Thịnh Sủng Chi Hạ

Chương 47




Mùng chín tháng sáu là sinh nhật Mai Như, nàng là người yêu sự lười biếng còn sợ nhất là phiền phức, lần này căn bản không muốn mời người khác, tỷ muội trong nhà có ba người, lại định mời thêm Mạnh Uẩn Lan.

Đại tỷ mới vừa gả chồng, không tiện về, bảy ngày này, sớm sai người tặng hạ lễ về phủ. Một hộp phấn màu đào hoa hồng, thích hợp cho cô nương gia dùng. Tĩnh Cầm giúp Mai Như búi tóc, sau đó dùng lòng bàn tay của Mai Như miết lên mặt một lớp mỏng. Trên má trắng nõn có chút phấn giống như một đoá hoa đang nhàn nhạt nở.

Trong phòng an tĩnh không tiếng động, Ý Thiền đột nhiên gọi to từ bên ngoài tiến vào, “Cô nương! Cô nương!” Nàng gọi.

Tĩnh Cầm trừng mắt nhìn nàng, Ý Thiền rụt cổ.

Mai Như hiếu kỳ nói: “Ngươi không phải trở về nhà sao? Ngày mai mới trở về mà?”

Ý Thiền nói: “Buổi sáng hôm nay đột nhiên nghe được vài người ở bên ngoài nói, giống như bên Đổng đính hôn cho đại nãi nãi.!” —— nàng cũng là nhất thời không thay đổi được thói quen gọi Đổng thị là đại nãi nãi.

“Cái gì?” Mai Như nghe vậy kinh ngạc, lại hỏi:”Lần này là nhà ai?”

“Không nghe rõ.” Ý Thiền lắc đầu, “Hình như Hồ gia gì đó.”

“Hồ gia?” Mai Như nhíu mày.

Nàng trang điểm xong, vội vàng đi tìm Kiều thị.

Nguyệt tỷ nhi mới vừa ăn xong, Kiều thị đang chơi cùng nàng. Trời nóng, tã lót căn bản không giải quyết được, Nguyệt tỷ nhi ở trên giường, trong chốc lát một đôi tay nhỏ liền trộm duỗi ra bên ngoài, trắng trắng nộn nộn nắm chặt thành nắm tay nhỏ. Đôi mắt so mới vừa sinh to ra không ít, chính trực ngơ ngác nhìn chằm chằm Kiều thị.

Nghe được Mai Như nói muốn đến Đổng gia xem, Kiều thị than một tiếng, nói: “Tuần Tuần, con sao có thể quản được đây?”

“Không thể…… dù sao cũng phải nghĩ cách” Mai Như có chút sốt ruột.

Kiều thị liếc mắt, chọc đầu nàng, coi như đồng ý rồi.

Ở trước mặt lão tổ tông, Mai Như chỉ nói là muốn đến Mạnh gia, lão tổ tông cũng không có cản nàng.

Bên Đổng gia, Tiền thị đang đau lòng rớt nước mắt, nghe nói Mai phủ tam cô nương đếm, nàng thật sự vô tâm tình để ý đại tiểu thư này.

Sau khi từ Mai phủ thôn trang trở về, Hồ gia liền vội vội vàng vàng phái bà mối cầu hôn. Tiền thị đâu có đồng ý thật lòng, bên ngoài đuổi còn không kịp! Buổi chiều hôm đó, Hồ Tam Bưu tự mình cùng bà mối tới, hung thần ác sát, mặt đen như đáy nồi. Đổng gia đại gia lười hỏi, Tiền thị lại đanh đá, nhìn thấy Hồ Tam Bưu như vậy, đáy lòng nàng e ngại, vì thế miễn miễn cưỡng cưỡng đáp ứng hôn nhân này, hiện giờ đã vấn danh. Mỗi khi nghĩ đến hôn nhân này, Tiền thị liền bực bội, ngực đau, không có cách gì. Hơn nữa, đại cô nương kia giống như hạ quyết tâm, phải gả bằng được cho hắn.

Tiền thị đấm ngực thở dài, bảo người dẫn Mai Như đến chỗ Đổng thị.

Mai Như vội vội vàng vàng, sợ nhìn thấy Đổng thị thì thời gian đã muộn, lúc nàng đến thiên viện, Đổng thị đang ngồi ở hành lang an an tĩnh tĩnh thêu! Nhìn thấy nàng tới, Đổng thị còn nở nụ cười hiếm thấy, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra manh mối gì:”Tuần Tuần, tỷ biết muội sẽ đến.” Nàng còn có tâm tình nói giỡn.

