Thuần Linh Thời Đại

Chương 7




Phòng tập thể hình rộng rãi sáng sủa, tôi vui vẻ cùng Nhạc Gia mỗi người một máy chạy bộ, chạy toát mồ hôi lưng.

Đây là câu lạc bộ thể hình tiện nghi bậc nhất thành phố, chi phí cũng bậc nhất luôn, một năm mất hai vạn đồng. Nếu không nhờ Nhạc Gia dàn xếp trơn tru, nghèo rớt mùng tơi như tôi nào đủ khả năng.

Không thể không hoài niệm lúc trước, Nhạc Gia cùng huấn luyện viên gấu cơ bắp quen nhau, câu lạc bộ thể hình thuộc về đối phương nên bọn tôi tùy thích ra vào, hoàn toàn miễn phí. Đáng tiếc, từ khi Nhạc Gia chia tay gã, cũng đồng thời chấm dứt “kiếp sống kí sinh” của tôi, thật sự là than ôi thương thay.

“Tiểu thiếu gia đi rồi à?” Nhạc Gia vừa chạy vừa hỏi

“Ừ.” Tôi gật gật đầu.

“Như thế nào lại đột nhiên chạy lấy người như thế?”

“Tu thành chính quả, còn nán lại chỗ tôi làm chi, muốn tôi làm mẹ già của cậu ta nữa hả?”

“Thế cậu ấy không ôm bạn gào khóc thảm thiết, nồng nhiệt bày tỏ à?”

“Não chạy nhiều quá, cẩn thận mệt đó.” Đã rút ra được nhiều bài học kinh nghiệm, tôi không hề đề cập đến chuyện xảy ra ngày đó, nếu không, nhất định sẽ bị bọn họ cười không dứt cho coi.

“Nói thật, bạn vì cái gì lại không chấp nhận cậu ấy? Tớ cảm thấy rất tốt mà.” Nhạc Gia vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tuy tuổi có phần nhỏ hơn, nhưng khả năng tiềm tàng lớn, kiểu trẻ con thế cũng không tồi. Qua vài năm nữa, tuyệt đối là tiềm năng lớn khiến kẻ khác ngây ngất.”

“Cậu ta mười bảy, tôi hai lăm, cậu cảm thấy như thế có khả năng sao?” Tôi liếc xéo cậu ta.

“Bất quá hơn có tám tuổi thôi, bây giờ có kém ba mươi tuổi cũng không là cái gì sất, bạn lại chẳng phải người bảo thủ không chịu thay đổi.” Nhạc Gia phản bác.

“Không có khả năng chính là không có khả năng.” Tôi quả quyết nói.

“Thế… Nếu cậu ấy không phải Việt Triển Bằng, nếu cậu ấy không phải con trai duy nhất của Việt thị, nếu cậu ấy cùng Cô Kiến Hoa không có chút quan hệ, bạn có thể từ chối nữa không?”

Nghe ba chữ “Cô Kiến Hoa”, bước chân tôi nhất thời chậm lại…

Nhạc Gia lắc đầu thở dài, “Ngụy Dương, chuyện bạn với Cô Kiến Hoa, đã là quá khứ lâu rồi. Anh ta đã thành gia lập nghiệp, vì sao bạn cứ cố khắc một nốt ruồi son lên ngực, thỉnh thoảng lại đem ra nhung nhớ hả? Bạn rốt cuộc muốn đóng kín trái tim đến bao giờ?”

“Đừng nói như thể tôi là một gã oán phu chứ.” Tôi xuống khỏi máy tập, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, “Tôi cũng không muốn gắn bó với chín nguyên lí của Độc Cô* đâu, chỉ là do thế giới này yêu khí tăng vọt, đàn ông dám ở trên tôi quá ít mà thôi.”

“Xì, thế thì khác gì ngụy biện chứ.”

“Thời gian là vàng bạc, đừng phí lời nữa. Chúng ta còn phải kiếm đồ ăn đi thôi, để khỏi đêm nằm chăn đơn gối chiếc rồi bị khó ngủ.”

Nhạc Gia lấy khuỷu tay huých nhẹ, quay đầu lại, “Theo tớ thấy, bạn đã sớm thành mục tiêu kiếm ăn của người khác rồi.”

“Hả?”

Theo hướng nhìn của cậu ta, có một người đàn ông đang luyện cơ bụng, đã hạ dụng cụ xuống, nhìn lại bọn tôi, mỉm cười.

Người này ánh mắt nghiêm chỉnh, dễ nhìn, thân hình vạm vỡ hơn tôi, mái tóc ngắn, con ngươi đen láy có thần.

“Theo tớ quan sát, người này mắt sói sáng ngời, đã nhìn chăm chú bạn nửa giờ rồi, tự bảo trọng ná.” Nhạc Gia hạ giọng, cười gian nháy mắt với tôi, “Tớ đi tắm trước.”

Ngạo mạn từ từ thu dọn đồ, kéo khóa túi, khăn mặt trên cổ rớt xuống đất, mới đưa tay nhặt lại, đã bị người khác nhanh hơn một bước.

“Cảm ơn.” Tôi nhận lại khăn, đứng thẳng dậy.

