Thời Gian Cùng Anh, Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 50




Lâm Tích không ngờ, dáng vẻ buông lời hung ác của mình, lại bị Quý Quân Hành vừa khéo bắt gặp.

Đứng bên cạnh anh ấy đều là bạn cùng phòng sao?

Vào lúc Lâm Tích cứng đờ đứng im tại chỗ, thì Quý Quân Hành thong thả đi đến bên cạnh cô.

Cô gái tóc dài xõa trên vai, giờ phút này hơi cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm mũi giày. Lúc nhìn thấy giày cậu xuất hiện trong tầm mắt mình, mũi chân Lâm Tích không nhịn được nhúc nhích.

Quý Quân Hành nhìn cả người cô căng thẳng, khóe môi hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cho đến khi một cánh tay để lên người Lâm Tích, kèm theo một tiếng cười.

Cậu hơi khom lưng, nói bên tai cô: “Đang bảo vệ anh à.”

Rõ ràng chỉ có bốn chữ, lại bị cậu nói như vậy, trong lòng Lâm Tích nhất thời trăm xoay ngàn chuyển, mềm mại.

Lâm Tích lúc này nào còn có dáng vẻ hung hăng như vừa rồi nữa, Quý Quân Hành thấy cô thế này, bèn hỏi: “Đến học?”

“Uhm.” Lâm Tích vẫn cúi đầu, nhỏ giọng đáp lời.

“Các cậu đi xuống đợi tớ một lát, tớ đưa cô ấy đến giảng đường.” Quý Quân Hành xoay người nói với mấy người bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng cười cười, bởi vì còn có người khác ở đây, nên đều cố nhịn suy nghĩ trêu ghẹo hai người họ.

Vẫn là Hà Chính Phi lúc đi ngang qua cô, không nhịn được nói: “Học muội Lâm, em có nhớ anh không, lúc khai giảng em đến đăng ký ấy, người đầu tiên nói chuyện với em là anh nè.”

Đối với vị tiểu học muội này, Hà Chính Phi ấn tượng rất sâu sắc.

Dù sao trời nắng nóng ở bên ngoài đợi đón tân sinh viên, đột nhiên đến một học muội xinh đẹp trong trẻo, thì cũng mát mẻ hơn là đột nhiên uống một chai coca ướp lạnh 500ml.

“Mau đi thôi cậu.” Tiền Sách bên cạnh kéo cậu ta đi.

Đợi họ đi rồi, Quý Quân Hành kéo Lâm Tích, chuẩn bị đưa cô đến cầu thang lên tầng bốn.

Toàn bộ quá trình cậu đều lơ đẹp hai người bên cạnh, Thẩm Bằng Vũ là dáng vẻ tức giận nhưng không dám nói gì, ngược lại là Kiều Lợi An mở miệng gọi: “Quân Hành.”

Bước chân Quý Quân Hành hơi ngập ngừng, nhưng cuối cũng vẫn dừng lại.

“Biết tôi vì sao không nói cho cậu biết chuyện này không?” Kiều Lợi An mở miệng.

Quý Quân Hành xoay đầu, mặc dù không mở miệng, nhưng động tác này đã chứng tỏ cậu sẵng lòng nghe lời giải thích của Kiều Lợi An.

Kiều Lợi An nói: “Cậu quả thực rất có thiên phú, ở chương trình thiết kế cậu không thua những học trưởng học hơn cậu vài năm kia. Nhưng mà Quân Hành, chúng ta là một team, cậu không thể khăng khăng làm theo ý mình được. Chí ít cậu nên thử nghe lời của người khác.”

Lâm Tích cau mày, cô không ngờ người này vậy mà đến bây giờ vẫn đổ hết sai lầm lên người Quý Quân Hành.

Cô vừa xoay người, kết quả, tay của Quý Quân Hành đã nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, sau đó vỗ nhẹ lên vai cô.

Như an ủi.

Đối với Kiều Lợi An, Quý Quân Hành luôn tôn trọng và thưởng thức.

