Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 171




Phải phải phải, phải phải phải 

" Vương gia?" 

" Cút ngay!" 

Tuyết trắng tuấn mã dạt ra chân, một đường chạy qua cửa thành, lần nữa mang theo Hoàng Phủ Nam Ninh cùng Hạ Mộng trở lại dịch quán bọn họ đã từng cư trú. Cửa có người cản trở, Hoàng Phủ Nam Ninh một roi vung qua, liền nắm chặt dây cương, trực tiếp đem ngựa chạy nhanh vào trong nhà. 

Một đường chạy băng băng, cho đến hậu viện, Hoàng Phủ Nam Ninh mới dừng lại ngựa, xoay người xuống. 

Hạ Mộng cũng vội vàng nhảy xuống, đang muốn ở chỗ thế hiểm yếu này chạy đi, nhưng lập tức, một cánh tay mạnh mẽ liền ôm ở trên eo của nàng. 

" Tiểu bạch thỏ, nàng cho rằng, có kinh nghiệm của chuyện lần trước, bản vương còn có thể cho nàng lại có cơ hội thực hiện được hay sao?" 

Tiếng cười lạnh lùng truyền lọt vào trong tai, làm cho thân thể của nàng lập tức kéo căng. 

Từ từ quay đầu lại, nhìn chống lại cặp mắt lạnh băng kia của Hoàng phủ Nam Ninh, tay chân của nàng trong một lúc lạnh cả người, dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt. 

" Ngươi... A?" 

Muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói ra lời, cũng cảm giác được thân thể chợt nhẹ, hỗn đản này rõ ràng lại đem nàng cho khiêng ở trên vai rồi? 

" Tất cả đều cút ngay, không cần phải cản đường bản vương!" Sải bước đi về phía trước, Hoàng Phủ Nam Ninh lên tiếng quát to. 

Đằng trước bọn nha hoàn sai vặt liên tục không ngừng đứng qua một bên, trơ mắt nhìn xem vương gia của bọn họ khiêng vương phi, ngẩng đầu mà bước đi về hướng phòng ngủ. Mà Hạ Mộng ở trên vai của hắn, nàng vẫn còn vùng vẫy giẫy chết lần cuối cùng. Mặc dù trong lòng mình cũng sớm hiểu, hết thẩy đều đã quá muộn. 

Loảng xoảng? 

Một cước đạp mở cửa phòng, Hoàng Phủ Nam Ninh sải bước nhanh đi tới, sau đó dùng lực quăng ra! 

" Nha?" 

Khốn kiếp. Đã lâu như vậy, hắn còn chưa có biết rõ bốn chữ thương hương tiếc ngọc phải biết viết như thế nào.Hoàn hảo giường chiếu đủ mềm cho nên nàng không có bị tổn thương bao nhiêu. 

Nhưng là, Hạ Mộng thân thể cũng là bị đụng đau. 

Khi quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Phủ Nam Ninh âm trầm sắc mặt, thân thể của nàng lại nhịn không được phát run, vội vàng muốn đi đến bên trong trốn đi. 

Nhưng mà,một nơi nhỏ như vậy, có thể hướng ở đâu trốn? 

Đều còn chưa kịp động, Hoàng Phủ Nam Ninh cánh tay sắt lần nữa đưa tới, một tay bắt lấy nàng kéo tới đây. 

" Cứu mạnh a! Cứu mạng a!" 

Trong lòng vô cùng sợ hãi, Hạ Mộng vội vàng hắng giọng kêu to lên. 

Nghe được nàng kêu, Hoàng Phủ Nam Ninh thoáng sửng sốt, lập tức cười lạnh; " Kêu đi kêu đi, nhìn một chút xem còn có ai tới cứu nàng?" 

Nàng đương nhiên biết rõ sẽ không có người đến cứu nàng, nàng chỉ là muốn phân tán một chút sự chú ý của hắn mà thôi! Nhưng là, xem ra, cái phương pháp này cũng mất hiệu lực. 

" Tiểu bạch thỏ." Lần nữa nâng lên cằm của nàng, cùng nàng mắt đồi mắt, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lành lạnh, " Nàng chạy trốn kỷ thuật không sai, học của ai vậy?" 

Còn cần học sao? Có chút bản lãnh này là do trời sinh không được sao? 

" Hôm nay xem ra, nàng cũng biết cưỡi ngựa? Hơn nữa thuật cưỡi ngựa cũng không tệ lắm, nhưng vì sao khi ở kinh thành, nàng mỗi lần cùng bản vương cưỡi ngựa sau đó đều bị dọa thành như vậy?" 

