Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 7




Edit: hoacodat 

Vũ Đức đế cảm thấy loại cảm giác này rất mới lạ, bao nhiêu năm qua y sống một mình đã quen, còn tưởng cứ thế mà sống cả đời, kết quả không ngờ có một ngày có nữ nhân nằm trên giường mình. 

Y còn nhớ rõ nhiều năm trước khi mình vừa tỉnh lại đầu như muốn nứt ra, lại nghe tiếng hét đầy kinh hoảng của Lệ phi phụ hoàng, thấy một nhóm người đi theo Tiên đế tiến vào..., đến bây giờ thậm chí y vẫn không quên được ánh mắt phụ hoàng lúc ấy, bi thương khổ sở, còn có sự tức giận không nói nên lời đều tụ chung một chỗ cuối cùng biến thành một bạt tai, đánh y mắt nổ đom đóm. 

Phụ hoàng kỳ vọng y rất nhiều, y cũng là nhi tử phụ hoàng thương yêu nhất, từ nhỏ ngay cả đầu ngón tay cũng không động đến y, chỉ là lần này bàn tay lại dùng hết toàn lực, y cũng nhanh chóng cảm thấy miệng mình đầy máu tanh. 

Sáng sớm hôm ấy khí trời rất tốt, tốt đến nỗi có thể nhìn thấy nét mặt của tất cả mọi người, người ấy nuôi dưỡng y từ nhỏ đến lớn, một di mẫu (dì ruột) giống như mẫu thân thân sinh, còn có nhị hoàng tử y xem như đệ đệ ruột thịt, vẻ mặt ấy chính là bi thống (bi thương thống khổ), nhưng mà y lại nhớ ngày hôm qua mình uống rượu di mẫu tự tay mời, sau đó nhị hoàng tử tự mình mang y theo hắn vào gian phòng này nghỉ ngơi, bọn họ là vô tội? 

Trong đầu y hiện lên lời nói của Lục Bội Ninh, di mẫu vốn chẳng hề tốt bụng, sao ngươi lại hồ đồ như thế? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy hai mẹ con bọn họ ở trước mặt Bệ hạ nói ngươi không thể dung thứ sao? Lúc đó y cũng lo lắng mơ hồ, nhưng vẫn còn hung hăng khiển trách Lục Bội Ninh. Ai biết cuối cùng lại có kết quả như thế, y không hiểu, thật không hiểu, đây chẳng phải là người thân của y sao? Tại sao lại như vậy? 

Khi một người từ nhỏ ngươi đã tin tưởng khi biết đó chỉ là giả tạo sẽ như thế nào? Lúc đó, y chỉ cảm thấy cả trời đất đều sụp đổ, đầu óc như muốn nứt ra, khó thở, nôn mửa không ngừng, nhìn ngọc thể Lệ phi trần trụi bên cạnh, nhưng lại cảm thấy như đồ vật bẩn thỉu nhất thế gian này. 

Cũng từ khi đó y nhìn thấy nữ nhân đã cảm thấy ghê tởm. 

Nhưng lại không kỳ thị Chu Thanh Nhược. 

Y cũng không biết vì sao đối Chu Thanh Nhược lại không chút phản cảm nào? Có lẽ y nghĩ đến cái người chưa từng gặp qua mình nhưng vẫn mở miệng nói mình tốt đi? Cũng có lẽ là khi y cô độc tịch mịch nhất nàng lại đột nhiên xông tới, cho y cảm giác của số mệnh? Cũng có lẽ nàng ấy có đôi mắt sáng tựa ánh sao làm cho y không thể nào quên...Tóm lại khi y nghe Lục Bội Ninh nói Chu Thanh Nhược hâm mộ y, trong lòng y cũng có chút hài lòng, lại rất vui vẻ, sau đó lại rục rịch ngóc đầu dậy, nàng thích y, nàng cần được che chở, mà trùng hợp mình lại không ghét nàng thì sao không thử một chút? 

