Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba

Chương 30




Dù sao chỉ cần Ngô Tú Trân phát hiện ra điểm không thích hợp của tên tiểu bạch kiểm này sẽ đá anh ta ngay, nên ai phục vụ cho ai quan trọng sao?

Dù sao tên này sớm muộn cũng bị Ngô Tú Trân đá thôi. Nghĩ đến đây, ánh mắt Chu Du nhìn Tôn Hoài Cẩn giống như đang nhìn một người sắp chết.

Người sắp chết cũng dùng ánh mắt bình tĩnh của người sắp chết nhìn cô:"Trò này chơi không tồi, lần sau đừng chơi nữa."

"..."

Haha anh cứ đắc ý đi, anh đắc ý không được mấy ngày nữa đâu.

Trong lòng Chu Du đơn phương khai tử Tôn Hoài Cẩn, sau đó dường như đã thấy được kết quả, cô thở hắt ra một hơi, xuống lầu ăn cơm.

Sau khi tự cho là đã thắng lợi, mấy ngày sau tâm tình của Chu Du đều rất tốt, thẳng đến thứ 6 lại bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng.

Lão Vương chủ nhiệm lớp là thầy giáo vật lý, vì thành tích môn vật lý của Chu Du lên xuống thất thường, khi tốt thì nổi khắp cả thành phố, khi kém thì mấy đề của trường cũng không làm được, lại thêm một tầng quan hệ với Ngô Tú Trân nên nhất cử nhất động của cô đều được chú ý. Sợ rằng bài thi của cô xuất hiện một hình vẽ bậy thì cũng sẽ bị gọi lên văn phòng.

"Chu Du a, thành tích này của em thì tôi thấy em tiếp tục nỗ lực thì đỗ 985* không thành vấn đề, tiền đề là em không bị phân tâm. Nếu em không nỗ lực thì 985 nó cũng không đứng im ở đó đợi em có đúng không?

*Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là "Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới" một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Theo thông lệ gọi tên các sự kiện quan trọng của Trung Quốc, lấy số năm và tháng ghép lại thành 985.

Thời điểm lão Vương nói chuyện cánh tay liền đè trên bài thi vật lý ở bên cạnh, tuy rằng chưa tới lúc nộp bài cho trường nhưng Chu Du đã từ góc bài thi lộ ra nhìn được tên đội thi e-sports mà cô đã viết vào hôm đó.

"Mặc dù e-sports đã được công nhận là một môn thể thao nhưng nó vẫn cách đời sống sinh hoạt của chúng ta một khoảng rất xa, hơn nữa em nhìn xem người chơi cái này đều là nam, nào có đứa con gái nào lại chơi cái này chứ?"

Lão Vương xác thực vì cô mà rầu thối ruột, một lão nam nhân không biết gì ngoài QQ với Wechat, vậy mà hiện tại đối với tên đội e-sports lại rõ rành rành, chỉ cần thấy mấy chữ ấy thôi cảnh báo trong lòng lại cao thêm một bậc.

"Con gái vẫn nên chú tâm vào học tập, đừng đâm đầu vào những cái đường ngang ngõ tắt đó!"

Trong nháy mắt chuyện này đã tới tai của Ngô Tú Trân.

"Con lại bắt đầu muốn tìm đường chết có đúng không, thật vất vả thành tích mới có chút khởi sắc, đầu óc lại bắt đầu nghĩ đến trò chơi điện tử đúng không? Mẹ thấy con đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, bây giờ bắt con chơi game trong suốt hai tháng thì con mới biết được học tập có lợi ích gì!!"

Chu Du "..."

Thật không hổ là Ngô Tú Trân, một câu không được mấy chữ vậy mà ngay cả dấu chấm câu cũng làm cô muốn phản bác...

Nhưng Chu Du biết cô không thể, phàm là hiện tại cô nói lại một câu, lửa giận của Ngô Tú Trân liền bùng lên gấp đôi sau đó liền trút hết vào Chu Đạt Sinh.

