Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 28




Hoàng đế thấy nét mặt Chu Thanh Nhược cũng biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, sờ đầu nàng, đối đãi dịu dàng như đối một đứa trẻ, “Đừng lo, chẳng lẽ nàng vẫn chưa tin Trẫm, tuyệt đối sẽ mang phụ thân nàng an toàn trở về.”

Hoàng đế vẫn còn nhớ từng nhìn thấy dáng vẻ Vũ Định Hầu, tuy chỉ nhìn thấy mặt, nhưng y cảm thấy, đây là một người rất thông minh, có đôi mắt sáng sủa cơ trí, có điều luôn bất hạnh không có cơ hội thôi, ở trong triều muốn làm nên chuyện, không chỉ cần tài năng cũng cần có nhân mạch, giống như một tướng lãnh đánh giặc bên ngoài thì cũng cần có người trong triều an bày cho họ lương bổng quân lương vậy.

Phủ Vũ Định Hầu đã sớm xuống dốc, ở trong triều còn có ai? Cho nên một khi xảy ra chuyện gì, Vũ Định Hầu bị bỏ đá xuống giếng cũng hiển nhiên thôi.

Y có được thành tựu như ngày hôm nay xem như đã khó có được.

Cho nên Hoàng đế cảm thấy Vũ Định Hầu là một người thông minh, chờ y biết được nữ nhi mình đang là nương nương trong cung, sẽ tiếp tục tạo phản nữa sao? Y cũng không phải kẻ ngốc!

Đến lúc đó chỉ cần cho y cơ hội thích hợp, lập công chuộc tội đã có thể lấy công đền tội rồi, chuyện này theo ý y cũng không phải chuyện khó gì, hơn nữa còn hết sức đơn giản.

Lòng Chu Thanh Nhược có ngàn vạn lời muốn nói cũng đã hòa tan trong lời nói săn sóc dịu dàng của Hoàng đế, lòng nàng bỗng mềm nhũn, ngọt ngào giống như được ăn mật.

Hoàng đế thấy Chu Thanh Nhược đáng yêu như vậy, rất đắc ý, nhưng nghĩ một lát nữa có rất nhiều chuyện cần xử lý, tâm tư cũng thanh tỉnh, nói với Chu Thanh Nhược: “Sau khi Trẫm rời cung sẽ lưu lại hai người, bên ngoài có Lục Bội Ninh, trong cung có Hoàng Tứ, nhiều lắm là... nửa năm sau Trẫm trở về.”

Chu Thanh Nhược biết giao thông thời cổ đại rất bất tiện, lúc đánh trận vốn lãng phí trên đường đi, từ Kinh Thành đến Vân Quý cho dù đi gấp gáp nhanh chóng cũng phải đi một tháng, hai quân đánh nhau cũng phí một thời gian, cho nên nửa năm đã xem như rất nhanh, nhưng mà một thời gian dài không gặp, lòng nàng thật bỏ không được.

Dĩ nhiên ngoại trừ không bỏ được còn có một chuyện nàng rất lo lắng, nàng vẫn còn nhớ trong hậu cung này còn có Khang vương và Thái hậu nữa đấy.

Khang vương hôm nay cũng chỉ là vương gia bị phế truất không thể tạo nên gợn sóng nào, nhưng Thái hậu lại là trưởng bối, Chu Thanh Nhược sợ bản thân không chịu nổi, nói, “Tự thiếp sẽ chăm sóc tốt cho mình, Bệ hạ không cần phí tâm, có điều Thái hậu bên kia nếu như...”

Hoàng đế cười, mặt mày cong cong, rất giảo hoạt, trong lòng lại nghĩ quả nhiên rất thông minh, biết được vấn đề mấu chốt, chuyện này mấy hạ thần cũng đã đề cập tới, kể từ khi mấy người Từ Bảo Thần nhận ra không cách nào ngăn trở quyết định của y cũng đã nói, nếu phải xuất chinh vậy trước tiên mang những nhân tố không ổn định trong cung loại bỏ, đây tất nhiên đang ám chỉ đám người Thái hậu.

Nhưng bây giờ giết chết người như thế nào cũng không thích hợp, cho nên ý tưởng của Hoàng đế là..., “Thái hậu nương nương lo lắng an nguy của Trẫm, sau đó quyết định theo Trẫm xuất chinh, khích lệ tinh thần!”

Chu Thanh Nhược, “..”

Chỉ trong nháy mắt Chu Thanh Nhược đã biết ý đồ của Hoàng đế, đây là không yên tâm đặt trong cung, nhưng giết chết lại không thích hợp, cho nên mang theo bên người giám thị.

Hoàng đế thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Thanh Nhược, ôm nàng vào lòng, môi dán vào gò má nàng giải thích, “Thật sự Trẫm không yên lòng nhất chính là nàng.”

“Thái hậu đi rồi... Vậy Khang vương và Khang vương phi thì sao?”