“Tôi là Lã Trường Phong, có thể làm bạn được không?” Người nọ hướng qua tôi lộ ra một nụ cười lịch sự, bề ngoài nho nhã lễ độ là để che giấu mùi đồng loại.

Khác với Nhạc Gia, tôi và anh ta giống nhau, rất nam tính, rất khó để phân biệt. Nhưng phàm đã là cùng một nhóm, trên người tất có mùi đặc trưng, giống như sói vậy, ngửi cái là biết ngay.

“Đương nhiên có thể, tôi là Ngụy Dương.” Tôi cũng mỉm cười hoàn mỹ đáp lại, hào phóng đón lấy bàn tay anh ta đưa ra, dùng sức nắm chặt.

Trong đôi mắt sâu và đen, phản chiếu vẻ kích động của cả hai.

Được lắm, nói vậy là sẽ có một đêm hừng hực khí thế rồi đây.

“A… Ư…”

Hơi thở nóng bỏng phóng đãng, khuấy đảo căn phòng yên tĩnh.

Hai bóng người quấn chặt lấy nhau, ngọn đèn mờ, hắt bóng xuống sàn.

Tôi cùng đối tượng 419 mới quen, thở gấp, cắn xé, hoàn toàn không còn giả vờ nhã nhặn như vừa rồi, giống như đôi dã thú, hận không thể lập tức lột sạch nhau ra.

Anh ta rất đói khát, tôi cũng thế.

Vì làm “gương soi sáng suốt” cho tiểu thiếu gia, vẫn tự kiềm chế mình, lâu rồi không có quan hệ. Đàn ông đều là động vật ưa xác thịt, tuy tôi không mạnh đến mức một đêm bảy lần ấy ấy, nhưng tích nhiều quá cũng phải nổ tung. Đêm nay, tôi quyết định sẽ hưởng thụ thật tốt.

“Chờ một chút.” 419 bị tôi ấn ngã xuống giường, quần áo xộc xệch, hơi thở không ổn định mà đưa tay ngăn tôi lại, “Tôi là thuần 1, không làm 0 đâu.”

“Tốt thôi.” Tôi cười tà mị, cúi đầu hôn cổ anh ta, tay không khách khí cởi khóa quần anh ta, trượt vào…

Quả nhiên, đối tượng 419 quen ở phòng tập thể hình này chính là có chất lượng bảo đảm, cơ bắp vừa rắn chắc lại vừa mềm dẻo,

thật không tồi.

“Tốt thôi là có ý gì? Tôi nói thật đó.” 419 trên mặt bối rối, đại khái nghĩ trinh tiết bông cúc nhỏ của mình khó giữ được, chật vật né bàn tay tôi đang muốn thò tới giày vò cái mông kia.

Không cần nhìn gương tôi cũng biết, cái kiểu này với hình ảnh sói đói đối diện dê béo chả khác nhau là mấy.

“Sợ cái gì, tôi cũng có ăn anh đâu.” Tôi thành thạo, lột sạch đồ cả hai. Lấy bao, nhanh nhẹn dùng miệng xé lần vỏ mỏng, “phì” một tiếng phun sang bên, sau đó nín thở thay anh ta đeo vào…

“Cậu… Cậu là 0?” Anh ta không dám tin mà hỏi, giống như nhặt được châu báu hiếm có, vẻ bối rối trong giây lát thay thế bằng vẻ vui mừng khôn xiết, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi.

“Nói nhảm nhiều quá, mau di chuyển thắt lưng anh đi!”

Sau khi hơi làm trơn, tôi cầm thứ ấy của anh ta, nhắm sân sau của mình, lấy thế tư thế phóng đãng mà cưỡi lên phần eo của người kia, từng chút từng chút nuốt nó vào…

“Mẹ nó chứ sướng quá, cậu kẹp tôi chặt thế… Không ngờ đó… Cậu Man như thế, lại là thuần 0… Một chút cũng không nhìn ra…”

“Thuần 0 thì không được Man à? Không phải cứ lắc qua lắc lại, cong tay hoa mới được coi là thuần 0 đấy chứ?”

“Không phải, cậu đừng giận, chỉ là tôi giật mình thôi mà.”

“Ông đây thích chủ động, không được sao?”

“Đương nhiên có thể, tôi cũng thích 0 chủ động… A, khỏe quá…”

419 lẩm bẩm, tuy nói năng hơi nhảm, nhưng dáng người cùng thể lực anh ta có thể bù lại khuyết điểm này. Tôi cưỡi trên người anh ta, chủ động kiểm soát nhịp điệu, dục vọng cương cứng lút sâu trong cơ thể, từng chút đẩy tôi đến đỉnh điểm đam mê…

Hai cơ thể nóng bừng quấn chặt nhau, hơi thở đặc quánh như hòa tan vào nhau.

Đều là người từng trải, bọn tôi rất nhanh chóng hiểu rõ điểm chính, mạnh dạn âu yếm điểm mẫn cảm của đối phương, hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể.

Cuộc sống nồng nhiệt, “tình dục” nồng nhiệt.

Kích thích như thế vốn có từ thời nguyên thủy, thực sự gây nghiện. Tình dục đơn thuần thoải mái hơn nhiều, không nói chuyện tình, không nói đến yêu, không có chút gánh nặng tâm lý, chỉ cần nhắm mắt lại, giao hết thảy cho bản năng.

