Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu

Thống Đốc Đại Nhân, Mèo Nhà Anh Đâu - Chương 11: Ngủ Cùng




Gió bão qua đi là một sự bình lặng đáng sợ, Trình Tiểu Mễ cảm thấy mình dường như mất sức suy yếu meo một tiếng liền mềm mại hôn mê bất tỉnh trên vai thống đốc đại nhân.

Mà thống đốc Reuel vẫn đứng thẳng, anh biết rất rõ, nếu không phải mèo này giúp mình trung hoà sự bạo động thì chỉ sợ bây giờ anh đã hôn mê rồi.

Việc này nếu là ở trên chiến trường chính là một chuyện tương đối đáng sợ, nếu anh đột nhiên bộc phát cũng có thể sẽ làm bị thương người một nhà, sau khi bùng nổ sẽ hôn mê vì mất sức, kẻ địch của anh sẽ có thể lấy mạng anh bất cứ lúc nào.

Hơn nữa sau đó sẽ còn suy yếu trong hai tuần, ngay cả tinh thần lực cũng không thể sử dụng, thể lực cũng xuống mức thấp nhất.

Nhưng ngược lại nếu anh được trung hoà, hoặc là nói được hóa giải nhân tố thô bạo trong tinh thần hải, như vậy thì những chuyện sẽ xảy ra sau đó đều không tồn tại.

Ví dụ như hiện tại, cho dù anh đã đại bạo phát một lần nhưng vẫn có thể thẳng tắp đứng ở đây, này đã là một kỳ tích.

Phải biết rằng, lần đại bùng nổ mười lăm năm trước, tình huống khá là thảm thiết.

Lúc ấy đang trên chiến trường, trong phạm vi tinh thần lực có địch nhân cũng có người một nhà, khi đó tất cả bọn họ đều bị sóng tinh thần của mình chấn đến đầu óc nứt toạc mà chết. Cho dù là ai trốn ra khỏi phạm vị đó đỡ hơn một chút thì cũng hôn mê hơn năm mươi người.

Quan trọng nhất chính là, ba của anh bị liên lụy trong lần bùng bổ kia mà hao tổn tinh thần lực hôn mê suốt hai năm, sau khi tỉnh lại cơ bản là biến thành một phế nhân. Cho nên, anh mới tiếp quản chức trách phòng thủ nơi này của ba, nếu không với tính cách của anh sớm đã đi chinh chiến khắp các hành tinh rồi.

Nghĩ có hơi xa, chủ yếu là giờ đầu có chút choáng, tư duy của anh có vẻ vô cùng sinh động.

Lắc lắc đầu một chút, nhìn nhóm cận vệ vây lại đây, trên mặt bọn họ đều viết hai chữ kinh ngạc, vì sau khi thống đốc đại nhân nhà mình bạo phát tinh thần lực kinh người như vậy mà lại không bị hôn mê.

Mà Bắc Thần lại nói: “Phạm vi này quá nhỏ, hơn nữa hình như đã được khống chế.” Không phải điên cuồng tứ tán bùng nổ mà là tụ thành một chỗ, chuyện này có chút khó tin.

“Trở về, gọi bác sĩ thú y kia qua đây.” Thống đốc Reuel thẳng sống lưng tới xe thiết giáp của mình.



Bắc Thần tri kỷ nói: “Thống đốc đại nhân, hay là để tôi.”

“Tôi còn chưa suy yếu đến mức đó, nhưng chuyện khác giao cho cậu.” Anh thấy chung quanh không có người, lúc này mới duỗi tay ôm nhóc con đã hôn mê vào trong ngực, thân thể của cô thật mềm, lông xù xù cực kỳ thoải mái.

Chỉ là có chút lo lắng, tuy nói cô không hoàn toàn trung hoà tinh thần hải của mình, nhưng bằng tinh thần lực nhỏ yếu kia của cô cùng với cơ thể nhỏ nhắn mềm mại như vậy mà có thể làm được tới cỡ này đã rất đáng ngạc nhiên rồi.

Quan trọng là, thân là động vật thế nhưng còn có thể thủ mình đến cuối cùng, phần trung thành này đã đáng giá cho mọi người Già Nạp Tinh phải học tập.

Khụ, Trình Tiểu Mễ đang hôn mê nếu biết thống đốc đại nhân có ý tưởng này nhất định là cạn lời luôn, bởi vì cô căn bản không biết trung hoà tinh thần hải gì đó, hoàn toàn là bị ép không có chỗ trốn đó được không!

Nói chung bất kể thế nào đi nữa, thống đốc đại nhân chỉ lo ôm động vật nhỏ nhà mình trở về phòng, sau đó chờ viện quản lý động vật quý hiếm phái thú y tới xem xét.

Người kia run run rẩy rẩy làm một loạt kiểm tra, sau đó nhìn các dụng cụ nhảy tới nhảy lui, co rút khóe miệng nói: “Thống đốc đại nhân, ngài bình tĩnh một chút được không, nếu không dụng cụ sẽ chịu ảnh hưởng của ngài mà không thể hoạt động bình thường được.”