Hoàng đế cười càng giảo hoạt hơn nói, “Khang vương và Khang vương phi lo lắng an nguy Thái hậu, dĩ nhiên cũng muốn theo cùng.”

Chu Thanh Nhược há miệng, cảm thấy vị Hoàng đế này quá giảo hoạt, tìm lý do cũng thật quá đường hoàng, nhưng tại sao trong lòng lại cảm thấy vui mừng quá đỗi?

Nàng gật đầu một cái, cất tiếng rõ to, “Bệ hạ anh minh.”

Hoàng đế thấy nàng gật đầu cái rụp như vậy, rất khéo léo đáng yêu, không nhịn được cất tiếng cười to,, càng ôm nàng chặt hơn, nghĩ đặt bảo bối như vậy ở trong cung thật đúng là không bỏ được.

***

Khi Thái hậu biết được Hoàng đế còn cố ý muốn ngự giá thân chinh thì trong lòng thật không ngăn nổi vui mừng, ngay cả hàng ngày phải uống thuốc đắng chát cũng cảm thấy có chút ngọt ngào, cảm thấy rốt cuộc cuộc sống này cũng có triển vọng.

Khi Khang vương nhận được tin kích động chạy tới cũng không ngăn nổi sắc mặt vui vẻ.

“Mẫu hậu, mẫu hậu!”

Khang vương thấy Thái hậu trừng mình, nghĩ tới trong cung này không biết có bao nhiêu tai mắt của Hoàng đế, vội vàng thu lại nụ cười trên mặt nói, “Mẫu hậu thân thể người khá hơn chút nào không?”

Lúc đầu Hoàng đế ly gián tình cảm giữa bà và Khang vương, trong lòng Thái hậu rất không thoải mái, có điều trải qua mấy ngày này, Khang vương cũng không bộc lộ tâm tình xa cách nào, cảm thấy Hoàng đế cũng quá kiêu ngạo, bọn họ là mẫu tử ruột thịt, làm sao có thể bị Hoàng đế ly gián cơ chứ?

Phải biết Khang vương chính là miếng thịt rớt từ trên người nàng.

Mà bây giờ tất cả đều tiến hành hết sức thuận lợi, làm cho nàng nhìn đứa con trai này càng thuận mắt, nói, “Khỏe hơn nhiều, con ngồi xuống đi.”

Hai người giả vờ nói chuyện xã giao một lát, chờ tất cả mọi người đều lui xuống hết lúc này mới nói đến chuyện Hoàng đế thân chinh, Thái hậu khinh thường nói, “Lần này phải cho nó biết cái giá của cuồng vọng là gì?” Từ nó trong lời Thái hậu tất nhiên chính là Hoàng đế.

Trong lòng Khang vương vẫn còn lo lắng thấp thỏm, nhưng y luôn tin vào Thái hậu, từ nhỏ Thái hậu nói với y cái gì thì chính là cái đó, lúc đầu chẳng phải Thái hậu nói có thể giúp y giành được quyền uy chí cao vô thượng sao..., lúc ấy y cảm thấy đấy chỉ là mộng tưởng hão huyền thôi, nhưng sau đó khi chân chính ngồi lên vị trí đó, lại được Khang vương phi sinh lòng yêu mến, cảm thấy cõi đời này đã không còn ai có thể ngăn cản chuyện của mình, rất vui sướng đắc ý.

Chỉ cần nghe lời Thái hậu nương nương nói là được, bà luôn đúng, tại sao lúc trước còn có chút oán hận Thái hậu nương nương không đồng ý yêu cầu Hoàng đế chứ?

Bây giờ suy nghĩ kỹ lại quả thật lòng dạ mình quá nhỏ nhen.

Mặc dù bây giờ đang ở thế yếu, nhưng chỉ cần nghe lời Thái hậu, những ngày an nhàn của y nhất định sẽ trở lại, đến lúc đó vương phi nhất định cũng sẽ dịu dàng xinh đẹp giống như trước kia, không lạnh nhạt hờ hững như hôm nay nữa..., nghĩ đến Khang vương phi, lòng y bỗng cảm thấy phiền muộn, có điều suy nghĩ một chút cũng hiểu được, Khang vương phi lớn lên trong cẩm y ngọc thực, lúc này lại bị giam lỏng trong cung Minh Hòa nhỏ bé này dĩ nhiên sẽ không thoải mái.

Chờ y đoạt lại vị trí kia sẽ tốt lên.

Thái hậu nhìn thấy Khang vương dịu ngoan nghe lời, lòng rất đỗi vui mừng, càng nói chuyện ôn hòa với nhi tử hơn.

“Vai mẫu hậu còn đau hay không?” Mặc dù Thái hậu không già yếu, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi, bả vai cũng bắt đầu đau nhức, trời mưa sẽ khó chịu, đúng lúc hôm nay lại mưa một trận lớn.