Từng cơn sóng kéo tới, giống như thuốc độc, dần dần tê liệt hết thảy…

Làm đến giai đoạn nước rút, quên hết mọi thứ, tiếng thở dốc hỗn loạn đan vào nhau. Cho dù tôi nhanh nhạy hơn người bình thường, vào lúc này, cũng hoàn toàn quên mất thế giới bên ngoài, càng không chú ý tới tiếng bước chân không biết từ khi nào đã tiến tới gần…

Bỗng, cửa “rầm” một tiếng bị ai đó đẩy mạnh ra…

“Họ Ngụy kia, trả lại anh chìa khóa này…”

Giọng nói líu lo ngừng bặt.

Một chùm chìa khóa rơi xuống sàn, phát ra tiếng giòn vang rõ rệt…

“Shit!” Tôi nhìn lại, có chết không cơ chứ, lại là Việt Triển Bằng!

Cậu ta trợn mắt, ngây như phỗng ở cửa, “vật lộn” nóng bỏng vừa nãy trên giường, chắc hẳn cậu ta đã xem được toàn cảnh.

Lửa dục bỗng như bị dội nước, thoáng chốc lui sạch.

“Sao lại là cậu?” Tôi bối rối gắt khẽ, vội vàng dùng chăn che cả hai.

Tiểu tử này không phải đã về vài hôm rồi sao, như thế nào lại bất thình lình xuất hiện? Bất thình lình như thế, là muốn hại tôi liệt dương sao?

Nhóc khốn đừng đúng lúc người khác H thì tùy tiện xông tới như thế chứ!

“Anh… Anh sao lại…” Việt Triển Bằng sắc mặt xanh mét lùi lùi.

“Cậu ta là ai vậy?” 419 bất mãn hỏi tôi, chuyện tốt bị phá, ai mà chẳng không vui.

“Không phải chuyện của anh.” Tôi tức giận nói, quay đầu hướng về phía tiểu tử đang đứng đần ra trước cửa phẫn nộ mắng, “Việt Triển Bằng, đừng nhìn kiểu bất lịch sự thế nữa. Cậu nhắm mắt lại cho tôi, quay về đi!”

Tiểu tử này đến giờ vẫn nhìn chòng chọc tôi, không nhúc nhích. Vẻ mặt bị đả kích nặng khiến kẻ khác không giận được.

Đây là biểu tình gì? Chẳng lẽ ông đây không thể có quan hệ tình dục sao?

“Còn không đi? Được, cậu gan lắm, có bản lĩnh thì đứng đó xem từ đầu đến đuôi cho tôi!”

Tôi giận dữ cười gằn, cũng không che đậy, nhẹ buông tay, mặc cho chăn rơi xuống, để lộ cơ thể trần trụi đang dâm mỹ quấn lấy người khác. Sau đó tôi đè lên ngực 419, vừa xoa nắn cơ ngực đối phương, vừa đưa đẩy thắt lưng, tiếp tục chuyển động pittong…

“Chờ chút, cậu ta còn nhìn…” Khi tôi tiếp tục chủ động, 419 rất nhanh lần thứ hai bị cuốn vào lốc xoáy tình dục, miễn cưỡng dùng một tia lí trí nhắc tôi.

“Cậu ta thích xem thì để cậu ta xem cho thỏa, coi như giáo dục giới tính miễn phí đi.” Tôi lạnh lùng nói, một lòng nhún nhún, coi Việt Triển Bằng là không khí, tiếp tục cùng người kia âu yếm nhiệt liệt.

Đúng vậy, tôi biết cậu ta đang nhìn…

Ngay cả khi mặt không còn chút máu, thì cậu ta cũng không sợ tới vãi ra quần, ngược lại còn không hề chớp mắt, giống như bị trúng thuốc, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi.

“A… ưm…” Nơi mẫn cảm phía sau lại lần nữa bị người kia va chạm, tôi nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ cố nén, thân thể hơi co lại, phủ một lớp mồ hôi mỏng…

Đọng nơi khóe mắt, chạm đến ánh mắt từ khiếp sợ chuyển sang kinh người của Việt Triển Bằng, giống như hai bó đuốc, chiếu thằng qua đây…

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một ánh mắt bướng bỉnh đến không thể quên.

Trong lòng hơi kinh hãi, cơ thể bị nhìn chăm chăm, càng thêm mẫn cảm.

Có một loại cảm giác tinh tế xâm nhập…

Biết rõ là bất an, tôi lại không dừng được.

Môi khô quá, tôi vươn đầu lưỡi ướt át, nhẹ liếm. Không biết động tác này khiêu khích đến nhường nào, hay là nguyên nhân khác, người dưới thân lập tức thở hắt ra, đỡ lấy đùi tôi, nâng lên trước rồi nảy lên mạnh mẽ.

Tôi ngửa cổ hưởng thụ, suy nghĩ có chút hỗn loạn, tầm mắt lại không kìm nổi mà khẽ hướng về cửa…

Đối diện với ánh mắt Việt Triển Bằng, nháy mắt như có hoa lửa, một cơn sóng không thể ngăn cản chạy xộc lên não, tôi kêu lên, tới được cao trào…

Bà nó chứ, quả thật từ trước đến nay chưa từng có cao trào nào tệ như này! Cơ thể thì thích, tâm tình lại xấu đến mức muốn giết người.