Nói nhảm,lúc đó không phải là vì đang ở cạnh ngươi sắm vai là một tiểu bạch thỏ nhu nhược sao? Ngươi nghĩ rằng ta dễ bảo sao? 

" Xem ra, nàng che giấu bản vương không ít chuyện a?" 

Những lời cuối cùng này, lời nói lạnh quá, Hạ Mộng cảm giác được lời hắn như ngàn mũi tên lạnh, đều không ngoại lệ bắn tới trên người của mình, thân thể của nàng bắt đầu khẽ phát run, một loại cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có xâm nhuộm toàn thân. 

" Vương gia..." Ngẩng đầu lên, kêu thấp một tiếng. 

Nhưng là, chưa cho nàng cơ hội nói chuyện, Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa giận tái mặt: " Ngươi nữ nhân này, nên đánh!" 

Nói xong lời này, hắn một phát bắt được nàng, lật qua, đem nàng để ở trên đùi của hắn, tay phải giơ lên cao cao, ba ba ba, âm thanh cái tát cùng thân thể kịch liệt va cham truyền đến. 

Đau? 

Sửng sờ một lúc, trong đầu liền hiện lên một chữ như vậy. Hạ Mộng ngẩng ra, tại sao có thể như vậy? Người này, hắn... Hắn rõ ràng... Đánh cái mông của nàng? 

Liên tiếp đánh xuống hơn mười cái, Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên buông tay, lần nữa kéo lên cằm của nàng: " Vì sao nàng không khóc? Tại sao không kêu?" 

Nàng có thể nói bởi vì nàng quá mức kinh ngạc, nên quên kêu sao? Hạ Mộng hai mắt vô thần nhìn xem hắn. 

Mà vừa thấy như thế, cho rằng nàng tận lực coi thường hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh càng thêm giận. 

" Nàng... Tiểu bạch thỏ, nàng điên rồi? Bàn vương hận nàng chết đi được? Hôm nay, bản vương nhất định phải cho nàng một chút dạy dỗ" 

Nói xong, lại đem nàng đè xuống, dùng cả hai tay, tại trên mông đít của nàng đánh liên tiếp không ngừng. 

Đau a! 

Khốn kiếp, hắn rõ ràng một chút cũng không thu lại lực đạo, liền điên cuồng như vậy ở trên người của nàng vỗ vỗ đánh đánh. Đánh bằng cả hai tay 

Hạ Mộng đau đến mặt đều nhanh biến hình. 

Vội vàng bắt lấy góc áo của hắn, lại vẫn là cắn răng không nói. 

Lại không biết là đã đánh xuống bao nhiêu cái, Hoàng Phủ Nam Ninh cảm thấy tay của mình đều đánh đến tê rần, lại vẫn không nghe được nàng kêu cứu, trong lòng là buồn bực không chịu nổi. Vốn tưởng rằng đánh nàng một trận, cơn giận của mình có thể thư giải một chút, bây giờ nhìn lại, hắn không chỉ không có cảm thấy tốt một chút, ngược lại trong lòng càng buồn bực hơn.

" Tiểu bạch thỏ, nàng khốn kiếp! Bản vương hận nàng!" 

Lại nâng đầu nàng lên, nhìn thấy nàng vẻ mặt ẩn nhẫn, Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng kêu to, một tay ôm lấy nàng kéo lên. 

Nếu là thật hận vậy cũng tốt. Chỉ sợ là, hắn trên miệng nói hận, nhưng trên thực tế... 

Cắn chặt môi dưới, cố nén cảm giác đau đớn ở trên mông từng trận truyền đến, Hạ Mộng hút sâu mấy cái, mở to hai mắt nhìn hắn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại nhào tới, một cái nhéo lên cổ của nàng: " Nàng vì cái gì không khóc? Vì cái gì không khóc?" 

" Khóc lên,vương gia sẽ thả ta tự do cho ta?" Hạ Mộng nhạt thanh hỏi. 

" Không thể nào!" 

Qủa quyết lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh trả lời chém đinh chặt sắt. 

" Vậy ta tại sao phải kêu khóc?" Liền nhìn lại hắn một cái, Hạ Mộng lạnh nhạt dời mắt đi chỗ khác. 

Dù sao đã bị bắt được, nàng cũng không trông cậy vào có thể chạy trốn được, liền lười phải làm bộ làm tịch nhu nhược trước mặt hắn. 

" Nàng..." Hoàng Phủ Nam Ninh bị bộ dáng này của nàng làm tức giận đến sôi lên. 

