Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!

Chương 90: Thế nào là hạnh phúc?




Nhìn dáng vẻ người đàn ông vui mừng rời đi Lâm Hiểu Phong cũng chợt cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, có lẽ việc tha thứ và bao dung khiến anh cảm thấy dễ chịu. Nghĩ rồi anh thở dài, biết sao được chứ anh cũng làm ba rồi nên nhìn người đàn ông kia vì con mình khiến anh không cách nào nổi giận. Có lẽ sự ra đời của bé con nhà Lâm Hiểu Phong đã thật sự giúp anh nhận ra nhiều điều và học được nhiều bài học đắt giá. Hơn hết cũng giúp anh nguôi ngoai đi nỗi đau kiếp trước ít nhiều.

Lâm Hiểu Phong cầm ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch những gì còn lại, anh thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy thản nhiên rời khỏi căn biệt thự. Đến cả đám vệ sĩ đi theo bên cạnh anh cũng thấy lạ, chưa lần nào thiếu gia nhà họ bước vào căn biệt thự này mà không có máu chảy bước ra thế mà lần này lại tha cho người đàn ông kia dễ dàng như vậy. Đúng thật là kì tích!

Nhìn Lâm Hiểu Phong ung dung bước ra xe đám người hầu trong căn biệt thự như trút được gánh nặng, ai cũng thở phào nhẹ nhõm tươi cười chào tạm biệt. Trong mắt họ Lâm Hiểu Phong không khác gì đại ma vương lạm sát vô tội, mỗi lần họ tiếp đón anh thì y như rằng đều nghe những tiếng thất thanh đến cháy lòng rất ghê rợn. Chính vì lẽ đó người hầu trong căn biệt thự rất sợ mỗi khi nhìn thấy chủ nhân của họ trở về. Lần này Lâm Hiểu Phong an an ổn ổn rời đi khiến đám người hầu xôn xao mãi không dứt, ai cũng nhìn nhau nói nhỏ:

- Có lẽ thiếu gia có con rồi nên đổi tính.

Chiếc xe cứ thế lại chạy bon bon trên đường còn người trong xe thì an ổn nhìn ngắm cảnh vật qua cửa sổ. Chưa bao giờ Lâm Hiểu Phong cảm thấy thoải mái khi bước ra khỏi căn biệt thự trắng ấy như vậy. Thật ra chuyện đám người hầu nói anh đều nghe chỉ là chẳng qua chẳng buồn tâm đến. Hoặc có lẽ bản thân anh cũng tự nhận thấy lời họ nói chẳng sai chút nào. Người ngoài đều khiếp sợ anh thậm chí có người không dám lại gần anh nhưng Lâm Hiểu Phong trước giờ đều chưa từng quan tâm đến. Đối với anh chỉ cần Vương Ý Vân gần gũi quan tâm anh là đủ.

Vừa nghĩ đến vợ Lâm Hiểu Phong vừa nhoẻn miệng cười, mới xa nhau chưa bao lâu vậy mà anh đã bắt đầu thấy nhớ, anh nhớ cô gái nhỏ của anh, nhớ gương mặt, mùi hương trên cơ thể cô và nhớ cả ánh mắt nụ cười của cô nữa. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong không cách nào chịu đựng được, lòng anh rộn rạo khó tả chỉ muốn gặp Vương Ý Vân ngay thế là thuận miệng anh nói:

- Lái nhanh đến bệnh viện, tôi muốn gặp vợ con tôi.

Câu nói này thốt ra khiến Ngô Phàm cũng phải kinh ngạc, thật ra chính anh cũng thừa nhận rằng dạo gần đây Lâm Hiểu Phong thay đổi rất nhiều và không còn dễ nóng giận như trước nữa. Đặc biệt Lâm Hiểu Phong ngày càng bám vợ hơn thế nhưng vừa mới xa nhau chưa đến mấy tiếng đồng hồ đã nhớ thì thật là hơi quá. Nhưng thôi biết sao được sếp của mình đã muốn như vậy thì phận tôi tớ như anh sao dám cãi. Nghĩ rồi Ngô Phàm đạp mạnh chân ga tăng tốc trở về bệnh viện.

