Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 7




Hai ngày sau, Mộ Dung Nghiêu chết ở mật lao, Dung Sở Hoa hạ chỉ công cáo với thiên hạ: Duyên Quốc thế tử Mộ Dung Nghiêu tâm hoài bất chính, ám sát Chiêu đế không thành, tùy ý trảm thủ. Nhưng vì thân phận đặc thù, lại nhớ đến giao ban của hai nước, đặc phái thừa tướng Mục Kỳ đưa trở về Duyên Quốc.

Sau khi thánh chỉ được đưa ra bên ngoài liền náo nhiệt ồn ào một phen, khắp nơi đều thảo luận bàn tán đề tài này, bất quá An Quốc Hầu phủ trái lại vô cùng bình tĩnh. Trong hai ngày qua, Mục Kỳ đã đem mọi chuyện ở An Quốc Hầu phủ cùng Thừa tướng phủ an bài thỏa đáng. Một bên còn cố ý nghiên cứu tư liệu về Duyên Quốc một phen, tuy y không quá để ý đến hành trình lần này, nhưng việc điều tra về Dung Sở Hoan cũng cần phải chuẩn bị một chút.

Kỳ thật y cùng Dung Sở Hoan quen biết bất quá chỉ mới một năm, Dung Sở Hoan là một người vô cùng thông minh, đối bất luận kẻ nào, bất luận sự tình đều rất mẫn cảm. Vào ngày đầu tiên y tiếp cận Dung Sở Hoan, đôi bên đều đã biết mục đích của đối phương. Bọn họ lợi dụng lẫn nhau, từng li từng tí dò xét đối phương, nhưng cũng chân chính làm bằng hữu với nhau suốt một năm qua. Khi y bồi Dung Sở Hoan uống rượu, đã mơ hồ cảm nhận được một loại áp lực vô cùng mâu thuẫn không thể nói nên lời từ hắn. Mà Dung Sở Hoa cũng tựa hồ hiểu được tình cảm phức cảm trong lòng y, có thể nói hai người họ đều lý giải được một phần tâm tư của đối phương, cũng vì thế mới trở thành bằng hữu.

Nhưng cho dù là bằng hữu, lập trường của bọn họ vẫn bất đồng. Cả hai đều có thứ mình muốn bảo hộ muốn tranh đoạt, đến cuối cùng cũng chỉ có thể đao kiếm tương hướng. Thời điểm Dung Sở Hoan chết đã từng nói: hắn thua cuộc, nhưng Dung Sở Hoan vĩnh viễn cũng không biết, y rốt cuộc có bao nhiêu hâm mộ hắn. Có thể không chút cố kỵ liều mạng vì thứ mình muốn, còn y thì vẫn hãm sâu vào bóng ma hai mươi năm về trước, vô pháp cứu vớt.

Nghĩ đến chuyện hai mươi năm trước, ánh mắt của Mục Kỳ liền tối sầm lại. Nếu năm đó không phát sinh sự kiện kia, y cùng Bộ Hoài Viễn cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ. Hai mươi năm qua, y nhìn thấy Bộ Hoài Viễn từng bước một biến hóa, từ lúc ban đầu còn đối tương lai tràn ngập tin tưởng đến sau hết thảy đều là tuyệt vọng, cho đến hiện tại chỉ còn lại sự thờ ơ dửng dưng. Nghĩ đến Bộ Hoài Viễn ôn nhu cùng thiện lương trước kia cùng với biểu tình chỉ còn lại sự ôn nhu tượng trưng hiện tại, Bộ Hoài Viễn trong thời gian qua có bao nhiêu thống khổ, thì y càng so với hắn thống khổ hơn gấp vạn lần, lại vừa tự trách vừa hối hận cùng với một nỗi sợ hãi sâu không thấy đáy.