" Tốt, rất tốt." Gật đầu, hắn đột nhiên nở nụ cười, " Nàng nghĩ đi phải hay không? Bản vương một ngày cũng không để nàng đi! Nói cho nàng biết, đời này, ngoại trừ ở bên cạnh bản vương, nàng ở đâu cũng đừng nghĩ đi!" 

" Ngươi muốn làm gì?" 

Nghe nói như thế, tim lại mạnh níu chặt, Hạ Mộng giương mắt nhìn hắn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh, một tay ở trên mặt của nàng dao động đứng lên: " Bản vương cảm thấy, trước kia bản vương thật sự là quá phóng túng nàng. Hiện tại, cũng nên dạy dỗ cho nàng một chút, cho nàng đàng hoàng nghe lời một chút mới được." 

Trong nội tâm lo lắng, Hạ Mộng nhìn xem hắn, " Dạy dỗ cái gì?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức đem nàng hướng trên giường nhấn mọt cái, lập tức cúi người, dùng môi của hắn ngăn chặn môi của nàng! 

Như vậy... Dạy dỗ sao? 

Trong nội tâm từng trận bất an, liền cảm giác được người của hắn gắt gao đè nặng nàng, môi của hắn cũng dùng sức ngăn chặn nàng, đầu lưỡi cũng chui vào trong miệng nàng, trước sau như một dây dưa trên lưỡi của nàng. 

Nhưng là, lúc này đây hôn, hoàn toàn không giống với trước kia. 

Bởi vì nàng chạy trốn, không nghe lời, Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm tích tụ lại vô cùng phẫn nộ. Thật vất vã bắt được nàng, rồi lại bị nàng làm cho rất rất buồn bực. Lòng biểu đạt tràn đầy hậm hực không chiếm được, hiện tại, hắn chỉ có thể bời vì hậm hực phẫn nộ, lại hóa phẫn nộ ra sức khí, đem khí lực cả người đều dùng ở trên người nàng, liều mạng mài nghiền môi của nàng, đầu lưỡi cũng gắt gao dây dưa lưỡi của nàng, phảng phất muốn đem đầu lưỡi của nàng bẻ gãy. 

Đau! 

Trong lòng tràn đầy chỉ có một cảm giác như vậy, Hạ Mộng vội vươn tay khướt từ môi của hắn, nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh một cái liền bắt được cổ tay của nàng, đem hai tay của nàng ấn lại ở bên người. Môi lưỡi của hắn lại tiếp tục, liên tục không ngừng đem toàn bộ tức giận đều phát tiết ở trên người của nàng. 

Đau, đau quá... 

Miệng bị hắn cắn rất đau! Đầu lưỡi của nàng đều bị hắn mài đến chết lặng. Toàn thân đau đớn một khắc cũng không nghỉ, ý vị từ trong lòng tràn ra. Hạ Mộng đau đến nước mắt đều chảy ra. 

Đây chính là hắn trừng phạt? Muốn làm đau chết nàng sao? 

Hai tay nắm chặt thành quyền, nàng mở to mắt nhìn xem người nam nhân này, trong lòng bắt đầu hối hận. 

Nếu như, chính mình không có tìm cách chạy trốn, ngoan ngoãn mà ở bên cạnh hắn, hắn có thể hay không cũng sẽ không đối đãi với mình như vậy? Nếu như,mình có thể tìm được cơ hội thích đáng, thoát được xa hơn, hắn có thể hay không cũng sẽ không có cơ hội ở trên người của mình phát tiết? 

" Nàng đang suy nghĩ cái gì??" 

Đột nhiên, lại cảm thấy bàn tay của hắn nhéo lên cằm của nàng, đau đớn kịch liệt từ cái cằm truyền tới, Hạ Mộng giương mắt, lại nhìn thấy trong mắt hắn phẫn nộ càng thêm mãnh liệt. 

" Làm sao vậy?" Nàng đột nhiên muốn hỏi. 

" Tiểu bạch thỏ, nàng đáng chết?" 

Trong mắt ngọn lửa tức giận rất nhanh xuyên thấu hết thảy hướng nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh cắn răng quát khẽ, cũng nhịn không được nữa, dùng sức ở trên bờ môi của nàng chính là cắn xuống! 

" A!" 

Đã không có bị hắn trở ngại, Hạ Mộng cũng nhịn không được nữa, trong miệng liền kêu ra. 