Ánh mắt Vũ Đức Hoàng đế lại trở về trên người Chu Thanh Nhược, lại nói, có thể cùng một nữ nhân nằm cùng một chỗ đối với y mà nói cũng là cảm giác mới lạ, đã bao nhiêu năm, y cũng đã quên một nữ nhân và một nam nhân sẽ có cảm giác như thế nào. 

Có chút kích động, lại có chút nôn nao muốn thử, trong lòng còn bao gồm cả sự ngượng ngùng tự mình cũng không biết rõ. 

Vũ Đức Hoàng đế lại không nhịn được đưa tay nắm lấy tay Chu Thanh Nhược, bàn tay mềm mại không xương kia đặt vào lòng bàn tay y cảm giác mềm mại nõn nà ấy làm người ta yêu thích không buông tay. 

Thì ra tay của nữ nhân là có cảm giác thế này? Hoàng đế không nhịn được nghĩ... Êm ái như vậy, trong đêm tối Hoàng đế cũng không phát giác ra mình, y thế mà lộ ra vẻ mặt thẹn thùng như thiếu niên mới biết yêu. 

Cứ như vậy, tối hôm ấy Hoàng đế cứ lặp đi lặp lại cầm tay, rồi buông ra, đến cuối cùng ngay cả Chu Thanh Nhược muốn giả bộ ngủ cũng không nhịn được phải giả vờ tỉnh lại, Hoàng đế vì thế mới ôm tay nàng ngủ thiếp đi. 

Sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại Chu Thanh Nhược liền nhìn thấy Hoàng đế vẫn còn đang ngủ say, tia nắng ban mai ôn nhu hạ trên mặt y giống như đang mạ một lớp vàng mỏng vậy, mờ ảo giống như bức họa, nàng vẫn biết y có dáng dấp tốt, thế nhưng nhìn gần với khoảng cách thế này lại là lần đầu.....

Trán đầy đặn trơn bóng, sống mũi cao thẳng, đôi môi nở nang (chắc đôi môi dày gợi cảm giống phụ nữ), còn có đôi mắt sáng trong tựa trăng sao (hoacodat: cho hỏi, lúc đang ngủ mà thấy mắt sáng được hả??? Hi hi... raw ghi vậy à), Chu Thanh Nhược lại nhớ đến lúc hai người uống rượu ở trong căn phòng loạn thất bát tao, khi y nở nụ cười kia, giống như ánh mặt trời xua tan mây, chói lóa làm người ta không thể dời tầm mắt.

Mà bây giờ y ở trước mặt mình, gần như vậy..., ngay cả hô hấp cũng quấn nhau, Chu Thanh Nhược nhớ đến ngày hôm qua Hoàng đế cứ nắm tay mình lặp đi lặp lại, cẩn thận chăm chút như vậy lòng tràn đầy thương tiếc như vậy, lòng của nàng bắt đầu không chịu khống chế bắt đầu nhảy bịch bịch. 

Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng người hầu thông báo, “Bệ hạ, phải tỉnh dậy rồi.” 

Chu Thanh Nhược giật mình, theo bản năng liền nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ, đặt tay mình vào lòng bàn tay Hoàng đế, sau đó, nàng cũng cảm thấy Hoàng đế tỉnh lại, hình như y cũng rất yêu thích bàn tay nàng, thận trọng vuốt ve nửa ngày, làm tim Chu Thanh Nhược cứ nhảy bình bịch bình bịch, chỉ cảm thấy hô hấp Hoàng đế nóng rực đang ở trước mắt nàng..., lúc Chu Thanh Nhược sắp không nhịn được nữa Hoàng đế mới thận trọng buông tay nàng ra, sau đó rón rén xuống giường, nàng còn nghe thấy Hoàng đế nhỏ giọng phân phó Vương Thịnh, “Đừng đánh thức Huyên phi nương nương.” 

Một lúc lâu sau, tiếng bước chân, tiếng động mặc quần áo sột sột soạt soạt đã biến mất ở gian phòng khác, Chu Thanh Nhược mới mở mắt ra, phải biết giả bộ ngủ là một chuyện rất khổ sở. 