Mai Như càng thêm nghi hoặc: “Dao tỷ tỷ, chuyện này là như thế nào?”

Đổng thị nhìn bên ngoài, Cùng Tuệ tự giác canh giữ ở bên ngoài, nàng lúc này mới kể việc ở bờ sông gặp được Hồ Tam Bưu cùng với sự việc xe ngựa đơn giản nói cho Mai Như.

Mai Như ngẩn ra, tiếp theo, không khỏi lo lắng: “ Hồ Tam Bưu tuy rằng hiệp nghĩa tâm địa, nhưng tỷ tỷ chỉ gặp qua hắn hai lần, liền lấy hắn, hắn nghề nghiệp gì là người như thế nào đều không rõ, có phải hay không quá vội vàng?”

Đổng thị vẫn là nhàn nhạt cười: “Không dối gạt Tuần Tuần, tỷ đã muốn chết, có một người tới cứu ta, hắn cho dù mắt mù, chân què, ta cũng nhận.”

Nàng nói như vậy, hốc mắt Mai Như có chút ẩm ướt, trong lòng khó chịu.

“Tỷ tỷ, tỷ nói gia đình hắn cho muội, muội cho người điều tra.”

“Ai ——” Đổng thị thở dài:” Đại ca đại tẩu đã đáp ứng việc hôn nhân, còn hỏi thăm làm cái gì?” Nàng sắc mặt nhàn nhạt nói: “Nếu hỏi thăm ra hắn là người tốt, tâm có thể an, nếu hỏi thăm ra hắn có cái gì không tốt, không phải để trong lòng mình trong lòng sao? Còn không bằng trực tiếp gả đi……”

Mai Như ngơ ngẩn. Nàng không biết Đổng thị thế nhưng nghĩ như vậy....

Một người đi đến bước không thể tự sát, thật sự là tâm đã chết.

Mai Như thầm than một tiếng, không hề hỏi nhiều.

Đợi từ Đổng gia ra, nàng lặng lẽ hỏi Cùng Tuệ, biết Hồ Tam Bưu ở ngõ nhỏ Nhạn Nhi, Mai Như lập tức phân phó xa phu đến Nhạn nhi xem thế nào.

Ngõ nhỏ có chút hẹp, xe ngựa không đi vào, Mai Như chỉ có thể để Tĩnh Cầm đi xuống hỏi hỏi thăm.

Tĩnh Cầm đi không bao lâu trở về nói: “Tiểu thư, hỏi thăm được một chút. Hồ gia chỉ có một lão nương ở, Hồ Tam Bưu hàng năm ở bên ngoài, giống như là thủ hạ của Dì lão gia trong quân ngũ, mấy ngày nay đột nhiên trở về, vừa trở về liền ồn ào muốn cưới vợ, Hồ đại nương đang thu xếp, hắn lại đột nhiên trở về muốn Đổng gia, hàng xóm cũng không hiểu ra sao, nói như lọt vào trong sương mù. Còn nói vị này sinh ra hung thần ác sát, một khuôn mặt đen như than, người khác nhìn đều sợ.”

Mai Như nghe vậy,nhíu mày, thủ hạ của dượng? Hồ Tam Bưu như thế nào nghe như không giống người tốt?

Tâm tư xoay mấy vòng, nàng lại phân phó xa phu đi bốn hỉ đường.

Nàng đến tìm Phó Chiêu. Phó Chiêu ở dượng doanh trung đi lại, khả năng biết, vừa lúc làm phiền hắn hỏi thăm một chút, dù sao đã cầu giúp một lần, con rận nhiều không ngứa, cùng lắm thì lại đưa hắn thêm mấy đĩa bánh gạo.

Thấy Mai gia tam cô nương tới, chủ quán vội vàng mời nàng lên lầu hai, lại có người tặng trà cùng điểm tâm tới.

Mai Như nào có tâm tư ăn cái gì, nàng vội vàng nói rõ ý định của mình.

Chủ quán trả lời: “Thập nhất điện hạ hôm nay không ra cung, làm phiền tam tiểu thư lưu lời nhắn, ta làm cũng giống nhau.”

Mai Như ngẩn ra: “ Tiện sao?”

“Tam tiểu thư khách khí, tất nhiên tiện.” Chủ quán cộc lốc cười nói, lại nói, “Đây là điện hạ phân phó.”

Nghe nói lời này, Mai Như ngây ra một lúc, thực sự có chút không ngờ Phó Chiêu cư nhiên sẽ công đạo như vậy…… Nhưng nàng hiện giờ có việc, cũng không cùng Phó Chiêu khách khí, trực tiếp nói cái tên Hồ Tam Bưu, lại cảm ơn phiền hỏi thăm rõ ràng một chút.