Tôi ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trời hửng sáng, liền đứng dậy tắm rửa nâng cao tinh thần. Mới ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy tiếng chuông di động. Tôi vội quấn khăn tắm, cũng không lau tóc, cứ để ướt như vậy, mặc cho nước nhỏ xuống.

“Ai?” Tôi nhận điện thoại, tâm tình không tốt, khẩu khí tự nhiên cũng không hay.

“Là tôi.”

“Anh Hoa?” Tôi ngẩn người, đúng là Cô Kiến Hoa, “Tìm em có việc gì?”

“Tiểu Bằng ở có chỗ cậu không?”

“Không có.” Tôi dừng một chút, bổ sung: “Đêm qua… Cậu ấy có xuất hiện, nhưng sau lại đi rồi… Cậu ấy không về nhà sao?”

“Sau đại chiến” tối qua, Việt Triển Bằng không thấy bóng dáng đâu cả, chắc hẳn đả kích quá lớn, đã chạy mất tiêu. Tuy rằng dùng thuốc có hơi quá liều, nhưng nếu còn lần nữa, tôi vẫn phải làm như vậy.

Rất nguy hiểm, ánh mắt tiểu tử này nhìn tôi, đã quá mức nguy hiểm!

“Không, nó cả đêm không về, chúng tôi đều rất lo.”

“Cậu ấy không về nhà?” Tôi lắp bắp kinh hãi.

“Đúng vậy, ngày hôm qua là sinh nhật mười tám của nó. Chúng tôi đã chuẩn bị tiệc long trọng cho nó, nó vẫn rầu rĩ không vui. Tới mười hai giờ, tất cả mọi người chờ nó thổi nến, nó lại đột nhiên không thấy bóng dáng đâu. Y Na sốt ruột đến độ muốn báo cảnh sát, tôi phải khuyên mãi. Tôi cảm thấy… Nó tám chín phần là đến chỗ cậu, nhưng không ngờ là nó không ở lại.” Giọng Cô Kiến Hoa lộ ra một tia lo âu.

“Ngày hôm qua là sinh nhật mười tám của cậu ta?” Tôi lẩm bẩm, giật mình, không biết là cảm giác gì.

“Ngụy Dương, cậu cùng nó… Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có.” Tôi lấy lại tinh thần, “Anh yên tâm, chuyện này giao cho em, em sẽ mang cậu ây nguyên vẹn trở về.”

“Làm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Ngắt điện thoại, tôi vội mặc đồ, chạy ra ngoài.

Bốn phía khu nhà, khu xung quanh, công viên bên cạnh, bờ đê… Tìm kiếm khắp lượt, không có hình dáng quen thuộc. Tôi thậm chí còn chạy đến “Silence Forest” đập cửa, đánh thức Lão Tây còn đang buồn ngủ, nhưng anh ta cũng chưa từng nhìn thấy Việt Triển Bằng.

Tiểu tử này rốt cuộc đi đâu?

Vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì… Trong lòng lo lắng không yên, tôi như thú bị mắc bẫy, đi đi lại lại trước cửa “Silence Forest”.

Đột nhiên, trong đầu chợt lóe, nhớ tới một nơi, tôi chạy nhanh về phía đông…

Quả nhiên ở trong này!

Đẩy cửa văn phòng treo biển “Bảo vệ đặc biệt Tứ hải”, liếc mắt một cái là thấy, tận sâu bên trong là một bóng đen nằm co ro…

Đi từng bước, chậm rãi tiếp cận…

Bóng đen ôm chặt đầu lẩn sâu trong đầu gối, co lại thật nhỏ bé, cực kì giống đà điểu vục đầu vào cát. Cho dù nghe thấy tiếng động, cũng không hề nhúc nhích, giống như đã hóa đá.

Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối, phiền phức khôn kể.

“Việt Triển Bằng, mọi người đang tìm cậu đó.”

Cậu ta khẽ run, không có ngẩng đầu.

“Theo tôi về nhà.” Tôi đưa tay về phía cậu ta.

Cậu ta vẫn như trước không nhúc nhích, giả vờ câm điếc.

“Tiểu tử cậu còn muốn làm vậy tới bao giờ?” Tôi một tay lôi cậu ta lên, kiên quyết kéo mạnh khuôn mặt cậu ta. Chạm phải ánh mắt của tôi, cậu ta đột nhiên nhắm chặt hai mắt, quay đầu, cự tuyệt nhìn tôi.

Đây là kiểu thái độ gì?

“Được rồi, tôi thừa nhận, tối qua không khóa cửa đã mần sex, làm tổn hại nghiêm trọng đến mắt cậu, làm ô nhiễm tâm hồn thuần khiết của cậu, là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Nhưng cậu cũng không nên xông vào như thế, thiếu chút nữa hại tôi bị liệt dương, còn hại tôi bị người ta hiểu lầm là hám con nít, tuy cậu so với con nít có lớn hơn một chút…”

Vội ho một tiếng, tôi tiếp tục nói: “Tóm lại, cậu và tôi đều sai, như vậy là hòa, được không? Sớm về nhà đi, tôi sẽ tặng cho cậu một đống AV Nhật mới nhất, các tạp chí người lớn nổi tiếng nhất, người đẹp trong ấy, muốn sexy là có sexy, muốn lả lơi là có lả lơi… Cam đoan cậu xem xong nhiệt huyết sôi trào, không bao giờ còn nhớ đến… thằng em xấu xí của đàn ông nữa…”

“Mẹ, ai muốn xem chứ!” Cậu ta rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt bốc lửa, nắm lấy tay phải tôi. Mười ngón tay bấm sâu, lực không nhẹ, tôi khẽ nhíu mày, không né.