Ánh mặt trời ấm áp, Chu Thanh Nhược nằm trên giường lại nhớ tới động tác vừa rồi của Hoàng đế, không nhịn được hé ra nụ cười ngọt ngào. 

Đến chiều Chu Thanh Nhược nhận được hai giỏ dưa hấu, thái giám đưa dưa hấu tới eo cũng sắp chạm đất đến nơi rồi, mang theo nụ cười mười phần nịnh nọt nói, “Đây là dưa hấu Long Lân, là sản phẩm mới ở trong lều lớn mới nuôi trồng ra, so với các loại dưa hấu khác chín sớm hơn hai tháng, năm nay được ít, tổng cộng chỉ được hai giỏ, Bệ hạ bảo nô tài đưa toàn bộ đến cho nương nương.” Loại dưa hấu này dáng vẻ giống như Long Lân nên được gọi là Long Lân dưa. 

Chu Thanh Nhược dĩ nhiên biết loại dưa hấu này, sau khi nàng xuyên qua mới phát hiện cổ đại đã sử dụng công nghệ trồng rau bằng lều lớn rồi (hiểu theo kiểu nhà kính đi nha), chính là vào mùa đông cũng có thể trồng được chút dưa leo và rau xanh, chỉ là số lượng khá ít. 

Lúc ấy nàng mới vào cung, Đức phi được non nửa trái dưa hấu nhưng cũng từng phân cho nàng nếm thử một ít, kết quả chỉ trong chớp mắt nàng đã có thể độc hưởng rồi, thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. 

Chu Thanh Nhược vui mừng nhận lấy, lại bảo người thưởng cho vị thái giám này, quay đầu lại có chút rầu rĩ, cảm thấy đây là gánh nặng ngọt ngào, mặc dù Hoàng đế coi trọng nàng làm nàng hết sức vui mừng, nhưng cũng không biết phải giải quyết những thứ dưa hấu này thế nào, một mình nàng thật ăn không hết. 

Nếu như theo ý nàng, xem như hôm nay nàng được Hoàng đế coi trọng, khác với ngày xưa, nhưng cũng không quên được lúc trước Đức phi đã từng giúp đỡ nàng, lúc ấy Hoàng hậu mỗi ngày đều gây khó khăn cho nàng, nếu không phải Đức phi ra mặt khuyên giải, nàng bây giờ không biết sẽ như thế nào..., nàng nghĩ muốn đưa một ít cho Đức phi, này không phải là đưa cho thức ăn, cũng là đang tỏ thái độ, để người ta biết Đức phi ở trong cung có người chiếu cố, như vậy Đức phi cũng có thể trôi qua khá hơn chút, nhưng nàng không biết thái độ Hoàng đế đối với những người này thế nào.

Trước khi Vũ Đức Hoàng đế đăng cơ lên ngôi cũng có rất nhiều người nói Hoàng đế kiều dâm phóng đãng chọc tức Tiên đế, là một người bất tôn bất hiếu, nhưng hôm nay hướng gió lại khác đi, không biết là ai khởi xướng, đều nói là Thái Hoàng thái hậu và Nhân Tông Hoàng đế hãm hại Thái tử, bức tử Tiên đế, còn nói Nhân Tống Hoàng đế mới là người bất tôn bất hiếu. 

Chu Thanh Nhược tự nhiên không biết ngọn nguồn chuyện này, nhưng nàng cảm thấy Tân đế hẳn là người bị hãm hại, bởi vì một vị hoàng trữ chịu qua dưỡng dục cực tốt (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), Tân đế lúc đoạt lại ngôi vị hoàng đế như là lẽ đương nhiên, đúng lý hợp tình, giống như chỉ là lấy lại thứ gì đó thuộc về mình, một chút thẹn thùng cũng không có, phải biết rằng y là người khởi binh mưu phản đấy! 