Thống đốc Reuel ngẩn ra, bản thân mới vừa bùng nổ xong, cho dù bị trung hoà nhưng vì đối phương thật sự ngay cả gà mờ cũng không được tính, thế nên giữ được thể lực không bị ảnh hưởng đã tốt lắm rồi, tinh thần lực gì đó khẳng định không thể sử dụng. Dao động gì đó căn bản không tồn tại, mà dụng cụ kia đúng thật là đang lay động, xem thấy rất không ổn định. Trong lòng anh đã có phán đoán, nói: “Chỉ cần tận lực kiểm tra, nói nhảm nhiều vậy làm gì?”

Một hành động vô cùng hợp lý với danh bạo quân, mỗ thú y rùng mình một cái, không dám đối kháng cùng người nổi danh tính tình hung bạo này, dùng máy móc đang lúc lắc mà kiểm tra cho động vật nhỏ, sau đó nói: “Hẳn là không có chuyện gì, chỉ là có chút mất nước và mất sức, cần phải đút nước hoặc chất lỏng dinh dưỡng cẩn thận.”

“Ừm, cút đi.” Nếu xem xong rồi cũng đừng sờ tới sờ lui trên người tiểu sủng vật của anh nữa, anh cảm thấy cực kỳ ghen ghét, mình còn chưa sờ được mấy lần.

Mỗ thú y cứ như vậy mà đi, mà thống đốc Reuel thấy người đi hết rồi thì cẩn thận đi về phía tiểu sủng vật nhẹ nhàng bắt nó từ trong ổ ra, ngẫm lại thấy không đúng, người ta còn đang hôn mê, vì thế thay đổi tư thế ôm đặt ở trên giường mình.

Lại tự tay rót nước pha chút dịch dinh dưỡng đi tới cạnh tiểu sủng vật, nắn cái miệng nhỏ râu dài trắng trắng mở ra, sau đó có chút bạo lực đổ nước vào trong.

Trình Tiểu Mễ hôn mê còn bị ngược đãi làm cho sặc, đột nhiên ho khan vài tiếng, hắt xì nhỏ hai cái, nhưng vẫn là không tỉnh. Chẳng qua, hai cẳng chân run rẩy vài cái, tỏ vẻ mình thực không thoải mái.



Thống đốc đại nhân biết mình làm chuyện sai rồi, táo bạo cầm lấy cái ly định đập, nhưng thấy vật nhỏ nằm trên giường lại do dự một chút buông cái ly xuống, truyền tin kêu Bắc Thần đưa một cái ống hút tới, phải nhỏ một chút.

Bắc Thần tỏ vẻ hoàn toàn không biết thống đốc đại nhân muốn cái đó làm gì, vì thế bảo người về thành trung tâm mua đưa đến cho thống đốc đại nhân, anh sập cửa rầm một tiếng nhốt người ở ngoài, sau đó lại tiếp tục hành động đút nước.

Lần này dùng ống hút nên dễ hơn nhiều, chưa tới một hồi liền đút được năm sáu ống, anh cảm thấy đại khái đủ rồi lúc này mới an tâm thay quần áo nằm trên giường. Anh cần phải nghỉ ngơi, thuận tiện nhìn xem tinh thần hải của mình hiện giờ đã hoàn toàn bình ổn hay chưa.

Nhưng anh phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, đó chính là mình thế mà lại vô cùng ỷ lại sủng vật nhỏ kia.

Chẳng trách người khác thường nói, sau khi người Già Nạp Tinh gặp được nữ thần của mình sẽ cảm thấy tinh thần hải vô cùng thoải mái, đặc biệt là sau khi được cô ấy trấn an thì sẽ nảy sinh cảm xúc ỷ lại tuyệt đối, bởi vì cái loại cảm giác này thật là cực kỳ dễ chịu, thậm chí còn thư sướng hơn cả chuyện giường chiếu nam nữ.

Làm một lão độc thân dĩ nhiên thống đốc Reuel hoàn toàn không biết lên giường với phụ nữ là cảm giác gì, nhưng hiện tại anh dường như đã lưu luyến cảm giác để một con động vật nhỏ tiến vào tinh thần hải của mình.

Thật mẹ nó buồn bực, nữ thần nhà người khác ít nhất cũng là một con người, tới lượt anh thì lại là động vật, này mà nói ra ngoài còn không khiến người chê cười chết.

Thôi bỏ đi, thật ra có thể gặp được nữ thần của mình đã tốt lắm rồi, anh cũng không cầu gì hơn.

Độc thân thì độc thân vậy, cũng không phải chưa từng độc thân.

Tổng đốc Reuel nghĩ đã thuận theo dục vọng đặt tiểu sủng vật ở khuỷu tay mình, sau đó nhắm hai mắt lại.

Nữ thần tinh thần hải hoàn toàn với những người đàn ông Già Nạp Tinh, tinh thần hải của họ từ sinh ra đã tương đối bình tĩnh, giống như nước biển của cổ địa cầu trong truyền thuyết, sâu không lường được, có thể bao dung hết thảy.

Nhưng tinh thần hải cùng tinh thần hải va chạm phải chú ý tính tương dung.

Tinh thần hải của thống đốc Reuel quá bá đạo, cho nên tìm hơn một trăm năm cũng không tìm được nữ thần có thể tương dung với anh. Cho dù là có tính tương dung, nhưng nếu tinh thần lực quá yếu ớt cũng khó mà tiếp nhận toàn bộ của anh.