Y vẫn luôn phi thường sợ hãi, sợ bị vứt bỏ bị chán ghét, cho nên những năm gần đây y luôn liều mạng áp chế cảm tình chính mình. Thu hồi tính tình bốc đồng trước kia, chỉ cần Bộ Hoài Viễn khỏe mạnh y cái gì cũng không cần nữa. Nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, y đã sắp nhẫn nhịn không nỗi nữa rồi. Những tình cảm không thể bộc bạch đã đè ép y đến sắp thở không nổi. Y không biết còn có thể nhìn thấy Bộ Hoài Viễn được bao lâu, không muốn tới cuối cùng, chỉ còn lại sự tiếc nuối không thể vãn hồi, cho nên y cuối cùng đã tùy hứng cho bản thân một lần.

“Cộc cộc”, tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Mục Kỳ, chớp chớp mắt để che vẻ chua sót nơi đáy mắt, Mục Kỳ đứng lên, giương giọng nói: “Vào đi!”

Người đẩy cửa vào là một tiểu thư đồng thường xuyên đi theo bên người Bộ Hoài Viễn, sau khi tiến vào liền nhìn đến Mục Kỳ đang đứng ở sau án thư, cung kính hành lễ, nói: “Tướng gia, Hầi gia thỉnh ngài đi qua một chút ạ.”

Mục Kỳ gật gật đầu, thu thập một chút chính mình xong, liền xuất môn hướng đến thư phòng của Bộ Hoài Viễn.

Hai ngày qua y luôn vội vàng việc giao phó sự tình, Bộ Hoài Viễn tựa hồ cũng vội vàng đến nổi không có thời gian rãnh để nghỉ ngơi. Việc chọn người an bài ảnh vệ theo hộ tống đã phí mất một phen tâm tư của Bộ Hoài Viễn, hơn nữa còn có một đống tư liệu loạn thất bát tao cần phải sửa sang lại, nếu không phải y mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn. Chỉ sợ Bộ Hoài Viễn đã sớm mệt đến phát bệnh. Bất quá y cũng biết Bộ Hoài Viễn mấy ngày nay vội vã xử lý mọi chuyện như vậy, cũng chỉ vì muốn trước khi y rời đi có thể đem đống tin mật báo kia chỉnh sửa lại hoàn chỉnh. Được đối phương quan tâm, trong lòng y luôn ẩn ẩn có chút cao hứng. Bất quá y cũng vì thế mà đã nhiều phiên dặn dò Trương bá, nhất là sau khi y rời khỏi cũng không thể tùy ý Bộ Hoài Viễn ép buộc chính mình như vậy.

Không bao lâu sau, Mục Kỳ liền đi đến trước thư phòng của Bộ Hoài Viễn, tùy y gõ qua cánh cửa một chút ngụ ý y liền sẽ trực tiếp tiến vào. Trong phòng Bộ Hoài Viễn đang ngồi trước án thư, tay cầm bút đang viết vài thứ gì đó, trên bàn chồng chất không ít tư liệu. Nghe được thanh âm của Mục Kỳ, hắn liền ngẩng đầu lên thản nhiên nở nụ cười, theo sau lại ở trên giấy viết thêm vài nét, liền buông bút xuống, trực tiếp đặt câu hỏi với Mục Kỳ, “Khi nào thì xuất phát?”

“Ngày mai.” Mục Kỳ nhíu nhíu mày đáp lời. Y không thích Bộ Hoài Viễn tươi cười, bởi vì đó chỉ là cái nhếch mép giả trang mà thôi. Từ mười năm trước, Bộ Hoài Viễn đã không còn thiệt tình cười qua lần nào nữa. Mỗi khi nhìn qua vẻ ôn nhu cùng tươi cười trên mặt hắn, nhưng ý cười dù thế nào cũng không phải xuất phát từ đáy lòng, tựa hồ đây chỉ là một thói quen thường ngày của đối phương.

“Lại đây ngồi đi, ta có việc cần nói với ngươi.” Suy nghĩ bị lời nói của Bộ Hoài Viễn cắt ngang, Mục Kỳ trầm mặc đi đến trước hai bước, ngồi ở đối diện Bộ Hoài Viễn.