Giống với cậu, Kiều Lợi An năm đó cũng thông qua cuộc thi tin học được tiến cử đến Thanh Hoa, chỉ là về sau gia đình xảy ra biến cố, anh ta từ bỏ cơ hội ra nước ngoài, lựa chọn tiếp tục học nghiên cứu sinh ở Thanh Hoa.

Nhưng Quý Quân Hành gia nhập vào team của anh ta, rất nhanh liền phát hiện, team này không chú trọng về mặt nghiên cứu và phát triển.

Thay vào đó, bọn họ chủ yếu là kiếm tiền, sử dụng các mối quan hệ bạn bè, lôi kéo các dự án gia công phần mềm của công ty bên ngoài, và xem sinh viên như loại lao động giá rẻ.

Quý Quân Hành nhìn anh ta, vẻ mặt có chút lạnh nhạt, “Tôi từng nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Ý tưởng của anh khác tôi, tôi không muốn chỉ trích hình thức bây giờ của anh, nhưng anh cũng không cần đẩy hết sai lầm lên người tôi. Bốn chữ khăng khăng làm theo ý mình này, có lẽ tặng cho hai người các anh thì thích hợp hơn đấy.”

“Còn anh từng nói dã tâm của tôi.” Quý Quân Hành cười giễu, “Yên tâm, nó có đủ khả năng chống đỡ.”

Quý Quân Hành không phải kiểu người thích cãi nhau, hôm nay có thể nói nhiều lời như vậy, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi việc Lâm Tích ra mặt bảo vệ cậu. Người dịu dàng ít nói thẹn thùng như cô, cũng biết bảo vệ cậu.

Trước khi đi, Quý Quân Hành ngẩng đầu nhìn Thẩm Bằng Vũ.

Nếu giờ đây cậu hơi thất vọng về Kiều Lợi An, vậy thì đối với con người như Thẩm Bằng Vũ, chính là chán ghét.

Cậu hơi nâng cằm, “Lần sau có lời gì, anh có thể đến trước mặt tôi mà nói, chứ đừng có mà nói sau lưng.”

Chử Tây Tây ở bên cạnh nhìn cậu, rồi lại nhìn Thẩm Bằng Vũ nín nhịn không nói gì, ra sức véo lòng bàn tay mình, sợ mình bật cười ra tiếng.

Đến khi Quý Quân Hành đưa Lâm Tích đến giảng đường, trước khi đi còn nói: “Tan học đến đón em.”

Nói xong, cậu xoay người lưng đeo ba lô đi về phía cầu thang.

Dáng người cậu cao gầy, ăn mặc cũng không khô khan như nam sinh khoa kỹ thuật, mà rất thời thượng.

Chử Tây Tây nhìn bóng lưng cậu, than thở: “Quý thần nhà cậu, sao có thể đẹp trai đến vậy cơ chứ, nhất là vừa rồi í lúc anh ấy tức giận với hai học trưởng nghiên cứu sinh kia, khí thế hoàn toàn đè bẹp luôn.”

Cô ấy làm động tác làm phẳng, chọc Lâm Tích cười một trận.

Sau khi họ tan học, quả nhiên Quý Quân Hành đến đón cô. Đúng lúc đến giờ ăn trưa, Lâm Tích gọi Chử Tây Tây đi ăn cơm cùng cô. Nhưng bên hội học sinh của Chử Tây Tây có việc, bây giờ phải đi qua.

Cô vừa oán hận vừa tiếc nuối, cuối cùng vẫy tay tạm biệt với bọn Lâm Tích.

“Lần sau mời các bạn cùng phòng của em cùng ăn cơm đi.” Quý Quân Hành thờ ơ nói.

Lâm Tích không hiểu: “Vì sao?”

Quý Quân Hành bị cô hỏi thì sửng sốt. Thực ra đây gần như là quy định bất thành văn ở đại học, nếu nam sinh và nữ sinh yêu đương, nam sinh đều sẽ mời bạn cùng phòng trong ký túc xá của nữ sinh ăn cơm.