“Vì cái gì, vì cái gì anh lại là 0?”

Hỏi rất hay, hỏi tuyệt lắm, hỏi khiến trái tim yêu dấu của tôi đập loạn lên rồi.

Tôi trong đầu nhất thời tưởng tượng ra hình ảnh buồn cười về cậu bé bút chì Shin* vừa chạy vừa khóc… Vì cái gì… Vì cái gì anh là thuần 0!

Nhạc Gia không chỉ một lần than vãn, trên đời này chuyện cực bi thảm, đều không phải bạn là Gay, mà là khuôn mặt bạn rõ ràng là siêu Man, thân hình rắn rỏi khỏe đẹp của siêu công, thế mà trên giường lại là tuyệt thế thuần 0 bị người ta hung hặng đè xuống dưới mà giày vò.

Tiểu Kinh từng hiểu lầm tôi là 1 mà thiếu chút nữa yêu tôi, sau khi biết chân tướng, chịu đả kích quá lớn nên hai mắt cậu ta đẫm lệ rưng rưng, rồi giống như Tường Lâm tẩu* lải nhải suốt một năm: anh như thế nào có thể là 0, nếu anh là 0, thì tất cả đàn ông trên đời, chẳng lẽ cũng là 0 hết sao…

Khi người khác biết tôi là 0 cũng không ngoại lệ, đều lộ vẻ núi gầm biển động, trời đất sụp đổ, giống như vị tiểu thiếu gia trước mắt này vậy.

“Vì cái gì tôi không thể là 0?” Tôi lạnh lùng hỏi lại.

Ai nói thuần 0 phải giống hoa mới nở, dáng dấp mềm mại và ngon lành? Anh đây cứ thích phồng mồm uống rượu, phồng mồm ăn thịt, muốn làm gì thì trực tiếp xách súng ra trận đó, không được sao?

“Anh đã là thuần 0, thế thì những việc này việc kia anh làm với tôi, tất cả đều là phô trương thanh thế, ra oai dọa nạt…” Khuôn mặt cậu ta nhăn nhúm, kích động vung hai tay, “Khốn kiếp, anh cố ý, đ*o mẹ, anh lừa tôi!”

“Từ đầu đến cuối tôi có nói tôi là 1 à?”

Một chậu nước lạnh tạt lên đầu, con ngươi cậu ta nháy mắt co lại.

“Vậy anh cùng Nhạc Gia Tiểu Kinh cư xử mờ ám như thế…”

“Bọn tôi là “bạn gái” rất thân thiết, đừng nói mờ ám, bọn tôi còn thường xuyên ngủ cùng nhau, có vấn đề gì?”

“Vậy anh cùng A Địch đêm đó…”

“Tiểu tử này thường xuyên nói mớ linh tinh, còn đặc biệt lớn tiếng nữa.”

“Vậy bữa đó… Anh cố ý sờ phía sau tôi, còn miêu tả sinh động như thật đủ lọai thảm trạng của tiểu thụ…”

“Đó không phải là nói về kinh nghiệm hay sao?”

Cậu ta càng kích động, tôi ngược lại càng bình tĩnh.

“Hiểu ra kiểu ấy, vấn đề chính là ở cậu.”

“Khốn kiếp…” Trừng tôi nửa ngày, nói không lại tôi, cậu ta vô cùng thất vọng mà vò đầu bứt tai, “Có lẽ ngay từ đầu, tôi thực sự đã hiểu lầm, nhưng không giải thích, ngược lại còn để kệ tôi hiểu lầm, thậm chí còn cố ý khiến hiểu lầm này sâu thêm chính là anh!”

“Được rồi, hiện tại hiểu lầm đã sáng tỏ, cậu có thể về rồi đó.” Tôi định đưa cậu ta về.

“Không, tôi không về!” Việt Triển Bằng nắm chặt tay tôi, da thịt dán với nhau, lòng bàn tay cậu ta nóng kinh người.

“Cậu định ỷ lại đến bao giờ?” Tôi nhíu mày.

“Nếu người khác có thể, thế thì em cũng có thể!”

“A?”

Việt Triển Bằng giống như sói đói vồ mồi, lập tức bất ngờ đẩy tôi không kịp phòng bị ngã xuống đất, lưng đập mạnh xuống tấm thảm dày dặn trong văn phòng…

Vẻ cuồng nhiệt này của cậu ta, cực kì giống với lúc ông anh 419 tối hôm qua vừa hiểu lầm tôi là 1 xong lại phát hiện là không phải, tôi mình hổ chấn động, dự cảm xấu nảy lên trong lòng…

“Suốt một đêm, em rốt cuộc nghĩ đã thông suốt…”

Nhìn thật sâu nơi tôi, lời cậu ta muốn nói ngưng trọng, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía. Giống như sói hoang đói khát lạc trong rừng đã vài ngày nay rốt cuộc tìm thấy con mồi xui xẻo.

