Thư Kiếm Ân Cừu Lục

Chương 21




Trương Siêu Trọng xuống ngựa, tuốt bảo kiếm ra tiến tới. Bỗng nhiên đàng sau lưng có tiếng người nói lớn :- Trương đại nhân cứ để nó cho tôi!Thì ra đó là Châu Tổ Âm. Trương Siêu Trọng lui về một bước nói :- Châu huynh phải cẩn thận, chớ nên khinh địch.Châu Tổ Âm cầm đao bước tới hét lớn :- Tên cuồng nô lớn mật kia! Mi dám cả gan cướp khâm khạm hả? Hãy xem bản lãnh của ta đây!Dứt lời Châu Tổ Âm xông tới phía Trần Gia Cách bổ xuống một đao ngay đầu. Trần Gia Cách bình tĩnh đưa tấm thuẫn bài lên đỡ. Ngọn đao của Châu Tổ Âm như bị dính chặt vào tấm thuẫn bài kia. Hắn cố thâu đao về nhưng không làm sao rút binh khí của mình ra được. Châu Tổ Âm kinh hãi, hắn chưa bao giờ được nhìn thấy một món binh khí nào lạ lùng như vậy. Lúc đó hắn mới nhìn thấy trên tấm thuẫn bài có chín ngọn đáo câu vô cùng lợi hại.Chín ngọn đáo câu lóe lên một cái, Châu Tổ Âm sợ quá buông tay để rớt ngọn đao xuống đất, lùi ra sau hai bước. Trần Gia Cách lại giơ tấm thuẫn bài lên một cái, năm sợi thằn sách bung ra đánh ngay vào mặt Châu Tổ Âm. Mỗi sợi thằn sách có một khúc cương cầu.Châu Tổ Âm định tung mình lên tránh né nhưng không còn kịp nữa, cương câu đã điểm trúng vào huyệt “chỉ đương” ở hậu tâm làm cho hắn nhói lên một cái. Chưa kịp la lên một tiếng thì sợi thằn sách lại quật trúng ngay nhượng chân ngã qụy xuống đất.Trần Gia Cách bước tới xách ngang hông Châu Tổ Âm quăng lên tảng đá. Trương Siêu Trọng thấy vậy liền bước tới đỡ Châu Tổ Âm dậy, móc trong người ra một viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng, sau đó khai giải huyệt đạo cho hắn. Một lát sau Châu Tổ Âm mới tỉnh dậy được, thấy toàn thân như lạnh run, không mở miệng ra nói năng được một lời.Trương Siêu Trọng sai người săn sóc Châu Tổ Âm rồi rút thanh Ngân Bích Kiếm ra khỏi vỏ nhìn Trần Gia Cách nói :- Võ nghệ của ngươi cũng thuộc hạng khá lắm đó! Sư phụ ngươi là ai?Trần Gia Cách chưa kịp trả lời thì Tâm Nghiện đứng một bên đã lên tiếng :- Ngươi là cái thá gì mà đòi lên giọng hách dịch? Vậy chứ sư phụ ngươi là ai?Trương Siêu Trọng mặt đỏ tía tai nói :- Mi là đứa con nít miệng còn hôi sữa chỉ biết nói xàm, ta không thèm chất nhặt!Tâm Nghiệm cả cười nói :- Mi tự phụ là bậc võ lâm tiền bối cao thủ mà tại sao nhìn binh khí của công tử ta lại không biết, còn hỏi một câu ngu xuẩn như vậy? Hãy vập đầu xuống lạy ta ba lạy ta sẽ nói cho biết!Trương Siêu Trọng cả giận nhưng không thèm tranh luận nữa, vung kiếm nhắm vào bả vai Trần Gia Cách chém tới. Trần Gia Cách tay phải vụt sợi thằn sách lên đỡ mũi kiếm còn tay trái giơ tấm thuẫn bài nhắm Trương Siêu Trọng phang một cái.Biết là gặp phải cao thủ, Trương Siêu Trọng không dám coi thường, vội thi triển Nhu Vân kiếm thuật mà đỡ lấy tấm thuẫn bài, rồi sau đó giở hết các ngón tuyệt kỹ ra giao đấu. Hai bên đánh qua đỡ lại hơn mấy chục hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại.Đang lúc hai người tranh phong kịch liệt thì hai người lái đò đã đến gần đám xạ thủ Thanh Binh. Đám xạ thủ liền buông tên bắn như mưa nhưng đều bị hai người dùng binh khí gạt hết xuống đất.Hai người lái đò kia, một người cầm cây thiết tương chính là Tưởng Tứ Căn, còn người kia cầm song đao, chính là Uyên Ương Đao Lạc Băng. Cả hai xông tới mặc sức đánh giết đám Thanh binh như vào chỗ không người.Tưởng Tứ Căn vung cây thiết tương múa như bay khiến không ai dám lại gần. Lạc Băng chạy lại chỗ hai chiếc tù xa, vén màn một chiếc lên gọi lớn :- Tứ ca! Anh có ở trong xe không?Chẳng ngờ người trong xe không phải là Văn Thái Lai mà lại là Dư Ngư Đồng. Bị trọng thương nằm mơ mơ màng màng lại nghe giọng nói và nhìn được khuôn mặt của Lạc Băng, Dư Ngư Đồng tưởng đây là chốn âm ty nên mừng rỡ hỏi ngơ ngẩn :- Ủa! Chị xuống mãi tận nơi này mà tìm em đó sao?Nghe giọng nói quen quen nhưng thấy không phải là Văn Thái Lai nên Lạc Băng làm như không quan tâm tới, tức tốc chạy đến tù xa thứ nhì. Nàng vừa định vén màn lên bỗng chợt nghe hơi gió của một ngọn đao từ đàng sau chém tới.Lạc Băng quay lại vung đao lên đỡ, đồng thời móc trong người ra hai ngọn phi đao phóng liên tiếp vào kẻ đánh lén mình. Một phi đao ghim ngay vào bả vai, còn phi đao kia ghim vào ngay chân khiến cho hắn gục hẳn xuống.Rồi một người khác rút ra ngọn “Cú xỉ đao” xông tới tấn công Lạc Băng. Nhận ra người nay là Đoàn Đại Lân, một những tên thị vệ có nhúng tay vào việc bắt sống Văn Thái Lai ở Túc Châu, máu hận thù của nàng bỗng sôi lên sùng sục, liền dùng “Hàn Vương đao pháp” do thân phụ đích thân truyền thụ cho mà phản kích dữ dội. Đánh nhau được vài hiệp, bọn thị vệ kéo đám Thanh binh tới đông như kiến vây chặt hai người Tưởng Tứ Căn cùng Lạc Băng lại. Rồi hai tên thị vệ xông tới hợp sức với Đoàn Đại Lân cùng đánh Lạc Băng.Vừa lúc ấy ở hướng Đông bắc có bốn kỵ mã phi tới như giông. Người đi đầu là Vệ Xuân Hoa, ba người đi sau là Dương Thanh Hiệp, Chương Tấn và Châu Ỷ. Vệ Xuân Hoa múa song câu đánh dẹp bọn Thanh binh đang cản đường cho nhóm người tiến tới. Chàng vừa dùng một thế “Bàn Xà Nhập Huyệt” đánh vỡ sọ hai tên Thanh binh thì ba người kia cũng vừa đến nơi.Bốn người sau đó xông vào giữa đám quân chém giết không ngừng tay. Đám Thanh binh hoảng sợ, loạn hết cả tinh thần, đua nhau tìm đường chạy trốn.Thấy viện binh đã tới, Lạc Băng phấn khởi tinh thần, liên tiếp chém chết hai tên thị vệ và trổ hết tài nghệ đánh Đoàn Đại Lân không kịp thở. Đánh thêm được vài hiệp, Lạc Băng chém cho Đoàn Đại Lân hai nhát, máu tuôn đầm đìa ướt hết cả áo. Hắn phải vứt bỏ binh khí để mà chạy. Trong khi đó, Tưởng Tứ Căn cũng hứng chí, hết mình ra sức đánh giết, diệt thêm được nhiều quân lính.Thấy bên mình đã nắm được thượng phong, Lạc Băng liền chạy đến tù xa thứ hai, vén màn nhìn lên. Đang hồi hộp chưa biết ra sao thì bên trong tù xa có tiếng người vọng ra :- Ai đó?Nghe tiếng hỏi, Lạc Băng cả mừng, nhận ngay ra giọng của Văn Thái Lai. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng ngả mình vào tù xa đưa tay khẽ đỡ đầu Văn Thái Lai dậy. Lạc Băng quã đỗi vui mừng, nước mắt tuôn ra như suối. Văn Thái Lai khi nhận ra là người vợ yêu của mình thì cũng hết sức sung sướng tưởng như mình đang nằm chiêm bao. Muốn ôm vợ vào lòng an ủi nân niu nhưng ngặt nỗi hai tay bị trói chặt nên đành chịu, Văn Thái Lai chỉ còn biết nhìn vợ mà nghẹn ngào. Lạc Băng chẳng chút do dự nhảy vào trong xe ôm lấy Văn Thái Lai. Hai người âu yếm nhau, cảm thấy không gian và vũ trụ không còn gì là vô tận nữa. Tưởng như đây là chốn phòng the, hai vợ chồng tha hồ tâm sự yêu đương mà không cần biết gì đến những gì đang xảy ra ở bên ngoài. Mãi cho đến lúc thấy tù xa di động, hai người như mới bàng hoàng tỉnh giấc.Từ bên ngoài, Chương Tấn đưa đầu vào nói :- Tứ ca! Anh cứ yên lòng đi! Anh em cùng nhau đưa anh về đây. Chẳng còn gì phải lo sợ nữa.Dứt lời, Chương Tấn nhảy lên tung một cước đá tên xa phu ngã xuống và ngồi thế vào chỗ của hắn. Chương Tấn sau đó liền ra roi, giục ngựa về hướng Bắc mà chạy.Đám Ngự lâm thị vệ định liều chết xông tới đoạt lại tù xa thì bị bốn người Dương Thanh Hiệp, Vệ Xuân Hoa, Tưởng Tứ Căn và Châu Ỷ quay lại đánh. Chúng nhắm cụ không nổi bốn người nên vừa chạy vừa lớn tiếng gọi đám xạ thủ :- Bắn! Bắn! Mau lên!Mấy chục tên xạ thủ cùng buông tên một lượt. Giữa đêm tăm tối, ai nấy nghe Dương Thanh Hiếp thét lên :- Ối chao!Vệ Xuân Hoa nhìn thấy cánh tay trái Dương Thanh Hiệp bị ghim một mũi tên thì hoảng hốt, lên tiếng hỏi thăm :- Bát ca! Anh có sao không?Dương Thanh Hiệp lắc đầu ra dấu như ý muốn nói chẳng hề gì. Chàng cắn răng rút mũi tên ra rồi nhìn đám xạ thủ nói lớn :- Được rồi! Cái này là tại chúng bây gây sự trước!Rồi không cần để ý gì đến vết thương, Dương Thanh Hiệp múa cương tiên xông thẳng tới. Vệ Xuân Hoa cũng lớn tiếng nói :- Bát ca! Chờ em với! Để em giúp anh một tay cho chúng một trận!Dương Thanh Hiệp đáp :- Tốt lắm! Mau tiến lên kẻo chúng chạy đi hết!Một cương tiên và song câu trong chớp nhoáng đã giết một hơi mấy chục tên xạ thủ. Những tên còn lại cắm đầu mà chạy trối chết, chẳng còn nghĩ gì đến hàng ngũ nữa. Nhưng chưa cạy được bao xa, chúng lại đụng phải Mạnh Kiện Hùng và An Kiện Cường. Mạnh Kiện Hùng cầm một nắm phi đạn ném vào đám tàn quân khiến cho đứa lủng đầu, đứa sứt trán... kêu la thảm thiết. Hai người đệ tử của Châu Trọng Anh sau đó cũng trổ tài, xông tới chém giết đám Thanh binh không ngừng...Trong khi Dương Thanh Hiệt và Vệ Xuân Hoa truy sát đám Thanh binh thì Tưởng Tứ Căn và Châu Ỷ cùng nhau hộ tống tù xa bên trong chở Văn Thái Lai và Lạc Băng cho Chương Tấn làm xa phu thoát ra khỏi vòng vây an toàn.Đến một gò mạch cao, Chương Tấn dừng cương ngựa lại. Mọi người từ trên cao nhìn xuống xem trận chiến đang xảy ra vô cùng khốc liệt giữa Trần Gia Cách và Trương Siêu Trọng. Cả hai bên cùng đem hết sở trường ra sử dụng để quyết hạ đối phương. Xem trận đấu thì có vẻ ngang tài ngang sức, nhưng nếu để ý nhìn cho kỹ thì Trần Gia Cách càng đánh càng hăng, dần dà lất át được Trương Siêu Trọng. Chiêu thế của Tổng đà chủ Hồng Hoa hội mỗi lúc một biến ảo làm Trương Siêu Trọng không biết đâu mà lường, chỉ còn biết cố sức chống đỡ và né tránh chứ không còn nghĩ gì đến chuyện tấn công nữa.
data-ad-slot="8346126209">