Xem như là biến tướng của đút lót, giành được ấn tượng tốt.

Lâm Tích mặc dù từng học đại học hai lần, nhưng dù sao thời gian cũng quá ngắn, mà các bạn cùng phòng dường như cũng không phát triển bất kỳ khúc nhạc tình yêu vườn trường mới mẻ nào. Cho nên cô không hiểu những điều này lắm.

“Em về hỏi các cậu ấy thử muốn ăn cái gì nhé?” Quý Quân Hành không giải thích, chỉ sờ sờ chóp mũi, nói.

Lâm Tích à một tiếng, đi theo cậu đến nhà ăn.

Hôm nay bọn Tạ Ngang vừa hay cũng học ở gần đây, cho nên họ đã hẹn ăn cơm ở nhà ăn.

Mấy nam sinh đều ở đây, cả quá trình Lâm Tích ngay cả đũa cũng không cần lấy, đều là họ lấy giúp. Vừa ngồi xuống, Trần Mặc đã thở dài, nói: “Giáo viên tiết chuyên ngành này của bọn tớ rất……”

Cậu suy nghĩ, dường như nói giáo viên kỳ lạ thì không tốt lắm, nên đổi giọng, bất đắc dĩ nói: “Rất đặc biệt.”

“Trước đây bố cậu không phải bảo cậu thực tập à?” Cao Vân Lãng hỏi.

Lâm Tích ngạc nhiên nói: “Năm hai thực tập có phải sớm quá rồi không?”

“Cũng được, không tính là sớm quá đâu, A Hành năm nhất không phải gia nhập vào team kia rồi à. Đó cũng xem như là một loại thực tập đấy.” Trần Mặc giải thích nói, cậu tiếp tục nói: “Dù sao đại học cũng không giống với cấp ba, không cần liều chết học bài, vẫn là chú trọng thực tiễn hơn.”

Lâm Tích như có điều suy nghĩ gật đầu.

Lúc cô thất thần, Tạ Ngang ngồi đối diện gọi, Lâm Tích không trả lời.

Tạ Ngang gọi tiếng thứ hai, Lâm Tích mới nghe thấy, không nghĩ cậu ấy lại hỏi: “Gần đây cậu có gặp Giang Ức Miên không?”

Nghe cậu ấy nhắc đến ba chữ Giang Ức Miên này, Trần Mặc và Cao Vân Lãng cùng lúc bật cười.

Tạ Ngang hơi cáu, liếc mắt nhìn sang họ, tức giận nói: “Có gì buồn cười đâu, cười cái rắm.”

Lâm Tích rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ cáu gắt này của cậu ấy, nhẹ giọng nói: “Gần đây không sao gặp được cả, cậu ấy hình như rất bận, nhưng mỗi ngày bọn tớ đều nói chuyện.”

“À, vậy chính là đang tránh người nào đó rồi.” Trần Mặc không có ý tốt nói.

Mặt Lâm Tích tràn đầy vẻ khó hiểu, cho đến khi Quý Quân Hành ngồi bên cạnh cô, thong thả nói: “Lần trước cậu uống say không thấy, cậu ấy đã làm gì Giang Ức Miên đâu.”

“Cậu ấy làm gì?” Lâm Tích mở to mắt.

Lần này ngay cả Quý Quân Hành cũng cười theo hai người kia, cậu hất cằm chỉ Tạ Ngang, “Em hỏi cậu ấy đi.”

“Tớ cũng đã nói, lúc đó là tớ uống say.” Giọng Tạ Ngang càng bực bội hơn.

Trần Mặc mặc kệ những điều đó, cậu nói thẳng với Lâm Tích: “Thằng này lần trước uống rượu, cãi nhau với Giang Ức Miên, kết quả giở trò say rượu, cắn miệng Giang Ức Miên.”

Lâm Tích tưởng mình nghe nhầm, cắn miệng?