" Rốt cuộc biết đau?" Nghe được, Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười, tay lại dùng sức nhéo ở cằm nàng, " Vậy nàng có biết hay không, bản vương trong lòng rất là đau? Nửa năm trước, nàng đi không từ giã, bản vương tìm nàng nữa năm. Hiện tại, thật vất vả tìm được nàng, nàng lại còn nhiều lần muốn chạy trốn? Bản vương đã bạc đãi nàng sao? Nàng vì cái gì mà không chịu lưu lại ở bên cạnh bản vương?" 

Hạ Mộng lẳng lặng nhìn hắn: " Thật muốn ta nói sao?" 

" Nàng... Không cần!" 

Có thể khẳng định, chỉ cần nàng vừa mở miệng, thì tuyệt đối sẽ không có lời hữu ích. Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận khẽ quát, một lần nữa cúi người xuống đôi môi của nàng. 

" Ngô!" 

Đau! Hạ Mộng chau mày, hai tay một lần nữa ở bên người nắm chặt. 

Lúc này lưỡi của hắn đang ở trên môi của nàng dây dưa hồi lâu, đem tức giận phát tiết một chút, Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa ngẩng đầu, trong mắt lại mờ mịt một tầng sương mù. 

" Xem ra, bản vương phải tạo cho nàng một chút thương nhớ, cho nàng không dám lại trốn mới được." 

Hắn có ý gì? Trong lòng nhịn không được hung hăng nhảy dựng! Hạ Mộng ngước mắt nhìn hắn. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại đối với nàng cười lành lạnh, một bàn tay chậm rãi dời xuống, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa bụng của nàng. 

Hạ Mộng lập tức hiểu. 

" Không cần phải như vậy!" Dùng sức lắc đầu, kinh hoảng kêu to. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lại cười càng đắc ý hơn: " Nếu bản vương không thể giữ được nàng, thì bản vương liền cho nàng một hài tử, để cho hắn giữ lại nàng. Bản vương cũng không tin, nàng có thể dứt bỏ đi huyết mạch của mình!" 

" Không cần phải như vậy - - ngô?" 

Khốn kiếp a? 

Ở trên mội một lần nữa lại bị hắn chặn lại, Sau đó Hạ Mộng ở trong lòng kêu to. Hắn thật sự quá hèn hạ! 

Ngay từ đầu, mình tại sao lại cảm thấy hắn đầu óc ngu si chứ? Hiện tại, hắn rõ ràng chính là một bụng chủ ý nha, hơn nữa,tất cả đều là chủ ý hắc ám. 

Căn bản không có cơ hội giãy giụa, Hoàng Phủ Nam Ninh hai tay đã chuyển động. 

Tê lạp - - 

Đều lười cởi bỏ ra y phục của nàng, hắn trực tiếp dùng sức xé, liền đem áo ngoài của nàng giải quyết hết. Sau đó, lại động thủ thêm, tê lạp tê lạp âm thanh bên tai không dứt, Hạ Mộng y phục trên người từng món một liền tiêu tùng như vậy, trên người chỉ còn lại mấy miếng vải rách. 

Này chỉ vẻn vẹn có mấy miếng vải rách, căn bản không có tác dụng che được bất kỳ chỗ nào. Ngược lại,ở dưới tình huống xấu hổ này, nhìn thấy da thịt tỉ mỉ của nàng lõa lồ ở bên ngoài, Hoàng Phủ Nam Ninh mâu quang tối sầm lại, trong mắt lại toát ra hai ngọn lửa - - lần này, tự nhiên không phải là tức giận. 

Phát giác được hô hấp của hắn càng trầm thấp, Hạ Mộng toàn thân cơ hồ đều cứng ngắc lại. 

Chẳng lẽ nói, hôm nay, chính là nàng thật sự trốn không thoát? Nàng đời này, thực sự hủy ở trên tay hắn sao? 

" Nha? Ngươi.... Nhẹ một chút!" 

Hai người đối mặt mấy giây, Hoàng Phủ Nam Ninh lần này cúi người, nhưng không có chả đạp đối với đôi môi bị rách da sưng đỏ của nàng, mà là một mực cắn lên bả vai của nàng! 

Đau đến chau mày, Hạ Mộng hai tay nắm chặt cánh tay của hắn. 

" Đau không?" Lại giương mắt, Hoàng Phủ Nam Ninh cười lành lạnh, liêm môi nói," Nhưng là, bản vương cảm thấy tư vị rất tốt." 

Nói xong, lại cúi đầu, ở trên xương quai xanh của nàng lại cắn một cái. 