Về phần phản ứng Nhân Tông Hoàng đế thì càng có ý tứ, Thái hậu và Hoàng hậu Trương thị cũng không ít lần mắng Vũ Đức Hoàng đế, nhưng duy chỉ có Nhân Tông Hoàng đế lại một câu oán hận cũng không có... Giống như là đang giấu diếm đang áy náy vậy. 

Nếu quả thật như lời nói trước, nguyên Thái tử gian dâm sủng phi Tiên đế, làm tức chết Tiên đế, vì sao Nhân Tông Hoàng đế lại bình tĩnh như vậy? Nói thế nào đó cũng là cái chết của phụ thân mình, nghe nói lúc Tiên đế còn tại vị cũng rất sủng ái y...., dù thế nào y cũng phải chỉ vào Tân đế mắng một trận chứ, hỏi hắn (Vũ Đức đế) vì sao lại cô phụ lòng Tiên đế..., kết quả một câu cũng không có, thậm chí Nhân Tông đế còn lộ ra thần thái hết sức nặng nề.

Cuối cùng Chu Thanh Nhược quyết định hay là hỏi ý kiến của Hoàng đế, nếu là chọc giận Hoàng đế, nàng cũng không có quả ngon để ăn, ý tưởng muốn giúp đỡ người tự nhiên là tốt, nhưng cũng phải xem phân lượng của mình ở đâu có đúng không? Hay là giúp người không xong còn tự biến mình vào trong vũng lầy? 

Chu Thanh Nhược để cho người cầm hai quả dưa mang ra ngoài thưởng những người bên trong Ngự Bảo điện, làm cho tất cả mọi người rất vui vẻ hân hoan, Vương Thịnh lại càng nịnh nọt vuốt mông ngựa, y là người ăn nói khéo léo ngược lại chọc cho Chu Thanh Nhược cười rất nhiều, Chu Thanh Nhược đối với y cũng không nói là ghét, nhưng cũng không hề thích, phải nói y là một người vô cùng nịnh nọt đi, đây là đạo lý sinh tồn của y mình có lý do gì phản bác đây? 

Lòng Chu Thanh Nhược không thể phủ nhận mình là thích người chính trực ngay thẳng hơn, chỉ tiếc người như thế trong đám thái giám này còn khó tìm hơn cả trân châu quý hiếm. 

Nếu nhận quà tặng của Hoàng đế, Chu Thanh Nhược cũng bắt đầu suy nghĩ xem phải tỏ ý cảm ơn Hoàng đế thế nào, nghĩ tới nghĩ lui nàng chỉ có thể động thủ đánh đàn thôi, cho nên liền chuẩn bị hiến một bài cho Hoàng đế, có điều sau khi nàng vào cung bởi vì Hoàng hậu đối với tài đánh đàn của nàng có chút kiêng kỵ, đừng nói là luyện đàn ngay cả chạm vào cây đàn cũng không chạm đến. 

Cứ như vậy Chu Thanh Nhược trong một buổi chiều ăn hết hai quả dưa hấu, cũng luyện đàn cả một buổi chiều, đến buổi tối nàng mới cảm thấy cầm kỹ của mình có thể đi gặp người, không đến nỗi bêu xấu trước mặt Hoàng đế, tiểu thái giám bên cạnh Hoàng đế đã chạy tới trước thông báo Hoàng đế một khắc nữa sẽ đến đây. 

Chu Thanh Nhược vừa định bảo người truyền lệnh thì nghe được giọng nói gọi “Nương nương...” 

“Linh Ngọc? Sao em trở về nhanh như vậy?” Chu Thanh Nhược đồng ý yêu cầu của Lục Bội Ninh qua ngày hôm sau ca ca của Linh Ngọc đã được thả ra, cực kỳ nhanh chóng..., nhanh chóng đến nỗi giống như chẳng có chút khó khăn nào, làm cho Chu Thanh Nhược hoài nghi có phải Lục Bội Ninh nói quá lên không? 