“Tư liệu của Duyên Quốc trong mấy năm nay ta đều đã xem kỹ. Tuy rằng gần hai năm qua, tư liệu càng ngày càng ít, nhưng ta đã chỉnh sữa lại một chút, mấy thứ này không thể viết thành văn thư cho ngươi mang theo. Ta chỉ nói một lần, ngươi nhớ ở trong lòng là được.” Bộ Hoài Viễn chỉ chỉ đống tư liệu chồng chất trên bàn một chút, biểu tình thập phần nghiêm túc.

“Ân, được.” Mục Kỳ gật gật đầu, nhẹ giọng đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn. Y vẫn cảm thấy, vẻ nghiêm túc của Bộ Hoài Viễn phi thường đẹp mắt, cho nên trước đây y mới thích ở một bên nhìn Bộ Hoài Viễn luyện võ. Từ sau khi Bộ Hoài Viễn gặp chuyện không may không thể tập võ, y đã thật lâu chưa nhìn thấy biểu tình này trên ngươi Bộ Hoài Viễn rồi. Thẳng đến sau khi kế thừa ảnh sát vệ, vào những khi xử lý sự tình, Bộ Hoài Viễn mới có thể xuất hiện lại vẻ mặt như vậy, nghiêm túc mà lại chuyên chú.

“Phát ngốc cái gì, nghe thấy ta nói không?” Tựa hồ nhận thấy được Mục Kỳ có chút xuất thần, thanh âm của Bộ Hoài Viễn hơi trầm xuống, nhăn nhăn mày, lấy tay gõ lên mặt bàn.

Mục Kỳ vội vàng lấy lại tinh thần, điều Bộ Hoài Viễn vừa mới nói là một ít tư liệu lịch sử của Duyên Quốc, những thứ này y trước đó đã xem qua, “Ân, ta trước đó đã đọc qua một ít rồi.”

“Những tư liệu này cũng không quá quan trọng, ngươi biết qua là được.” Bộ Hoài Viễn gật gật đầu, rút ra một quyển tông trong đóng tư liệu chồng chất. Một bên tùy y lật xem một bên lại nói, “Đại hoàng tử Duyên Quốc mất sớm, Duyên đế vẫn chưa tái lập thái tử, căn cứ vào những tin tức trước đó, phỏng đoán ông ta hẳn là hướng vào Tứ hoàng tử Mộ Dung Thanh kế vị. Còn vì chuyện này mà không tiếc đem Mộ Dung Nghiêu đưa tới Chiêu Quốc, bất quá căn cứ vào mật báo của ảnh vệ truyền đến, Nhị hoàng tử Mộ Dung Cẩm tựa hồ đã có ý muốn hành động.”

“Hành động?”

“Ân, thế lực bên nhà mẫu thân của Mộ Dung Cẩm vô cùng lớn mạnh, có thể nói là trừ bỏ mẫu gia Đại hoàng tử thì nguyên bản mẫu gia của hắn chính là gia tộc lớn mạnh nhất. Duyên Đế muốn bỏ qua hắn trực tiếp lập Mộ Dung Thanh làm thái tử còn có chút khó khăn, so sánh trên dưới, Mộ Dung Nghiêu dĩ nhiên dễ giải quyết hơn nhiều.”

Mục Kỳ gật gật đầu, y cũng đã nghiên cứu qua tư liệu của Mộ Dung Nghiêu, giữa các hoàng tử thì hắn ta quả là có xuất thân thấp nhất.

Mẫu thân của Duyên Quốc Đại hoàng tử mất sớm vốn là đế hậu của Duyên Quốc, còn có cậu ruột là Lăng Chiến, người được mọi người ca tụng là dụng bình như thần của Duyên Quốc. Hơn nữa nghe đồn Duyên Đế đối với Duyên Hậu tình cảm vô cùng thâm hậu, nếu nay Đại hoàng tử không phải mất sớm, thì hiển hắn sẽ trở thành người thừa kế chíng thống của Duyên Đế.