“Cậu nghĩ thông suốt cái gì?” Mí mắt tôi không tự chủ giật loạn xạ…

“Anh Ngụy, em thích anh!”

“Hả?”

“Nếu anh là 0, em có thể làm 1! Tuy chưa từng cùng đàn ông làm chuyện đó, nhưng cũng không phải việc khó gì. Anh, em sẽ cố học tập, để anh có thể tận hưởng đầy đủ.” Việt Triển Bằng ôm tôi không ngừng cọ xát, mũi không ngừng phả ra từng luồng hơi thở cháy bỏng, tất cả đều lướt trên hai má tôi. Cách lần quần áo hơi mỏng, có thể cảm thấy rõ, tiểu tử này đã cương!

Tôi thèm vào, đ*o mẹ, nhóc khốn này đừng có tùy tiện động dục chứ!

“Cậu thắng rồi! Nói nhảm vừa thôi, mau buông tôi ra.” Tôi quát.

“Anh, em thực sự thích anh.” Việt Triển Bằng để ngoài tai, nhìn chằm chằm vào mắt tôi một cách si mê, làm tôi sởn gai ốc, “Em biết, lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta quá tệ; bị anh sỉ nhục xong, em đích xác cũng rất hận anh, thề không bao giờ muốn thấy anh nữa, nhưng lại không khống chế được tình cảm với anh… Em chưa bao giờ gặp ai như anh, tuy anh giẫm nát lòng tự trọng của em dưới chân mình, hở ra là dùng bạo lực với em, coi em như đứa con nít hư, cũng không bao giờ nhìn em, nhưng càng ngày em lại càng quan tâm anh hơn…”

“Chờ một chút…” Tôi vội vỗ liên tục lên vai cậu ta, nói liên hồi như đê Hoàng Hà bị vỡ vậy, “Tôi biết, cậu hiện tại rất kích động, hơn nữa tình hình là cậu mới vừa trực tiếp nhìn thấy cảnh khiêu dâm nam nam nên khó tránh khỏi kích thích quá lớn, đến nỗi bị loạn thần kinh. Tôi xin lỗi, rất xin lỗi. Tôi lần đầu xem GV, chết dí trong nhà ba ngày không ra khỏi cửa, một tháng không dám chạm vào nửa quả dưa chuột hay chuối. Hiện tại, cậu hãy ngoan nghe lời, buông ra đã, về nhà ngủ một giấc cho tốt. Ngày hôm sau tỉnh lại, cậu sẽ không nhớ cái gì nữa hết. Chuyện hoang đường vừa rồi, tôi với cậu coi như chưa có.”

“Đừng dùng cái kiểu nói qua quýt với trẻ con ấy với em!” Việt Triển Bằng giận dữ nói: “Ngày hôm qua là sinh nhật em, em đã lớn rồi!”

“Nếu đã lớn, thì đừng để người khác lo lắng hộ nữa, nhất là người nhà.” Tôi giận tái mặt.

“Em biết, tối hôm qua là em bỏ mặc bố mẹ, chị cùng đám bạn bè, không nói tiếng nào đã biến mất, là em không đúng. Đối với anh em thực sự không có ý đùa cợt, ngày mai… Em sẽ lên máy bay về Mỹ, nếu không thể gặp anh lần cuối, vô luận thế nào em cũng không thể an tâm.”

Tôi thở dài, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Con bà nó chứ, tôi nên reo hò, nên vui mừng, hay là nên cởi truồng chạy ra phố mua xổ số hử?

“Anh, em không thể sao? Em quá nhỏ so với anh sao? Anh vô luận thế nào cũng không thích em sao?” Việt Triển Bằng thật cẩn thận nâng mặt tôi, giống như đối xử với châu báu hiếm có vậy, “Anh cũng quan tâm em mà, bằng không, sẽ không đi tìm em, phải không?”

“Được, cậu hy vọng tôi đừng coi cậu là nhóc con, vậy tôi nói kiểu người lớn với cậu.” Tôi lạnh lùng gạt tay cậu ta, đứng lên, “Không có khả năng, đừng nằm mơ nữa!”

Cậu ta ngây người, hơn nửa ngày mới nói ra tiếng, “Vì sao?”

“Trên đời này lắm cái vì sao thế? Không có khả năng chính là không có khả năng. Cậu vì cái gì nhất định phải truy hỏi đến cùng như thế? Phải hiểu là nồi đất đã bị thủng thì chỉ thấy cái lỗ to đen ngòm xấu xí mà thôi, cậu cần gì phải cố chấp?” Tôi lạnh lùng nói.

“Nhưng anh là 0, em là 1, vì cái gì…”

Lời cậu ta còn chưa dứt, đã bị tôi ấn mạnh vào tường. Vách tường lâu năm không tu sửa, chịu sự va chạm này, rơi xuống đầy bụi.

Bụi bặm lơ lửng đầy quanh bọn tôi…

“Chết tiệt, cậu đừng dễ dàng nói mình là 1 như thế! Đ*o mẹ, tôi mất năm năm mới hiểu mình là Gay là thích đàn ông, lại mất thêm năm năm nữa mới hiểu mình là thuần 0. Mẹ cậu chứ, chỉ vì nhìn thấy tôi lên giường với người khác, là đã lập tức đả thông hai mạch Nhâm, Đốc*, nháy mắt đã hiểu rõ mình là 1 sao? Đừng vớ vẩn!”

