậy, trong đáng sợ như vậy, bị ngã từ trên đó xuống thì đau đớn nhường nào!

Trái tin cô run rẩy, chậm rãi nâng tay lên chỉ bức tường cao nhất đằng kia: “Anh…anh nhảy từ trên kia xuống sao?”

Bạc Diên ngẩn ra: “Ai nói cho em biết.”

“Anh đừng hỏi, nói có đúng hay không.”

Anh đã làm thế nên thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”

Kim Tịch cực kỳ tức giận, nắm tay thành quả đấm rồi dùng sức đấm anh: “Anh chưa từng nghĩ ngã từ trên cao như vậy nhỡ chết luôn thì sao! Nhỡ tàn phế thì sao! Sao anh ngây thơ thế hả!”

Bạc Diên không nhúc nhích, âm thầm thừa nhận.

Cô nhóc này đánh không đau, cánh tay cẳng chân nhỏ nhắn, giống như mèo con gải ngứa trên người anh.

Từ nhỏ Bạc Diên đã kiêu căng ngạo mạn, tuyệt nhiên không để ai làm tổn thương thân thể mình, nhưng đối với quả đấm của cô gái nhà mình thì anh cam tâm tình nguyện chịu đựng.

Kim Tịch đánh mệt bèn lui về sau hai bước, ngực phập phòng lên xuống, oán giận nhìn anh, đôi mắt nai đen nhánh lộ rõ sự tức giận.

“Hả giận xong rồi?”

Giọng nói của anh hơi lạnh lùng và uể oải.

“Anh có thái độ gì vậy, chẳng lẽ em nói sai rồi sao.”

Trong mắt Bạc Diên hiện lên ý lạnh: “Em quan tâm đến anh, cái này không sai, nhưng vừa rồi những lời em nói khiến anh rất khó chịu.”

“Em nói gì?”

“Anh còn kém xa anh của em.”

Kim Tịch hơi hé miệng, nói: “Em…từ trước giờ anh em chưa từng làm chuyện ngu ngốc đến vậy!”

Bạc Diên nghiêng người sang, dựa lưng vào rào sắt, anh đứng ngược sáng, cả khuôn mặt chôn vùi trong bóng tối đen như mực, ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi sắc bén lạnh như băng, trên môi cong lên một nụ cười nhạt—

“Trong lòng của em, anh kém hơn cậu ta.”

Kim Tịch hé mở cánh môi đỏ thắm, rồi lại đóng lại, cô cảm nhận được sự giá lạnh xa lạ từ trên người của người đàn ông này.

Anh tiến đến gần cô một bước, Kim Tịch theo bản năng lùi về sau một bước, cứ nghĩ anh muốn ra tay.

Bạc Diên chỉ định sờ khuôn mặt của cô, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung, chốc lát sau thì thu về.

Huấn luyện viên đứng cách đó không xa thổi còi hiệu lệnh tập họp.

Kim Tịch không biết nói gì bèn xoay ngời rời đi.

Đi được mấy bước, cô quay đầu lại, anh vẫn còn đứng tại chỗ kia, cả người khuất trong bóng tối, thân hình tiêu điều trống vắng.

**

Buổi tối, Kim Tịch có thể nghe được rõ ràng âm thanh mở đóng cửa ở phòng đối diện, tiết lộ người ấy có bao nhiêu tức giận nóng nảy và buồn bực.

Cô ngồi trước máy tính đọc tài liệu bài học, tâm tình cực tệ.

Rõ ràng anh là người không đúng, sao ngược lại giống như cô làm sai vậy.

Vốn nó rất ngây thơ, từ nhỏ lúc đi học anh cô đã không làm thế rồi!

Kim Tịch nhìn màn hình điện thoại đen thui bên cạnh máy tính, thỉnh thoảng sẽ liếc sang đấy, không có bất kỳ thông báo tin nhắn mới nào.

Cô đã quyết định, không dễ dàng tha thứ cho anh.

Tối nay cả phòng ký túc xá nữ cực kỳ yên tĩnh, Sở Chiêu ngồi trên giường cầm quyển sách Hán Ngữ Hiện Đại, thẩn thơ nhìn vào.

Lâm Lạc giặt quần áo xong quay lại, lúc đi ngang qua người cô ấy thì thờ ơ nói: “Cầm sách ngược kìa.”

Sở Chiêu khựng lại, sau đó lặng lẽ xoay quyển sách.

“Học tỷ Khúc Huyên Huyên của các cậu ấy là cấp bậc vương giả.” Lâm Lạc ngồi xuống nói: “Chỉ nhẹ nhàng nói ra vài ba câu đã đánh cho hai người có cấp bậc đồng thau là các cậu quân lính tan rã, cậu nói xem âm mưu của chị ta là gì, là học trưởng Bạc Diên, vậy còn huấn luyện viên Hứa của các cậu thì sao? Tớ thấy không giống vậy.”