" Ừ ~" 

Hàm răng khẽ cắn, trong môi bật ra một tiếng kêu nhẹ, Hạ Mộng nhìn thấy hắn phảng phất giống như dã thú ở trên người của nàng gặm cắn, tựa hồ không chừa ra một chỗ nào. Toàng tâm đau đớn một hồi liền truyền đến, làm cho nàng cơ hồn không nhịn được. 

Chính mình thật nếu như ẩn nhận như vậy, mặc hắn muốn làm gì thì làm! 

Trong lòng đột nhiên lại hiện lên một cái ý nghỉ như vậy. 

Không cần phải như vậy? Lại dùng lực lắc đầu. Thay vì cho hắn làm như vậy, đến cùng chính là mình đầy thương tích, vậy thì không bằng chủ động xuất kích? Dù sao, chết thì chết, nhưng là, cho dù chết, nàng cũng phải bị chết thật xinh đẹp? 

Cho nên! 

Cắn răng một cái, đột nhiên ra tay, bắt lấy cổ tay của hắn. 

" Nàng làm gì?" 

Hành động bị ngăn trở, Hoàng Phủ Nam Ninh giương mắt, không vui nhìn nhìn nàng. 

Hạ Mộng khóe miệng lại nhếch lên, đối với hắn tràn ra một cái nhìn nhẹ nhàng vui vẻ: " Vương gia, một người hành động, chẳng lẽ người không biết có điểm nhàm chán sao? 

Ừ! Hoàng Phủ Nam Ninh lông mày câu lại. " Nàng muốn làm gì?" 

" Nếu vương gia đã muôn cùng tiểu nữ nhân làm chuyện phu thê, việc này cũng nên là hai người cùng mới đúng. Chúng ta cùng nhau chủ động, đạt được niềm vui thú mới càng nhiều, người nói phải không?" 

Di! 

Nghe được nàng nói như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh lại càng cảm thấy kinh ngạc. 

" Nàng không phản khán nữa sao?" Vừa rồi không phải là muốn ngăn trở hắn sao? 

" Phản khán hữu dụng không?" Hạ Mộng liền hỏi lại một câu, "Tiểu nữ thế đơn lực bạc, tự nhiên đấu không lại vương gia người. Như vậy, thay vì vất vả bị động, vậy còn không bằng chủ động đón ý hùa theo, vương gia người đối với tiểu nữ nhân còn có điểm thương tiếc.." 

Nói hay thật? 

Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ gật đầu một cái, nhìn xem trong mắt của nàng lại mang theo một cái cười yếu ớt." Tiểu Bạch thỏ, bản vương phát hiện, bản vương tựa hồ căn bản là không thể hiểu hết nàng." 

Nói nhảm! Ngươi biết ta, đều là ta ở trước mặt ngươi tận lực biểu hiện ra tất cả. Ngươi căn bản không có tâm tình, ta cũng không có cho ngươi xâm nhập hiểu rõ! 

Bất quá, bây giờ là thảo luận điểu này hay sao? 

Khóe miệng khẽ cong, không nói thêm lời, hai tay của nàng để ở trên cổ của hắn, nữa người trên thoáng giơ lên, liền chủ động đưa lên môi đỏ mọng, hôn lên môi của hắn. 

Nếu là nàng chủ động như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh trong lòng cũng một trận vui sướng. Vội vàng ôm nàng, hắn ôm chặt lấy nàng, làm cho thân thể hai người dán chặt, một đôi tay càng thuần thục đem trói buộc trên người nàng đều lột sạch. 

Khốn kiếp, hắn thật đúng là họ gắp. 

Khóe miệng kéo nhẹ, Hạ Mộng hai tay buông lỏng, từ từ đưa đến trước ngực của hắn, đối với hắn dùng sức đẩy? 

" Nàng làm gì?" Ngã xuống giường, Hoàng Phủ nam Ninh nhìn sem nàng. 

Hạ Mộng lại tiếp tục cười, xoay người đi vào trên người của hắn: " Nếu y phục của tiểu nữ đều bị thoát ra không sai biệt lắm, vậy thì vương gia người cũng không nên còn mặc nhiều như vậy, người nói phải không?" 

Ý của nàng là... 

Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm chợt một hồi sung sướng, liền nhẹ nhàng nằm xuống lại." Nếu không, nàng nói như thế nào?" 

" Kia tự nhiên là - - cởi ra!" Hạ Mộng nói, trong mắt tràn ngập vui vẻ, hai tay đã từ từ đưa lên chỗ thắt lưng của hắn, dùng sức xé ra! 

" Tiểu nữ, tới giúp người cởi."