Về phần Nhị hoàng tử Mộ Dung Cẩm, kỳ mẫu là hậu nhân của danh môn tại Duyên Quốc. Không ít người trong tộc đang làm quan trên triều, muốn gỡ bỏ thế lực này tuyệt đối không nhỏ. Mà Tứ hoàng tử Mộ Dung Thanh được Duyên Đế hướng vào cũng không kém cạnh, kỳ mẫu tuy rằng phân vị không cao, nhưng lại cùng dòng tộc với Duyện Hậu, quan hệ tựa hồ cũng rất thân cận. Nhất là vào tình huống sau khi Đại hoàng tử cùng Duyên Hậu đều đã qua đời, người trong tộc của Duyên Hậu tự nhiên lại càng ra sức ủng hộ Tứ hoàng tử. Bởi vậy Duyên Đế mới có thể càng thích Mộ Dung Thanh. So sánh thiệt hơn, kẻ sinh ra vốn bình thường, phía sau không có bất luận thế lực nào hộ ủng – Mộ Dung Nghiêu chính là người đáng thương nhất. Thậm chí vào lúc Duyên Quốc lựa chọn người làm chất tử hắn chính là kẻ đầu tiên bị đẩy ra. Có thể thấy được, Duyên Đế đối với người con trai này vẫn không để ý quá nhiều. Kỳ thật nếu luận về năng lực, chưa chắc Mộ Dung Nghiêu đã thua kém những hoàng tử khác.

“Mộ Dung Cẩm mấy năm qua đã không ngừng có hành động liên tiếp, cùng với thế lực bên nhà mẹ đẻ, chèn ép Lăng gia cùng Mộ Dung Thanh. Duyên Đế hẳn là đã sớm đối với hắn ta bất mãn, bất quá vì chưa bắt được nhược điểm của hắn nên mới không thể dễ dàng động đến hắn ta.” Bộ Hoài Viễn tiếp tục nói, “Hơn nữa căn cứ vào biểu thị trong mật báo của ảnh vệ truyền về, Mộ Dung Tranh vẫn không tranh không đoạt, mà như là không hề có hứng thú đối với đế vị. Đây cũng có khả năng là nguyên cớ khiến Duyên Đế vẫn không hề động vào Mộ Dung Cẩm.”

Mục Kỳ nghe vậy nhíu mày lên tiếng, “Ý của ngươi là Duyên Đế muốn dùng Mộ Dung Cẩm để bức Mộ Dung Thanh?”

“Không bài trừ này khả năng, Mộ Dung Cẩm càng làm chặt bao nhiêu, Mộ Dung Thanh liền không thể cứ thế không đếm xỉa gì. Bất quá cũng có khả năng là Duyên Đế chuyển hoán mục tiêu, đã nhìn trúng Thất hoàng tử Mộ Dung Tuyên hiện tại. Bởi vậy mới mặc kệ Mộ Dung Cẩm làm xằng bậy, trước xử lý những phiền toái không cần thiết.” Bộ Hoài Viễn ném tư liệu trong tay xuống, nhíu mày nói: “Tư liệu về Thất hoàng tử này phi thường ít, những điều này cũng chỉ là do ta căn cứ vào một ít mật báo truyền về trong mấy năm qua mà phỏng đoán, cũng không quá chuẩn xác, ngươi lần này phải chú ý người này nhiều hơn một chút.”

“Hảo.” Mục Kỳ gật đầu, ghi tạc mọi chuyện vào lòng.

“Trừ bỏ người trong hoàng thất Duyên Quốc, có vài người ngươi nhất định phải đặc biệt lưu tâm.” Bộ Hoài Viễn cầm lấy tờ giấy vừa mới được ghi chép hồi nãy đưa cho Mục Kỳ, ngưng thần giảng giải, “Tướng quân tiền nhiệm Lăng Chiến của Duyên Quốc, tuy rằng trước mắt đã thoái ẩn, nhưng thực lực cũng lực lượng ông ta nắm giữ đều không thể khinh thường, ông ta ắt hẳn là sẽ theo phe của Tứ hoàng tử Mộ Dung Thanh. Quốc sư của Duyên Quốc Diệp Thiên Thành, tại Duyên Quốc có địa vị rất cao, hơn nữa lực ảnh hưởng đối Duyên Đế rất mạnh. Căn cứ tin tức phỏng đoán, hắn hẳn là ủng hộ Thất hoàng tử Mộ Dung Tuyên. Còn có Duyên Quốc Thủ phụ đại thần Cảnh Dương, ông ta là ngoại công của Mộ Dung Cẩm, thế lực ở Duyên Quốc cũng rất mạnh. Thế lực tam phương hiện đang giằng co với nhau, mà dưới mỗi người bọn họ đều có không ít môn đồ, người phải thật chú ý. Ta đều đã ghi chép lại mọi thứ vào tờ giấy này rồi, sau khi ngươi xem qua liền tiêu hủy ngay, trăm ngàn lần không được mang theo đến Duyên Quốc.” Nói xong, Bộ Hoài Viễn chỉ chỉ một chút ý bảo Mục Kỳ tiếp nhận trang giấy.