Sơ Đường đắp mặt nạ, hờ hững nói: “À, hoặc giả là người ta chỉ muốn thắng.”

“Nói hay lắm.” Lâm Lạc bất đắc dĩ nhìn hai cô gái: “Các cậu có thể làm bất cứ điều gì, nhưng đừng vô duyên vô cớ để mình chịu thiệt, còn chưa biết nguyên nhân nữa.”

Sở Chiêu đặt quyển sách xuống, cắn răng nói: “Tớ sẽ không để chị ta được như ý nguyện.”

“Chuyện này bất luận là nhìn từ phía nào đều thấy chị ta chiếm ưu thế, chỉ bằng chuyện Hứa Triều Dương thích chị ta, thì chị ta đã tất thắng rồi.” Lâm Lạc phân tích nói: “Cậu muốn ngược gió lật chậu trừ khi buông tha Hứa Triều Dương, như vậy chị ta sẽ không có cách nào tổn thương được cậu.”

Sở Chiêu bất lực nằm trên giường, nhìn trần nhà trắng xóa: “Nếu ung dung như lời cậu nói thì tốt biết mấy.”

Một trận gió lớn nổi lên bên ngoài cửa sổ, kiểu này chắc sắp mưa rồi.

Cái khăn lụa che nắng của Kim Tịch phơi trên ban công bị gió thổi bay đi, cô cởi đôi dép lông xù ra, chạy đến ban công, thò đầu ra nhìn xuống bên dưới.

Tấm khăn lụa mắc trên ngọn cây nhãn.

Kim Tịch và Lâm Lạc cầm cây mắc áo vội chạy xuống lầu, lúc này dì quản lý đnag chuẩn bị đóng cửa ký túc xá.

“Dì ơi chờ thêm chút nữa đi ạ, đồ của cháu bị rơi xuống.”

Dì quản lý cầm chìa khóa, đứng cạnh cửa nói: “Vậy cháu mau lên.”

Kim Tịch và Lâm Lạc chạy đến dưới tàng cây nhãn đối diện với phòng ký túc, Sở Chiêu ở trên lầu chỉ huy phương hướng: “Sang bên trái tí nữa, đã nhìn thấy chưa?”

Khăn lụa màu trắng đang treo trên ngọn cây, có một trận gió khác thổi tới, hoa lá trên cây vang lên xào xạc, còn khăn lụa bay phất phơ muốn rơi nhưng vẫn không rơi xuống.

Kim Tịch thử dùng giá mắc áo lấy khăn, tuy nhiên còn cách hơi xa, không thể với tới được. Lâm Lạc nhận lấy giá mắc áo trong tay cô, nhón chân lên nhưng vẫn cách một khoảng xa.

Cô ấy không thể làm gì khác bèn quay sang nhìn Kim Tịch: “Khăn lụa này của cậu có đắt không?”

“Chú Thẩm đi công tác mua về cho tớ, nghe nói là đồ cổ, chắc không rẻ đâu.”

Khóe miệng Lâm Lạc giật giật: “Vậy…quá đắt luôn ý.”

Kim Tịch nhìn ngọn cây: “Kiểu này đành chờ mai đến chỗ hậu cần mượn thang thôi.”

Lâm Lạc nói: “Hay tớ mang cái băng ghế nhỏ tới đây thử xem, nếu mẹ nó bị gió thổi đi là bay luôn mấy chục ngàn đó.”

Trong lúc hai cô gái không biết phải làm sao, Bạc Diên và mấy người Kinh Trì ung dung thong thả chạy về.

Vừa mới kết thúc lớp huấn luyện thể năng tàn khốc, mấy người họ không còn sức lực gì, bước chân tùy ý.

Xảy ra mâu thuẫn chưa được bao lâu, lúc Bạc Diên đi qua người Kim Tịch thì chỉ liếc mắt nhìn cô một cái.

Cô mặc đồ ngủ dài màu trắng, bên ngoài khoác cái áo quá gối, mái tóc đen nhánh bù xù xõa ra ở đầu vai, dáng người nhỏ nhắn, cầm giá mắc áo đáng thương đứng dưới tàng cây.

Lâm Lạc thấy vậy vội nói với mấy nam sinh đó: “Học trưởng! Học trưởng giúp bọn em tí.”

Kim Tịch lập tức kéo cô ấy, không để cô ấy gọi bọn họ nữa.