Thấy vẻ mặt của Lâm Tích, Trần Mặc cười càng dữ hơn, nói: “Cậu xem xem, ngay cả Lâm Tích cũng khinh cậu đấy. Nói thật, cậu còn không định chịu trách nhiệm với Giang Ức Miên hả?”

“Cũng phải để tớ nhìn thấy cậu ấy đã chứ.” Tạ Ngang làu bàu.

Cậu đã rất lâu không liên lạc được với con nhóc kia rồi, gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thoại không bắt máy, trên QQ rõ ràng online, thế nhưng cậu vừa gửi tin nhắn sang, thì avatar liền tắt ngóm.

Lâm Tích ngẩn tò te, cô thật sự không biết, ngày đó còn xảy ra chuyện thế này.

Hồi lâu, cô nghiêm túc hỏi: “Cậu thích Ức Miên sao?”

Lâm Tích vừa nghiêm túc, Tạ Ngang càng thêm quẫn bách dữ dội, rũ đầu, cảm giác mặt cũng sắp vùi vào trong đống cơm trước mặt kia luôn.

Nhưng lần này những người khác cũng không cười.

Quý Quân Hành liếc cậu mấy lần, dửng dưng nói: “Nếu cậu còn do dự nữa, hối hận thì đừng đến tìm tớ khóc.”

“Ai khóc chứ.” Tạ Ngang hừ một tiếng, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là cậu đang cố giả vờ.

Cao Vân Lãng mở miệng nói: “Mấy ngày trước tớ gặp Giang Ức Miên ở thư viện đấy.”

Đầu Tạ Ngang liền xoay về phía cậu ấy, Cao Vân Lãng lộ ra nụ cười có thể gọi là đồng tình, “Lúc đó cậu ấy ở cùng với một nam sinh, hai người họ đang tự học, tớ ngại làm phiền.”

Vừa nghe xong lời này, vẻ mặt Tạ Ngang cũng cứng đờ.

Đến tối, Lâm Tích nhận được điện thoại của Tạ Ngang, cô rất kỳ lạ xuống lầu. Thấy cậu xách một túi lớn đồ ăn vặt đứng dưới ký túc xá nữ, lúc Lâm Tích đi ra, nhìn thấy không ít nữ sinh ra ra vào vào, đều nhìn về phía cậu ấy.

Tướng mạo của Tạ Ngang cũng thuộc kiểu đẹp trai thanh tú, chiều cao của cậu ấy cũng không thấp, đứng bên cạnh Quý Quân Hành 1m83, nhiều lắm chỉ thấp hơn một hai phân.

“Sao thế?” Lâm Tích hỏi.

Tạ Ngang đưa đồ trong tay cho Lâm Tích, “Lâm Tích, cậu giúp tớ đưa cái này cho Giang Ức Miên nhé.”

Lâm Tích nhìn túi đồ lớn này, im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đây là theo đuổi tình yêu hay xin lỗi?”

Tạ Ngang sững sờ, mắt mở to nhìn Lâm Tích.

Dường như không ngờ, Lâm Tích sẽ hỏi một câu sắc bén như vậy.

“Nếu là xin lỗi, vậy thì tớ không đi. Đoán chừng cậu ấy cũng nuốt không nổi đâu.” Lâm Tích rất thẳng thắn, chuyện Giang Ức Miên thích Tạ Ngang này, thực ra cô luôn có thể nhìn ra được. Cô và các chàng trai kia đều cảm thấy họ sớm nên ở cùng nhau.

Nhưng hai người này cứ kéo dài thời gian, ai cũng không đi chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia.

Tạ Ngang nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm nói: “Tớ định mời cậu ấy ăn cơm, cậu hỏi thử cậu ấy có muốn đi không.”

“Đơn độc, chỉ có hai người bọn tớ.” Tạ Ngang sợ Lâm Tích không hiểu ý cậu, nói thêm một câu.

Lâm Tích buồn cười nhìn cậu: “Sao cậu không tự mình đi.”