Có lẽ là do nói một hơi quá nhiều thứ, lại còn phải phí tâm tư sửa sang lại đóng tư liệu, nên vừa dứt lời Bộ Hoài Viễn lại bắt đầu ho khang, hơn nữa càng ho thì càng lợi hại, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên tái nhợt.

Mục Kỳ cũng không quan tâm đến việc xem xét trang tư liệu kia, tùy tay nhét vào trong lòng, liền lướt qua án thư đỡ lấy thân thể Bộ Hoài Viễn đã có chút lay động. Tay đặt lên ngực của đối phương, chậm rãi truyền một chút nội lực nhu hòa đề giúp Bộ Hoài Viễn thuận khí, lại vươn tay vào trong ngực Bộ Hoài Viễn lấy ra một bình thuốc nhỏ, đổ ra một viên thuốc uy Bộ Hoài Viễn ăn.

Một hồi lâu sau, Bộ Hoài Viễn mới chậm rãi chấm dứt cơn ho, dựa vào người Mục Kỳ nhẹ nhàng thở hổn hển. Mục Kỳ mang vẻ mặt lo lắng, tỉ mỉ nhìn hắn, ngữ khí thêm phần sốt ruột, “Thế nào? Có sao không? Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Bộ Hoài Viễn lắc lắc đầu, sắc mặt đã muốn khôi phục bình thường, thản nhiên mang theo một tia mỉm cười không có độ ấm, nhìn thoáng qua Mục Kỳ, lên tiếng: “Không có việc gì, không cần khẩn trương.”

Mục Kỳ vẫn đang vô cùng lo lắng, cẩn thận nhìn chằm chằm Bộ Hoài Viễn, sau khi xác nhận hơi thở của đối phương đã khôi phục bình thường mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, rũ mắt có vẻ như đang tự trách mình, “Ta sẽ tận lực chú ý. Sau khi ta rời khỏi, ngươi không thể mệt nhọc như vậy nữa!”

Bộ Hoài Viễn mỉm cười, đẩy Mục Kỳ ra đứng thẳng người lại, “Ta tự có chừng mực, đừng lo lắng! Thế cục hiện tại của Duyên Quốc rất hỗn loạn, ngươi lần này đi trước mắt phải thật để ý mọi chuyện. Đế Thượng hẳn là sẽ thu xếp nhân thủ đi theo, mặt khác ta cũng sẽ âm thầm điều động nhân thủ từ phía ảnh vệ đi theo các ngươi. Bất quá bọn họ không thể bại lộ bên ngoài, có chuyện gì cần âm thầm tra xét ngươi có thể để bọn họ đi làm.”

Mục Kỳ nhẹ thanh ừ một tiếng, đánh gãy lời nói của Bộ Hoài Viễn, có chút do dự lên tiếng, “Ta biết, ngươi…Chờ ta trở lại.”

Bộ Hoài Viễn sửng sốt, theo sau liền cười khẽ một phen, ôn nhu đáp lời: “Hảo, sau khi ngươi trở về chúng ta mới hảo hảo nói chuyện.”

Giờ khắc này hai người đều có tâm tư riêng trong lòng, về sau đến tột cùng phải đi con đường nào, bọn họ trước mặt cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là vào hiện tại, hai người đều không che dấu thể hiện rõ tâm tình lo lắng cho đối phương, làm cho cả hai đều đồng loạt cảm nhận được một tia ấm áp trước khi sắp chia ly.