Huấn luyện viên Hứa tràn đầy lòng nhiệt tình đi tới, nhìn Kim Tịch mặc đồ trắng và Lâm Lạc mặc đồ đen thì cười nói: “Trời tối rồi hai em ở đây hóa trang làm hắc bạch vô thường hả?”

“Cái khăn lụa của Tiểu Tịch Thối bị thổi lên ngọn cây ạ.”

Bạc Diên ngẩng đầu nhìn tấm khăn lụa mềm mại treo ở đầu ngọn cây.

Hứa Triều Dương nhận lấy giá mắc áo trong tay Kim Tịch, nhảy lên thử nghiệm, thật sự chạm đến được, nhưng đầu nhọn của giá mắc áo chính là một loại gây tổn thương mang tính hủy diệt cho chiếc khăn lụa mềm mại, cộng thêm động tác thô lỗ của Hứa Triều Dương, có mấy phen sắp rớt làm Kim Tịch kinh hồn bạc vía.

“Huấn luyện viên Hứa..Hứa, hay là nghĩ cách khác đi ạ.”

“Không được, anh nhất định phải lấy xuống giúp em!” Hứa Triều Dương quyết tâm tới cùng.

“Bọn em muốn dùng cách khác cơ, này, anh đừng nhảy nữa!”

Trong lòng Bạc Diên nóng như lửa, anh đứng bên cạnh vốn không có ý định nhúng tay vào.

Kim Tịch thật sự sắp khóc tới nơi, cô siết tay thật chặt, ngước mắt khẩn trương nhìn tấm khăn lụa trắng của mình, giọng nói gần như là khẩn cầu: “Huấn luyện viên Hứa, anh đừng, đừng lấy nữa.”

Rốt cuộc anh buồn bực đi tới, đoạt lấy giá mắc áo trong tay Hứa Triều Dương, sau đó cởi áo khoác quân đội của mình ra, rồi ném nó và giá mắc áo xuống đất.

Anh đi thẳng đến trước cây nhãn, ôm thân cây, dùng chân đạp phịch phịch trên thân, cả người nhẹ nhàng có lực, rất nhanh đã leo lên.

Lâm Lạc vui mừng buông tiếng thở dài: “Học trưởng còn biết leo cây này! Thật lợi hại quá đi!”

Kinh Trì nhìn Kim Tịch, ý vị sâu xa cười nói: “Người nào đó tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh, dĩ nhiên phải biết leo cây rồi.”

Kim Tịch nhìn quần áo bị anh ném xuống đất, do dự trong chốc lát rồi nhặt lên cho anh, phủi sạch sẽ bùn đất trên đó.

Ngẩng đầu lên lần nữa, Bạc Diên chống gối lên cành cây, đang chồm ra đầu ngọn cây.

Hứa Triều Dương nói: “Bạc Diên, cậu cẩn thận đó, nếu mẹ nó ngã xuống thì không phải bị thương ngoài da đơn giản đâu.”

Kim Tịch khẩn trương nhìn anh, ban đầu nhìn qua thấy không cao lắm, nhưng bây giờ nhìn kỹ, thật sự là không thấp chút nào.

Bạc Diên cứ thế từ từ bò qua, mỗi lần với hụt đều khiến Kim Tịch kinh hồn bạt vía—

“Anh xuống đi, em không cần nữa!”

Bạc Diên dè dặt bám vào thân cây, tiếp tục vươn qua.

“Bạc Diên, thật sự em không cần mà.” Giọng nói Kim Tịch mang theo tiếng nức nở: “Anh mau xuống đi, có được không.”

Anh cúi đầu nhìn cô, trong con người đen nhánh chứa đựng tâm tư khó nói rõ.

Mặt Kim Tịch tràn đầy lo lắng, chân mày nhíu lại thật chặt.

Bắp tay của anh to khỏe có lực, một tay nắm ngọn cây, một tay khác đưa qua, rốt cuộc cũng lấy được khăn lụa.

Lấy được rồi, anh ngồi trên cành cây, còn không quên mở ra kiểm tra xem nó có bị Hứa Triều Dương đâm hỏng không.

Bề mặt khăn lụa trơn nhẵn mềm mại, không bị trầy xướt.

Anh cẩn thật thắt nó vào cổ tay của mình, quá trình leo xuống xem như trót lọt, chỉ hai ba phút đã vững vàng đứng trên đất.

“Học trưởng Bạc Diên, anh lợi hại ghê!” Lâm Lạc tán thưởng: “Thân thủ đỉnh lắm.”

Hứa Triều Dương cười nói: “Nếu không em nghĩ Bạc gia của chúng ta dùng cái gì để giành được mười hạng toàn năng của học viện Quốc phòng.”