“Cậu biết cái gì là 1, cái gì là 0, cái gì là Gay? Cái gì là thích, cái gì là yêu? Cậu bất quá chỉ mới tròn mười tám, bên ngòai còn nhiều con gái xinh đẹp trẻ trung, đừng làm ruồi nhặng bay vòng vòng quanh tôi như thế!”

“Đó là bởi vì em thích anh!”

Lúc này, cậu ta không bị tôi dọa, ngược lại còn nhắc lại lần nữa.

Bướng bỉnh, rõ ràng là thế, còn kiên định nữa.

Lồng ngực cậu ta hơi phập phồng, chạm tay vào có thể cảm thấy trái tim đập mạnh như đánh trống.

Đây là trái tim sung sức của tuổi trẻ, như tôi tám năm trước.

Nghé con mới đẻ, không sợ gian khó, không sợ yêu. Cho nên mới có thể đem những thứ vốn không nên nói nói ra rõ ràng rành mạch mà kiên định như thế.

Lần đầu tiên, tôi có cảm giác khó thở.

“Nhưng tôi không thích cậu.”

Tôi trực tiếp đón ánh mắt của cậu ta.

Này kì thật có chút khó khăn, đôi mắt cậu ta thực sự sáng, không phải ánh sáng bình thường, mà là độ sáng đủ sức xuyên thấu hết thảy, tỏa chiếu, trong veo không chút vẩn đục, khiến kẻ khác không trốn nổi.

“Cậu căn bản không nằm trong phạm vi của tôi, cậu không phải đồ tôi muốn ăn.”

“Anh… Rốt cuộc không thích em ở đâu… Em có thể sửa… Trở thành người mà anh muốn…” Cậu ta run giọng nói.

“Đây là chỗ tôi ghét nhất ở trẻ con, nhất là kẻ tùy hứng hai đời như cậu. Ngang ngược không nói nổi, ấu trĩ nông cạn, tinh trùng lên não là nghĩ là mình thích người ta, không quan tâm đến tâm tình người ta mà lấn lướt bày tỏ. Cậu cho cứ đọc mấy lượt “Tớ thích bạn” như đọc kinh là đối phương sẽ chấp nhận sao?”

Tôi mặt không chút thay đổi nói: “Nghe này, tôi đối với cậu hoàn toàn không có hứng thú. Cho dù cậu có cao hơn tôi mạnh hơn tôi giỏi hơn tôi, cho dù cậu trở thành kiểu tôi thích- bình tĩnh điềm đạm, trưởng thành hiểu biết, cho dù cậu hoàn toàn biến thành Gay, kể cả là thuần 1, cũng không liên quan đến tôi. Trên đời này dù cho chỉ còn có mỗi một người đàn ông, tôi cũng sẽ không tìm cậu. Tôi và cậu, vĩnh viễn là hai thế giới song song, không có khả năng giao thoa!”

Cậu ta nhìn tôi, ánh sáng trong mắt, từng chút, từng chút lu mờ…

Tôi đưa tay dập tắt chùm ánh sáng hiếm hoi của cuộc đời, tuyệt đối không nói lời hối hận, nhưng tiếc nuối đau đau trong lòng từ từ dâng lên.

Vốn không muốn tàn nhẫn như thế, nhưng với cậu ta không còn lựa chọn nào khác.

“Em đã nói rất rõ ràng, anh lại không hiểu mà từ chối sao?”

Bóng người chợt lóe, cậu ta nhào lên…

Tôi nghĩ cậu ta bị từ chối nên thẹn quá hóa giận, muốn đập tôi một trận cho hả, vì thế không né tránh, nên khi hơi thở nồng nàn của cậu ta ập tới, tôi vẫn ngây dại…

Hai gò má bị giữ chặt, môi nóng lên, truyền đến cảm giác nóng muốn bỏng. Tôi chấn động, định kêu lên cự tuyệt, liền bị cậu ra thừa dịp mà đưa đầu lưỡi mềm mại xông vào khe hở, tiến quân thần tốc.

Cực kì sôi nổi, đầu lưỡi đầy tham lam, ỷ vào tuổi trẻ, chẳng phân biệt trình tự đã dã man xâm chiếm, càn quét một hồi. Vớ được cái gì là quấn lấy cái đó, mút sâu như thể muốn giết người, giống như muốn thôn tính tiêu diệt cả con người tôi vậy.

Hơi thở điên cuồng không ngừng tuôn vào trong miệng tôi, tươi mát mà nóng như lửa. Nước bọt ẩm ướt dính dấp xâm nhập hòa trộn lẫn nhau, truyền đến sự thân mật mơ hồ.

Tôi có thể cảm thấy đầu lưỡi cậu ta cố truyền đạt sự không cam lòng, tức giận chán nản đến tận xương tủy… Điều ấy, cũng đã từng là khát vọng của tôi, nhưng lại không thể không lẩn tránh.

Toàn thân theo kích thích bản năng mà hơi run rẩy, không ổn, rất không ổn. Trong đầu hồi lại một chút lí trí, tôi hung hăng cắn một cái, cậu ta đau đớn buông tôi ra.