Chiếc xe dừng trước cửa bệnh viện với hình ảnh một người đàn ông thanh lịch chậm rãi bước xuống. Trước khi xoay lưng đi vào bên trong Lâm Hiểu Phong còn không quên dặn:

- Mang theo đoạn ghi âm lúc nãy đến đưa cho cảnh sát, nói với anh ta tôi muốn anh ta trừng trị Triệu Ly nặng nhất có thể nhưng đừng lấy mạng cô ta.

- Vâng!

Sau khi dặn dò xong Lâm Hiểu Phong xoay bước vào trong còn Ngô Phàm cũng lái xe đi mất. Rảo bước trên hành lang Lâm Hiểu Phong thấy lòng mình như nở hoa, lướt qua những người phụ nữ đang cùng chồng chăm con làm anh cũng có cảm giác muốn gặp vợ con mình ngay lập tức. Thế là không suy nghĩ thêm Lâm Hiểu Phong chạy nhanh đến phòng bệnh mà Vương Ý Vân đang nằm. Mở cửa vào trong anh thấy Vương Ý Vân đã tỉnh, trên tay cô đang bồng bé con của hai người và cho em bé ti.

Nghe tiếng động Vương Ý Vân ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ngay ánh mắt rạng ngời của người đàn ông nào đó. Thấy anh đứng đó Vương Ý Vân cũng vui lên hẳn, từ lúc tỉnh dậy đến giờ không thấy Lâm Hiểu Phong đâu làm Vương Ý Vân có hơi lo lắng. Giờ nhìn thấy chồng nỗi lo trong cô tự nhiên cũng được trút bỏ, Vương Ý Vân nhìn Lâm Hiểu Phong mỉm cười dịu dàng nói:

- Anh về rồi à? Nãy giờ anh đi đâu thế? Em tỉnh dậy không thấy anh đâu nên lo lắng lắm.

Lâm Hiểu Phong nghe Vương Ý Vân hỏi thì cũng không đáp vội, anh tiến lại gần giường của cô rồi ngồi xuống mép giường vẫn còn trống. Nhìn bé con đang ti mẹ ngon lành anh nhẹ nhàng đưa tay chọc chọc vào má con rồi nhìn Vương Ý Vân đáp:

- Anh ra ngoài có chút việc gấp, thấy em đang ngủ ngon nên anh cũng không gọi. Làm em lo lắng rồi, anh xin lỗi! Nhưng mà Ý Vân này, nhìn bé con này giống em thật đấy.

Vương Ý Vân nghe chồng nói thì hơi nhíu mày, đôi mắt cô hơi cong lên nói:

- Anh thấy vậy thật sao? Em lại thấy bé con của chúng ta giống anh hơn đấy. Anh nhìn xem cái đôi mắt này giống hệt anh còn gì. Cả cái miệng này nữa!

Lâm Hiểu Phong nghe vợ nói thì lúc này mới để ý, quả thật mắt và miệng của con bé rất giống anh. Và cũng giống Mẫn Nhi của anh ở kiếp trước nữa. Nghĩ đến đây như chợt nhớ ra điều gì đó anh nói:

- Vợ à, anh đã đặt tên cho con rồi là cái tên Mẫn Nhi mà chúng ta đã chọn. Anh cũng đã làm thủ tục xuất viện cho em rồi chiều nay chúng ta có thể về nhà luôn.

Nghe vậy Vương Ý Vân vui lắm, cô khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng tựa người vào cơ thể Lâm Hiểu Phong. Cả hai cứ thế an yên hưởng thụ cảm giác hạnh phúc chưa từng có.