Bạc Diên không có ý định trả lại khăn lụa, lúc đi ngang qua Kim Tịch cũng không nhìn cô, chỉ đi thẳng về phía trước.

Kim Tịch chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn gọi anh lại: “Bạc Diên, khăn lụa của em.”

Cô vốn nghĩ anh quên, nhưng không ngờ Bạc Diên cởi khăn lụa trên cổ tay ra, rồi nhét vào trong túi, mặt không chút thay đổi nói: “Chính em đã nói không cần mà.”

“…”

Kim Tịch tức giận quay về ký túc xá.

Sở Chiêu cười nói: “Bạn trai biết leo cây thật sự rất giỏi đó đúng không nào!”

Kim Tịch ngồi xuống, tức giận nói: “Anh ấy không phải bạn trai của tớ, tớ không có bạn trai như vậy!”

Sở Chiêu không hiểu rõ nên nhìn sang Lâm Lạc, Lâm Lạc không thể làm gì khác đành nói: “Khăn lụa bị học trưởng Bạc Diên biết leo cây của cậu cướp đi, nhìn kiểu này chắc không trả lại luôn ý.”

Kim Tịch siết áo khoác quân đội của anh trong tay: “Anh ấy không trả khăn lụa cho tớ vậy tớ sẽ không trả áo cho anh ấy! Ai sợ ai.”

Lâm Lạc nhếch mép: “Một cái áo khoác đầy mồ hôi đổi lấy một cái khăn lụa thơm ngát của cậu, nếu là tớ thì tớ cũng cười đến tỉnh ấy.”

Kim Tịch ném áo khoác của anh vào chậu rồi buồn bực mang xuống phòng giặt quần áo.

Trong phòng ký túc nam 409, Bạc Diên nằm trên giường, cầm khăn lụa mỏng manh mềm mại chơi đùa, khi thì thắt thành cái nơ bướm trên cổ tay, khi thì mở ra đắp lên mặt, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngửi hương thơm của cô ẩn trong tấm khăn lụa.

Kinh Trì: “Cậu nhìn cậu ấy có giống Tiểu Long Nữ sắp bị làm nhục không.”

Hứa Triều Dương nhìn người giường đối diện đang đắp khăn lụa mỏng, còn hai chân thì cong lên bắt chéo, giọng run rẩy: “Tiểu Long Nữ này, tớ cũng không dám làm nhục.”

“Ông đây cũng không dám.”

Kinh Trì nói với Hứa Triều Dương: “Lúc nhìn người ta thì mặt mày lạnh lùng thấy sợ, sau lưng lại cầm khăn của người ta ân hận, đàn ông như vậy, đang online dạy cho cậu biết làm sao để trừng phạt bạn gái không tốt.”

Hứa Triều Dương như có điều suy ngẫm gật đầu: “Đổi lại nếu bạn gái tớ tức giận, tớ chắc chắn sẽ đi dỗ cô ấy, lúc đó bảo tớ làm gì cũng được.”

Bạc Diên chậm rãi mở mắt ra, hàng lông mi dày quét qua khăn lụa, nhìn ánh đèn trắng mơ hồ trên trần nhà, bình tĩnh nói: “Cô ấy cảm thấy tớ kém hơn Thẩm Bình Xuyên.”

Hai người bên giường kia trố mắt nhìn nhau.

Hồi lâu sau Kinh Trì nói: “Tớ có nghe Sở Chiêu nói qua, từ nhỏ Thẩm Bình Xuyên đã chăm sóc cho em ấy, nấu cơm giặt quần áo, cùng em ấy chơi đá cầu nhảy dây, người ta còn thắt bím nhỏ cho em ấy, anh ruột cũng không có kiên nhẫn quan tâm em gái như cậu ta đâu. Cậu chỉ mới lên chức bạn trai, hễ động một cái là giận dỗi, sao cậu có thể so với anh trai người ta được?”

Bạc Diên nắm lấy khăn lụa trong tay.

Mấy lời nói của Kinh Trì khiến Bạc Diên á khẩu không trả lời được, hoàn toàn không có lực phản công.

Đúng vậy, cho dù Kim Tịch có thích anh đi chăng nữa, anh cũng không thể nào thay thế được vị trí của Thẩm Bình Xuyên trong lòng cô.

Bạc Diên xoay người ngồi dậy, bước xuống giường mang giày thể thao vào, rồi ngồi xổm xuống cột dây giày thật chặt, lấy thẻ mở cửa trong ngăn tủ của Kinh Trì ra.

“Đã trễ rồi cậu còn đi đâu vậy.”

Bạc Diên đi tới cạnh cửa, buồn buồn nói: “Ông đây đi chạy mấy vòng bên ngoài cho hạ hỏa.”