“Đủ chưa?” Ngực tôi kịch liệt nhấp nhô, cơ hồ không thể khống chế cảm xúc của mình. Tiểu tử này dám động tay động chân nữa coi, tôi nhất định sẽ hành hung cậu ta rồi tống cổ.

Tôi nghiêm túc đó!

“Anh chờ đi, em không là trẻ con mãi đâu!” Việt Triển Bằng xoa xoa bờ môi bị tôi cắn rách, nhìn tôi thật sâu một cái, quay đầu bước đi, chỉ vài bước đã biến mất ngoài cửa.

Khốn kiếp!

Tôi một đấm nện trên tường, vách tường cũ kĩ bị tôi thoi cho một cú lõm một miếng to, có ít máu chảy ra từ chỗ khớp bị rách, tôi lại một chút cũng không thấy đau.

Duy trì tư thế ấy, lâu thật lâu, tôi không hề nhúc nhích.

Qua hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Cô Kiến Hoa, cho biết, Việt Triển Bằng đã cũng bố mẹ về New York rồi.

“Thằng bé này, qua sinh nhật, tựa như thay đổi thành người khác. Trước kia kiêu ngạo ngang ngược, thái độ thô lỗ, ai nói cũng không nghe; giờ thì trầm mặc ít nói, nhu thuận đáng kinh ngạc. Y Na không ngớt khen cậu lợi hại, có thể khiến ông vua con không ai quản nổi này thay da đổi thịt trong một tháng .”

“Anh đừng giễu em.” Tôi cười khổ.

“Cậu không sao chứ?” Cô Kiến Hoa dịu dàng hỏi.

“Có thể có chuyện gì chứ, em rất tốt.” Tôi không biết Cô Kiện Hoa hiểu được bao nhiêu, nhưng anh từ trước đến nay luôn sâu sắc hơn người, lại mắt nhìn sáu nẻo, tai nghe tám hướng, chuyện tệ như này, tám chín phần đã không thể giấu anh rồi.

“Ngụy Dương, hết thảy việc cậu làm, tôi đều cảm kích trong lòng.” Anh hạ giọng nói: “Nếu sớm biết như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không để hai người biết nhau.”

“Đừng nói vuốt đuôi như thế, thật ra anh chỉ cần giới thiệu cho cậu ấy vài ba cô bé ngực to nóng bỏng là ổn.” Tôi trịnh trọng đề nghị.

“Cậu ấy, vẫn như ông già vậy.” Cô Kiến Hoa cười.

Hàn huyên vài câu, gập điện thoại, tôi kéo rèm cửa sổ dày nặng trong văn phòng, để mặc cho sắc xuân đầy sức sống ùa vào, lấm tấm trải đầy cả căn phòng như mưa rơi.

Tắm ánh mặt trời, tôi nhắm mắt, hít thật sâu.

Chuyện này, dù với tôi, hay với Việt Triển Bằng, đều như đang sống trong một bộ phim ngắn.

Được phép có tình tiết gay cấn, nhưng nhanh chóng, sẽ dần bình ổn.

Trên không trung cũng không lưu lại một cánh chim, nhân loại là giống loài dễ quên, kích thích tố cho tình yêu chân thành, chỉ trong một tháng.

Ngắn ngủi đến đáng thương.

Cho nên, cùng lãng quên nhau trong thế giới này, cũng không phải là điều sai trái.

***

*Chín nguyên lí của Độc Cô: là chín nguyên lý của Độc Cô Cửu Kiếm do Độc Cô Cầu Bại sáng tạo ra, Độc Cô Cầu Bại là nhân vật có võ công cao nhất của nhà văn Kim Dung, tên ông nghĩa là Cô độc một mình mong được bại trận, Độc Cô Cầu Bại kiếm thuật vô song, tung hoành thiên hạ, cuối đời cô quạnh sống với chim điêu, chết trong buồn bã vì không thể tìm được một người có thể địch nổi kiếm thuật của ông ta, mong một lần thất bại mà không được. Có thể suy đoán rằng chính những người sử dụng Độc Cô Cửu Kiếm rồi sẽ trở thành những Độc cô Cầu Bại tiếp theo. Ở đây, ý bạn Ngụy là ko muốn cô độc như Độc Cô.

*Cậu bé bút chì Shin: mình ko đọc bộ này, nhưng nghĩ thấy có lẽ Bạch Vân để bạn Ngụy nhớ đến hình ảnh Shin, là để ngầm nói đến tình cảnh dở khóc dở cười của bạn ý khi Bằng nhi hỏi “vì cái j anh lại là 0”. Còn Shin là ai? Thì theo những j mình gom nhặt, Shin là một nhóc con 5 tuổi, biết nhiều mà ko hiểu j cả, nên gây ra những tình cảnh khá tục, khá là hư*gãi cằm* chỉ là ngu ý của mình thôi, mình ko đọc bộ này mà.

*Tường Lâm tẩu: nhân vật trong tác phẩm của Lỗ Tấn, là một ng phụ nữ nông dân điển hình, có vẻ thói quen kể lể gắn liền với ng phụ nữ này thì phải, mình cũng ko có đọc truyện này a :”D

*Mạch Nhâm, Đốc: hai mạch chính của cơ thể.