Lần này, Tạ Ngang uất ức hẳn, cậu nói: “Đó cũng phải cần cậu ấy nhận điện thoại của tớ, trả lời tin nhắn của tớ nữa chứ.”

Nhìn dáng vẻ như kiến bò trên chảo nóng này của cậu, Lâm Tích tốt bụng đi giúp cậu một chuyến, đưa đồ đến ký túc xá của Giang Ức Miên. Vốn Tạ Ngang muốn lái xe đưa Lâm Tích đến ký túc xá của Giang Ức Miên, nhưng bị Lâm Tích từ chối.

Cách có vài bước, còn lái xe.

Cô sợ Giang Ức Miên không ở ký túc xá, nên điện thoại trước. Quả nhiên lúc này cô ấy đang ở thư viện.

Giang Ức Miên biết cô muốn đến ký túc xá của mình, vội nói: “Cậu đợi tớ một lát, tớ về liền đây.”

Lâm Tích đến dưới ký túc xá, đứng ở ngoài đợi cô ấy.

Lúc này là buổi tối, trong ký túc xá nữ sinh ra ra vào vào, bên ngoài có hai đôi tình nhân đang đứng dưới đèn đường, lưu luyến chia tay.

Lúc Giang Ức Miên đi về, nhìn thấy Lâm Tích, vội hỏi: “Cậu đợi rất lâu rồi à, sao không vào trong mà ngồi.”

Tầng một ký túc xá có sofa nhỏ và ghế dành riêng cho người ngồi.

Lâm Tích cười nói: “Không sao, tớ mới đợi vài phút thôi.”

“Đi thôi.” Giang Ức Miên khoác tay cô, chuẩn bị lên lầu.

Nào biết phía sau bỗng truyền đến một trận còi inh ỏi, âm thanh này quả thực quá mức vang dội, hai người họ cùng quay đầu lại. Một chiếc Lamborghini màu cam, chầm chậm dừng lại dưới ký túc xá.

Lúc này hễ là người đi ngang qua, đều nhìn về phía bên này.

Sau khi chiếc xe dừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra, một cô gái tướng mạo vô cùng xinh đẹp, từ ghế lái phụ đi ra trước. Sau đó, trên chỗ ghế lái cũng bước xuống một chàng trai.

Cô gái xách túi trong tay, mỉm cười với chàng trai, vẫy vẫy tay, tỏ ý mình đi lên.

Chàng trai dùng tay ra hiệu gọi điện thoại cho cô gái.

Giang Ức Miên nhìn rõ gương mặt của chàng trai, khinh thường hừ một tiếng: “Huênh hoang.”

Lâm Tích chớp mắt, khẽ cười. Giờ phút này, chàng trai chuẩn bị lên xe đúng lúc quét mắt về phía bên này, lúc nhìn thấy cô, rõ ràng sửng sốt.

Cậu ta cẩn thận nhìn lại, gọi: “Giang Ức Miên.”

Giang Ức Miên không ngờ người này sẽ gọi mình, lạnh mặt nhìn cậu ta, bực bội nói: “Làm gì?”

Tần Khải thấy cô trả lời mình, trong lòng cũng vững tin, lại lần nữa nhìn về phía Lâm Tích, vẫy tay: “Không có gì, chỉ muốn chào hỏi cậu thôi.”

Sau khi người nọ lên xe, Giang Ức Miên nói: “Đồ thần kinh.”

Lâm Tích buồn cười hỏi: “Cậu còn nhìn người ta tức giận đến vậy á?”

“Cậu không nhớ cậu ta hả?” Giang Ức Miên hơi ngạc nhiên nói, khiến Lâm Tích cũng ngẩn theo, đang nghĩ cô nên nhớ sao?

Giang Ức Miên vội nói: “Người này chính là Tần Khải đó, cái người học trường chúng ta ấy. Cậu còn nhớ lúc cậu vừa chuyển trường đến, bị nữ sinh lớp cậu ta hàm oan, cuối cùng Quý thiếu gia đánh bóng thắng cậu ta, để đám nữ sinh kia nói xin lỗi cậu không.”

