Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 5 - Chương 60: Gấu mèo nhỏ




Bình minh một ngày mới bắt đầu bằng những ánh sáng đỏ tía, mặt trời thức tỉnh phóng ra muôn vàn tia sáng trên mặt biển. Dần dần, thái dương chói mắt rời khỏi những đám mây, rực rỡ như hỏa cầu, ánh sáng hừng hực thiêu đốt trút xuống đại dương mênh mông vô bờ.

Thiếu niên tóc bạch kim nằm trên giường lớn mềm mại, khẽ duỗi cơ thể. Còn chưa kịp mở mắt đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn đang lưu chuyển trong không khí, còn có hơi thở nào đó rất quen thuộc.

“A–!” Đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, thiếu niên ‘ầm’ một tiếng giật bắn khỏi giường, ánh mắt tròn xoe trợn to, đôi mắt đen láy tràn ngập mờ mịt.

“Cuối cùng cũng tỉnh, ngươi ngủ 3 ngày rồi tiểu hùng lười.” Âm thanh nam tính trầm thấp thì thầm bên tai cậu. Đối phương híp mắt, gương mặt lộ ra nụ cười xấu xa quen thuộc.

“Ta ngủ 3 ngày? Rõ ràng ta nhớ là…….” Tiểu hùng nhức đầu, vẻ mặt như muốn làm rõ tình huống: “Tiểu hùng ngốc, ngươi quên mục đích chúng ta tới đây sao?”

“Ách…… ta nhớ rõ a, ngươi nói tới đảo nhân ngư sẽ có–” Đột nhiên im lặng, Panda trong chớp mắt trừng to mắt: “Tiểu hùng! Thật sự sẽ có tiểu hùng sao?!”

“Đương nhiên ~ta có bao giờ gạt ngươi chưa.” Arthur nhếch môi, cố ý dựng ngón tay lắc lắc trước mặt Panda: “Có muốn đi xem không?”

Tiểu hùng vội vàng gật đầu, đôi mắt tỏa sáng nhìn thú nhân, tầm mắt sốt ruột dời từ lồng ngực rộng lớn của thú nhân tới thắt lưng khỏe khoắn–

“Tiểu hùng ngốc, ngươi nhìn gì đó?” Arthur vừa tức vừa bất đắc dĩ, ôm chầm lấy Panda, sống chết chà đạp hai lỗ tai tròn tròn đáng yêu kia.

“Ngươi không phải nói xem tiểu hùng sao?” Tiểu hùng há mồm thở phì phì nhìn thú nhân, hay Arthur lại trêu cậu? Cũng đúng, bọn họ làm sao có tiểu hùng được chứ, chắc là Arthur dỗ cậu vui vẻ mà thôi……

Thú nhân nheo mắt, cười thật xấu xa. Hắn dán bên tai Panda, cố tình tỏ ra thần bí– “Đi theo ta ngươi sẽ biết.”

………

Thạch thất âm u dưới đáy biển cũng tương tự như thánh địa bộ lạc, năm trụ thủy tinh thật lớn sừng sững ở năm phương hướng bất đồng, hợp thành đồ án ngôi sao 5 cánh khổng lồ. Ngoài ra, trên thạch bích bóng loáng được khảm chi chít thủy tinh huỳnh quang, chiếu sáng cả thạch thất.

“Nơi này….. thật ấm áp.”

Panda thoải mái híp mắt lại, lẳng lặng đứng ngoài cửa, cảm giác có dòng chất lỏng ấm áp chảy khắp cơ thể, như đang đắm chìm trong đại dương, cơ thể cùng trái tim đều bồng bềnh.

“Hùng hùng, mau tới đây xem.” Arthur cẩn thận đi tới trung tâm ngôi sao thủy tinh, từng bước đều thực nhẹ nhàng– trên đỉnh ngôi sao, có một tiểu cầu đang lơ lửng trong vật trong suốt.

Panda chưa từng thấy vẻ mặt này xuất hiện trên gương mặt Arthur, khóe môi hắn khẽ nhếch, đôi mắt xanh thẳm toát ra cảm động chân thành nhất cùng niềm vui sướng tột cùng.

“Đây là cái gì?”

Tiểu hùng tò mò đi tới, vươn tay chọt chọt cái vật trong suốt, không ngờ ngón tay cậu lại xuyên thủng qua lớp màn mỏng, cảm giác ấm áp ướt át thấm vào đầu ngón tay.

Arthur kinh hãi, vừa định ngăn cản Panda thì phát hiện ‘tiểu cầu’ vốn đang lơ lửng trong khối nước chậm rãi nhích lên trên.

Đó là một vật thể được bọc trong một lớp màng xám bạc, Panda tò mò dùng ngón tay xoa bóp đối phương, ‘tiểu cầu’ lập tức lõm xuống một khối. Tuy lớp màng nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, nhưng có thể mơ hồ thấy được vết nhơ của đầu ngón tay, nó lúc nhúc vài cái, tựa như đang kháng nghị hành vi ‘hung ác’ của Panda.

Mềm mềm, trơn trơn, tựa hồ rất thú vị a!

Tiểu hùng chơi đùa đến vui sướng, thú nhân đứng bên cạnh cơ hồ sắp chết ngất. Sắc mặt từ xanh mét biến thành trắng bệt, Arthur rốt cuộc không chịu nổi phát ra tiếng gầm nhẹ, dùng sức đè lại hai tay Panda, quyết định phải nhanh chóng ngăn chặn hành vi ‘đáng sợ’ của cậu.

“Arthur, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt thực khó coi, không khỏe sao?” Tiểu hùng nghiêng đầu, bộ dáng thực đơn thuần, hoàn toàn không biết mình đã làm sai cái gì.