“Nếu mẫu hậu cảm thấy không thoải mái để nhi thần xoa bóp cho, trước kia những việc này đều là nhi thần xoa bóp vai cho người.” Khang vương nói xong cũng đi tới ra vẻ muốn xoa vai cho Thái hậu, bộ dáng rất là hiếu thuận.

Thái hậu cười tươi như hoa, ai không thích được nhi tử hiếu thuận chứ?

Nói, “Những chuyện này đã có người hầu làm, sao có thể phiền đến con?”

Khang vương thuận lời đáp, “Không phải nhi thần hiếu thuận mẫu thân là chuyện nên làm hay sao? Hơn nữa nhi thần đau lòng mẫu hậu, mấy ngày nay mẫu hậu khổ cực rồi....”

Lời nói này làm Thái hậu thiếu chút nữa khóc lên, nghĩ tới nhi tử hiểu chuyện, cuối cùng cũng không phí công mình đã nuôi nấng.

Đúng lúc này Thái hậu đột nhiên nhìn thấy một cung nữ vén màn chạy vào, bà vừa muốn cất lời giáo huấn liền nghe cung nữ đó nói, “Nương nương, thánh chỉ đến.”

“Cái gì?”

Thái giám tói tuyên chỉ mặt biểu hiện vẻ không kiên nhẫn, trong lòng nghĩ mau mau đọc xong ý chỉ sau đó rời khỏi nơi xui xẻo này ngay lập tức.

Ai cũng biết Hoàng đế chán ghét hai mẹ con này, như dính một thân dơ bẩn, cho nên có đưa hà bao hắn cũng không nhận, hắn cũng không nghèo đến điên rồi, nào dám muốn những bạc vụn này!

Khang vương và Thái hậu vừa rồi còn đắm chìm trong vui sướng, cảm thấy cuộc sống rốt cuộc sắp hết khổ rồi, thế nhưng chốc lát sau lại thấy thái giám cầm thánh chỉ tới đây, tâm thần khá thấp thỏm.

Thái hậu vẫn rất nhạy bén, mặc dù cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn cố gắng trấn định, lấy ánh mắt bảo Khang vương an tâm, cười nói, “Công công, xa xôi tới đây, có muốn uống chút trà không?”

Nói ra cũng thật buồn cười, ngày xưa từng là Thái hậu cao cao tại thượng, hôm nay lại phải đi dụ dỗ một quan thái giám.

Nhưng Thái hậu là người co được dãn được, không như thế làm sao có thể đưa nhi tử lên được ngôi vị hoàng đế, nụ cười bà hòa ái, động tác đúng mực, làm người ta sinh lòng hảo cảm, chỉ tiếc thái giám biết nội dung trong thánh chỉ, càng không dám làm càn, mắt không chớp nói, “Đa tạ nương nương, nô tài chỉ phụng mệnh tới tuyên chỉ.”

Thái hậu thì không cần quỳ, Khang vương lại phải quỳ xuống.

Có điều chờ thái giám này đọc xong nội dung, Thái hậu và Khang vương vẫn còn sững sờ ngây ngốc như cọc gỗ, thật lâu sau vẫn không phản ứng, thái giám phải gọi nhiều lần tinh thần mới phục hồi lại.

Khang vương nhảy dựng đầu tiên, luống cuống nắm ống tay áo Thái hậu, “Thái hậu, con không muốn đi, đao kiếm không có mắt, nếu như vạn nhất bị gì thì thế nào?” Nói xong dường như muốn khóc.

Trong lòng Thái hậu cũng rất giận dữ, nghĩ Hoàng đế càng ngày càng không biết xấu hổ, mình đi xuất chinh còn dẫn bà và Khang vương theo, mượn cớ để Khang vương đi theo cũng miễn cưỡng đi, nhưng bà là trưởng bối, là mẫu thân trên danh nghĩa của Hoàng đế..., sao y không biết xấu hổ chút nào mà hạ ý chỉ như vậy?”

Chẳng lẽ những triều thần kia cũng bị dọa sợ không dám nói tiếng nào sao?

Chuyện đại nghịch bất đạo như vậy cũng không ai dám ngăn cản sao?

Thái hậu tức đến suýt ngất, chờ sau khi thái giám tuyên chỉ đi rồi, cuối cùng không nhịn được chán chường ngồi trên ghế, bà miệng đắng lưỡi khô, đầu óc ong ong, cảm thấy thân thể rất không thoải mái.

Khang vương ở bên cạnh cũng đang đi tới đi lui, vừa đi vừa run rẩy nói, “Làm sao giờ, đây là huynh ấy muốn giết con rồi? Bây giờ con cái gì cũng không có, tại sao vẫn không chịu bỏ qua cho con?”

Lời nói Khang vương còn chưa nói hết lại nhìn thấy Khang vương phi nghe chuyện chạy vào, mặt mang nước mắt, khóc ròng, “Sao con cũng phải đi theo?”