Lâm Tích đương nhiên nhớ, chỉ là lúc này trời tối, lại thêm bản thân cô không có ấn tượng gì với tướng mạo của người tên Tần Khải này, cho nên mới sẽ không nhận ra.

Chỉ có điều cô ngạc nhiên nói: “Cậu ta thi đậu trường chúng ta hả?”

“Cậu ta là sinh viên thể dục mà.” Giang Ức Miên hơi khinh thường, “Bạn gái cậu ta là sinh viên học viện mỹ thuật, ở tòa nhà bọn tớ, thỉnh thoảng tớ sẽ thấy cậu ta đưa cô gái kia về.”

“Nhưng mà cậu ta cũng rất thần kỳ nha, chỉ thích tìm bạn gái ở một học viện. Bạn gái trước của cậu ta, trước trước nữa đều ở tòa nhà này, những cô gái này cho đến bây giờ không đánh nhau, tớ cũng cảm thấy thật kỳ lạ.”

Lâm Tích: “……” Cuộc sống tình cảm rất đặc sắc.

Giang Ức Miên không muốn nhắc nhiều đến người này, hỏi: “Hôm nay sao lại tốt vậy, nhớ đến mà tìm tớ.”

Lâm Tích đương nhiên nhớ sứ mệnh của mình, giơ túi trong tay lên, cười nói: “Được người ta nhờ vả, nên phải chân thành đi làm.”

Kết quả Lâm Tích còn chưa nói là ai, trên mặt Giang Ức Miên đã lộ ra mấy phần cảm xúc khó nói.

Cô xoay đầu đi, “Cậu ấy bảo cậu đến à?”

“Phải.” Lâm Tích cười nói: “Hơn nữa cậu ấy còn bảo tớ hỏi thử là, cậu ấy có vinh hạnh mời Miên Miên của chúng ta ăn cơm hay không, một mình nhé.”

Giang Ức Miên thật sự là đỏ mặt tận mang tai, liền nói: “Tớ không đi.”

“Không đi à, vậy được, lát nữa tớ nói với Tạ Ngang vậy.”

Giang Ức Miên xoay đầu nhìn Lâm Tích, mù mờ, hồi lâu, cô hỏi: “Sao cậu không khuyên tớ?”

Lâm Tích cố gắng nhịn, nghiêm túc nói: “Cậu đã không muốn đi, tớ là bạn cậu, sao có thể ép cậu đi được.”

Đến khi cô ý thức được, Lâm Tích là cố ý chọc cô, thì Giang Ức Miên tức đến nỗi đuổi Lâm Tích chạy vòng vòng.

May là cuối cùng, cô ấy đồng ý với Lâm Tích, từ từ câu thông với Tạ Ngang.

Tối hôm sau, trước khi Giang Ức Miên đi ăn cơm, đã gửi tin nhắn cho Lâm Tích. Lâm Tích thấy cô ấy do dự như lên chiến trường, thì hơi buồn cười. Cô gửi tin nhắn lại xong, Tiêu Phương Vũ gọi cô đi thư viện tự học.

Nhưng Quý Quân Hành đã nói với cô, hôm nay tự học cùng cô, cho nên cô cùng bạn cùng phòng đi xuống.

Chỉ có điều lúc cô dọn đồ, di động rùng rùng.

Cô cúi đầu nhìn, là một số lạ gửi tin nhắn đến.

“Tớ ở dưới lầu đợi cậu.” Lâm Tích tưởng là người gửi nhầm, không để ý.

Lúc cô cùng ba cô bạn cùng phòng đến dưới lầu, bốn người chợt thấy một chiếc Lamborghini màu cam đậu ở cổng. Dưới đèn đường ngay cổng ký túc xá, chiếc xe kia yên lặng đậu ở đó, nhưng mỗi người đi ngang qua nó, đều sẽ không nhịn được mà ngoái đầu lại.