Arthur căng cứng toàn thân, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi thở hắt ra.

“Ngươi biết trong đó là gì không?”

“?”

“Kia chính là tiểu tiểu hùng mà ngươi vẫn luôn mong đợi, vừa nãy suýt chút nữa hù chết ta!”

“Tiểu…… tiểu tiểu hùng!”

Panda thất thanh hô to, đợi tới lúc cậu phản ứng được mọi chuyện thì hoảng tới mức xoay vòng, lắp lắp đến nói cũng không rõ.

“Sao, làm sao bây giờ…… ta ta, ta….. ta–”

“Bình tĩnh một chút.” Arthur vươn tay ôm lấy tiểu hùng đang luống cuống. Âm thanh hắn đặc biệt dịu dàng, như là sợ mình lớn tiếng một chút sẽ làm cục cưng bé bỏng hoảng sợ.

“Quả cầu nhỏ như vậy…… bên trong thực sự có tiểu tiểu hùng?” Panda vẫn không dám tin, cậu không dám chớp mắt chăm chú nhìn tiểu cầu màu bạc trước mắt, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc cùng khó tin.

“Đúng vậy, đó là con của chúng ta, là đứa nhỏ của ta và ngươi.” Arthur ôm chặt Panda, khóe miệng hơi nhếch lên: “Felix nói, chỉ có ta và ngươi có thể tiến vào nơi này. Đứa nhỏ thực an toàn, chúng ta sẽ ở đây với nó trong suốt quá trình trưởng thành.”

Panda ngây ngốc gật đầu, miệng không ngừng thì thào ‘thực không thể tin nổi, thực thần kì…….’, so với Arthur đang kích động thì cậu lại khẩn trương nhiều hơn.

“Nó nhỏ như vậy…. hơn nữa lại không giống, không giống……”

“Ta biết nghi hoặc của ngươi. Yên tâm đi, nó xác thực là một gấu mèo nhỏ, tộc trưởng sẽ giải thích cho ngươi sau.”

Panda cúi đầu, y a nói: “Ta không phải ý này, ta đương nhiên tin tưởng tộc trưởng. Chính là, chính là….. ta sợ…. đứa nhỏ sinh ra sẽ–” Cậu trộm nhìn Arthur, sau đó có tật giật mình mà cúi thấp đầu, nhưng vẻ thất vọng trên gương mặt không thể nào che dấu được.

“Ngươi sợ cái gì?” Sắc mặt Arthur trở nên khó coi, chẳng lẽ tiểu hùng ngốc nghĩ rằng hắn sinh đứa nhỏ? Kia còn không bằng trực tiếp cho hắn một đao cho thống khoái! Nhưng mà, Panda đơn thuần như vậy nhất định sẽ không nghĩ tới, nhất định có tên đáng ghét nào đứng sau lưng xúi giục!

Panda vội vàng lắc đầu, hắc hắc cười ngây ngô cố đổi chủ đề: “A, ngươi xem, nó động đậy!”

Tiếng hô to này thành công dời lực chú ý của Arthur, Panda cũng thở phào một hơi. Cậu thè lưỡi, không dám nói cho Arthur biết suy nghĩ của mình. Tộc trưởng Khải Ân cũng từng ám chỉ về chuyện này, bất quá lúc nói chuyện cứ cười cười, nhìn thế nào cũng giống như đang trêu chọc cậu!

“Đúng rồi, sao không thấy bọn Trúc Tử? Những người khác đâu?”

“Kì thực….. tình huống tiểu thanh xà không tốt lắm, có chút khó giải quyết.”

“Cái gì? Trúc Tử không sao chứ!”

“Có tộc trưởng cùng Felix bên đó, hắn ta không có vấn đề gì đâu.”

Thấy bé con kia chậm rì rì bơi tới, Arthur lập tức quên đi mớ lời nói vừa giáo huấn Panda. Hệt như một đứa nhỏ to đầu vươn ngón tay khẽ vuốt lớp màng màu bạc của bé con, bộ dáng ngây ngốc cũng đủ nói lên hắn hạnh phúc cỡ nào!

“Còn 8 tháng, 8 tháng nữa nó mới có thể rời khỏi đảo nhân ngư, cùng chúng ta quay về bộ lạc.”

“Chúng ta hiện tại–”

“Đừng nôn nóng, chúng ta ở đây bồi nó.” Arthur an ủi tiểu hùng đang tràn ngập lo lắng: “Nếu bên Aggreko thuận lợi, nó cùng Trúc Tử cũng sẽ lưu lại.”

“Trúc Tử cùng Aggreko cũng……”

“Đúng vậy, giống như ngươi nghĩ.”

“Kia tộc trưởng thì sao, tộc trưởng có lưu lại không?” Điều Panda quan tâm nhất vẫn là Khải Ân có lưu lại đảo nhân ngư hay không. Cậu cảm thấy chỉ cần có Khải Ân ở đây, hết thảy sẽ thuận lợi. Panda không thể lí giải vì sao mình có loại suy nghĩ này, vì sao lại tin tưởng Khải Ân như vậy, có lẽ cái này gọi là bản năng đi.

“Tộc trưởng không ở lại lâu lắm, hắn còn việc phải giải quyết.”

“Nga……” Âm thanh kéo dài, nghe được tiểu hùng vô cùng thất vọng.

Arthur cười cười, nhưng kì lạ là lần này hắn lại không ăn dấm chua. Đôi ngươi hắn chăm chú khóa chặt vào tiểu hùng trong lòng, đồng tử xanh biếc sâu không thấy đáy, giống như một đại dương mênh mông, từ từ phát động làn nước ấm áp, chân thành nhất……