May là chế độ tội liên đới* thời phong kiến đã bị xóa bỏ, thật là một nước đi quá tốt mà. Cái gì mà một người phạm tội cả nhà đều bị phạt, thật là thái quá. Đáng tiếc là tàn dư của chế độ phong kiến này vẫn đang tồn tại ở nhà của bọn họ và đang không ngừng la mắng.

*Tội liên đới: nó giống cái mà chu di tam tộc hay chu di cửu tộc ý:v

"Mẹ, tại lúc đó bút con bị kẹt..."

"Con lại bắt đầu kiếm cớ phải không! Người khác bị kẹt bút có viết mấy cái tên game gủng gì đó đâu?" Lông mày sắc bén của Ngô Tú Trân giương lên, giơ tay liền đánh một cái vào trán của Chu Du, đánh đến mức Chu Du lảo đảo lùi về sau hai bước.

"Đem điện thoại của con giao ra đây, về phòng tự suy nghĩ đi."

"..."

Haha, cô đều sắp 18 tuổi rồi, chỉ vì tiện tay viết một cái tên đội e-sports mà phải đóng cửa tự kiểm điểm lại mình.

Chủ nhật thời điểm Tôn Hoài Cẩn đến có thể cảm nhận được rõ ràng sự buồn bã của Chu Du.

Giống như là hứng thú đã bị ép khô đến rã rời, đối với mọi thứ đều không có hứng thú, thấy anh tới cũng chỉ biếng nhác mà xốc xốc mí mắt, sau đó lại rũ xuống.

"Chào thầy Tôn, có muốn uống gì không?"

Tóc đuôi ngựa của cô hôm nay cũng được buộc rất thấp, giống như qua loa túm lên vậy. Bên trong đôi mắt không ánh lên chút ánh sáng nào, giống như màn đêm tĩnh mịch, đem câu chào thầy Tôn nói thành giống như thầy Tôn đã ra đi rồi không bằng.

"Nước sôi để nguội là được."

Tôn Hoài Cẩn theo cô đi vào huyền quan, nghe Ngô Tú Trân không ngừng phàn nàn oán giận, giống như việc Chu Du đã làm là tội ác tày trời, mà Chu Du đối với việc này đã sớm thành thói quen, mắt vô biểu tình mà đứng nghe bên cạnh, giống như hết thảy đều không liên quan đến mình.

Anh thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn thiếu nữ, nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, Ngô Tú Trân liền hiểu ý:"Ngượng ngùng ngượng ngùng, không cẩn thận liền nói hơi nhiều, hai đứa lên học trước đi."

Chu Du lại tiếp tục giống đứa bé câm giữ cửa bắt đầu dẫn đường, vào phòng liền ngồi vào bàn học, thẳng đến khi nhận ra Tôn Hoài Cẩn chưa ngồi xuống mới quay đầu lại nhìn anh.

Trên mặt tiểu bạch kiểm vẫn như cũ không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc mà nhìn cô.

"Có ổn không?"

Chu Đạt Sinh nhút nhát, không dám chọc vợ mình tức giận, cũng không rõ ràng nói những lời đó là có ý gì, chỉ cho là Chu Du thật sự đã làm sai chuyện gì đó, nên cũng răn dạy cô:"Nghe lời mẹ đi."

Điện thoại của cô đã bị thu, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Lý Triệt Triệt.

Cho nên người đầu tiên hỏi tâm tình cô thế nào cư nhiên là tên tiểu bạch kiểm trước mặt này.

"Thầy Tôn, em không ổn lắm."

Tiểu cô nương tay chống cằm, chống trên bàn học, tóc đuôi ngựa thấp thấp cũng không có tinh thần mà rủ xuống bên vai, trên gương mặt tinh xảo bỗng hiện lên nụ cười giống như ánh trăng sáng.

"Anh có việc gì đó kích thích để em lấy lại trạng thái không?"

Cô hiện tại còn khá tò mò, thường ngày tên tiểu bạch kiểm này cùng Ngô Tú Trân chơi thế nào.