Quá chói mắt.

Chử Tây Tây cảm khái: “Xe này đẹp ghê.”

Diệp Khả hừ một tiếng: “Thật đủ huênh hoang.”

Lâm Tích liếc mắt, Quý Quân Hành còn chưa đến, lúc cô nói tạm biệt với ba người họ, cửa xe chiếc Lamborghini kia được mở ra, động tĩnh của cửa xe tự động mở ra, quả thực càng thêm chói mắt.

Cho đến khi nam sinh ở bên trong xuống xe, vóc dáng rất cao.

“Lâm Tích.” Nam sinh đi đến trước đầu xe, gọi cô gái vừa vặn đi đến bên xe cậu ta.

Hôm qua Lâm Tích đã thấy chiếc xe này, đương nhiên biết cậu ta là ai, cô hờ hững gật đầu: “Xin chào.”

Dù sao cũng là bạn học cấp ba, chào hỏi cũng không quá.

Nào biết Tần Khải mở cửa xe bên ghế lái phụ ra, hơi hất đầu, khẽ cười nói: “Đi thôi.”

Lâm Tích cau mày, đi, đi đâu?

Ba người kia vốn đã định đi, nhưng lúc này cũng bị một màn trước mắt làm cho hơi mê man.

Chử Tây Tây hỏi: “Lâm Tích, cậu quen anh ta hả?”

“Chào các em, anh là Tần Khải, bạn học cấp ba của Lâm Tích.” Tần Khải mỉm cười nói, khoé miệng cậu ta nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa, cũng rất mê người.

Lâm Tích bỗng nhớ đến tin nhắn vừa rồi, hỏi: “Tin nhắn là cậu gửi?”

Tần Khải cười nói: “Uhm, đó là số tớ, cậu lưu lại đi.”

Lâm Tích bật cười, cô còn tưởng là gửi nhầm, hoá ra là đồ thần kinh.

“Các em ăn cơm chưa? Hay là đi cùng nhé?” Tần Khải săn sóc hỏi.

Ba người họ không nhịn được nhìn Lâm Tích, có chút mù mờ.

Cho đến khi một chiếc xe đạp dừng ở bên cạnh họ, người trên xe lưng đeo ba lô, chân dài chống dưới đất, thờ ơ nhìn sang bên này.

Quý Quân Hành nhìn thấy Tần Khải, cậu dứt khoát thả hai tay ra, chỉ dùng một chân chống xe.

“Lâm Tích.” Quý Quân Hành gọi.

Lâm Tích thấy là cậu, trên mặt liền lộ ra nụ cười, không hề do dự chạy đến.

Quý Quân Hành nhìn Tần Khải, “Lên đi.”

Lâm Tích nhìn thanh ngang phía trước chiếc xe, hai ngày trước xe đạp của cô vừa bị trộm, còn chưa mua xe mới. Vốn cô rất xấu hổ ngồi ở thanh trước xe cậu, nhưng mấy ngày này đều là cậu đón cô đi học tan học.

Lâm Tích vẫy tay với bạn cùng phòng, nói: “Bọn tớ đi trước đây.”

Nói xong, cô ngồi lên xe đạp.

Quý Quân Hành hai tay vịn ghi đông xe, vây cả người cô trong ngực mình, trước khi đi, cậu lại nhìn Tần Khải, tầm mắt sau đó hờ hững nhìn chiếc Lamborghini phía sau.

Khoé môi cậu hơi cong lên, lộ ra nụ cười giễu cợt.

“Tần Khải, xe không tệ nhỉ.”

Nói xong, cậu đạp xe, bỏ đi.

Lời tác giả:

Thiếu gia đạp xe, cũng có thể gi3t chết tình địch lái xe thể thao trong nháy mắt.

Thiếu gia: Cậu ta? Tình địch?

Tưởng Tưởng: Được thôi, tôi tìm cho cậu một tình địch mạnh hơn.