Có điều sau đó nàng lại nghĩ, Hoàng đế vừa mới đăng cơ, hậu cung trống không những nữ nhân mong muốn phất lên thành phượng hoàng sao có thể ít? Cần gì phải gài bẫy nàng? Nghĩ như thế cũng cảm thấy bình thường. 

Thương thế ca ca Linh Ngọc rất nặng, cần phải hảo hảo điều dưỡng một thời gian, Chu Thanh Nhược liền cầu xin một ân điển để Linh Ngọc xuất cung chăm sóc y, còn nói Linh Ngọc không cần phải vội, muốn lúc nào trở về cũng được, kết quả lúc này mới hơn nửa tháng Linh Ngọc đã trở lại. 

Linh Ngọc thấy Chu Thanh Nhược liền quỳ xuống, đôi mắt ngấn đỏ nói, “Nương nương, lúc Linh Ngọc không có ở đây ngài trải qua tốt không?” Ngay sau đó liếc nhìn vẻ mặt Chu Thanh Nhược, thấy da nàng trắng muốt, đôi mắt sáng ngời, chắc Tân đế đối nàng rất tốt, thật vui mừng thay nàng, nói, “Thương thế ca ca không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng mà thôi, nên nô tỳ vội vã quay về.” 

Hai chủ tớ đã lâu không gặp tự nhiên có rất nhiều lời muốn nói, có điều chốc lát nữa Hoàng thượng đã đến, có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, Linh Ngọc cũng không nhiều lời, sau khi đổi y phục liền giúp Thanh Nhược chạy việc, an bài công việc thật làm Chu Thanh Nhược tiết kiệm không ít công sức.

Chốc lát sau, quả nhiên thấy Hoàng đế nhàn nhã chậm rãi đi vào, Chu Thanh Nhược nhìn thấy Hoàng đế mỉm cười tủm tỉm nói: “Dưa Long Lân quả nhiên danh bất hư truyền, ăn rất ngọt, một lát Bệ hạ dùng cơm xong cùng nếm thử một ít đi.” 

Hoàng đế có vẻ hơi không được tự nhiên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Trẫm không thích ăn lắm, nếu nàng thích thì cứ để mình ăn là được.” 

Chu Thanh Nhược hé miệng cười, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt ôn hòa, dáng vẻ kia làm tim Hoàng đế chợt run lên, không dám nhìn thẳng, y nghe Chu Thanh Nhược nói: “Một mình thiếp làm sao ăn hết, Bệ hạ cũng nể mặt ăn chung đi.” Giọng nói ôn nhu mềm mại giống như luồng gió mát thổi tới trong ngày hè oi bức làm cho người ta thấy như cây gặp gió xuân. (mộc xuân phong) 

Chờ ăn xong bữa tối, Chu Thanh Nhược cũng bảo người dọn bàn ghế đặt dưới cây ngô đồng, lại bảo người mang dưa hấu đã bổ xong đặt vào đĩa, ngoài ra còn có các loại bánh trái trà quả khác nữa. 

Hai người cùng ngồi ăn dưa, lần này Chu Thanh Nhược đã thông minh hơn, không hỏi chuyện tình Hoàng đế lại mở đầu bằng chuyện tình của mình, nói đã làm mấy xiêm áo mới, có màu sắc gì, vải vóc dùng là loại gì, sau đó lại tiếc hận vì không có loại trang sức tương xứng, sau đó ranh mãnh nhìn Hoàng đế, làm cho Hoàng đế đang có chút ngượng ngùng cũng không kềm được cười nói, “Chẳng phải là muốn ban thưởng sao? Ngày mai bảo Vương Thịnh cùng nàng đến khố phòng chọn đi.” 

Người hầu ở một bên nghĩ thầm, Bệ hạ trước mặt triều thần thủ đoạn lôi đình, tao nhã lại thập phần khắc nghiệt, thế nào ở trước mặt Huyên phi lại cứ như mộc xuân phong? 

Cũng không trách phải chiếm đoạt từ bên cạnh Thái Thượng Hoàng Nhân Tông đế, quả nhiên là đầu quả tim.