Chủ quán gật đầu nhớ kỹ, lại đứng ở bên cạnh hỏi: “Tam tiểu thư còn có mặt khác phân phó?”

Mai Như lắc đầu.

Chủ quán chỉ vào bàn dài có nước trà điểm tâm nói: “Tam tiểu thư đây là trà bánh, điện hạ dặn dò nói lúc Tam tiểu thư đến đây……” Lời còn chưa dứt, bên ngoài có người tránh ở cạnh cửa, cũng không dám nhìn vào trong xem, chỉ lặng lẽ ngắt lời nói: “Chủ nhân, điện hạ tới.”

Vừa nghe Phó Chiêu trời xui đất khiến tới, Mai Như trong lòng vui mừng, thầm nghĩ chuyện này trong hôm nay có thể làm xong.

Nghe thấy bước chân ngoài hành lang nặng nề, Mai Như ngẩng đầu nhìn qua ——

Bỗng dưng, vừa lúc đối mặt với con mắt lạnh lùng của Phó Tranh.

Hắn bước chân rất lớn, vạt áo tung bay, cảnh tượng vội vàng, hiện giờ đột nhiên dừng lại, vạt áo lặng lẽ rũ xuống tới, giống như bọt sóng nhu nhu chụp đến trên bờ, bỗng chốc lập tức, toàn bộ yên lặng.

Mai Như xấu hổ hạ mắt.

Nàng muốn đến tìm Phó Chiêu, không có ngờ sẽ gặp được người này.

Chủ quán tiến lên chào hỏi nói: “Điện hạ, Mai gia tam tiểu thư là tới tìm Thập Nhất điện hạ để hỏi thăm người.”

“Người nào?” Phó Tranh nhàn nhạt hỏi.

Chủ quán trả lời: “Nói là thủ hạ của Mạnh tổng binh Hồ Tam Bưu.”

“Hồ Tam Bưu?” Phó Tranh lặp lại một lần, thanh âm nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.

Phó Tranh cũng từng ở trong dượng doanh trung, Mai Như giãy giụa trong chốc lát, ở bên trong đứng dậy chào lễ, xa xa hỏi: “Không biết điện hạ có biết người này hay không?”

Nhìn nàng, Phó Tranh vẫn là nhàn nhạt trả lời: “Bổn vương không biết.” Lại phân phó thủ hạ: “Đi hỏi thăm rõ ràng một ít, chờ lát nữa tới bẩm báo.”

Đáp lại “Vâng”, chủ quán vội vàng lui ra.

Phó Tranh đi vào nhã gian, Mai Như đề phòng nhìn chằm chằm hắn, Phó Tranh ý bảo nàng ngồi, nghiêm mặt nói: “Tam cô nương, bổn vương có việc cùng ngươi nói.”

Mai Như không nói tiếp, cũng không ngồi, chỉ đề phòng mà nhìn hắn.

Phó Tranh cũng nhìn nàng.

Nàng ánh mắt lạnh như băng, hai má như đoá hoa nhỏ chớm nở, vô cùng bướng bỉnh.

Phó Tranh không biết làm sao, không nói lời nào, hắn vén vạt áo, ngồi trên ghế có điêu khắc hoa. Lại có người phụng trà tiến vào. Phó Tranh bưng chén trà hớp một ngụm, mới nghiêng đầu hỏi Mai Như: “Trà này thế nào?”

Mai Như chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Nàng lạnh lùng hỏi: “Điện hạ có chuyện gì muốn nói?”

Nhìn bộ dáng kia của nàng, Phó Tranh trong lòng không khỏi giận, mặt vô biểu tình nói: “Tam cô nương ngồi đi.”

Bên cạnh người này, nàng ngồi đâu?

Nàng vẫn nhăn mày, chỉ cảm thấy người này hôm nay dáng vẻ này còn đáng sợ hơn lúc lạnh nhạt.

Thấy nàng vẫn như vậy, lại nghĩ bộ dáng nàng ngày xưa, trong lòng Phó Tranh nén giận, mới nhàn nhạt nói: “Tam cô nương, ngươi có biết Bình Dương tiên sinh?”

Bình Dương tiên sinh?

Mai Như gật đầu. Vị này cùng tiểu Kiều thị giống nhau, là Đại Ngụy triều tài nữ, chỉ là vị này vân du tứ phương, thần long thấy đầu không thấy đuôi, lại không biết hắn đột nhiên nhắc tới là ý gì.

Phó Tranh nói: “Hiện giờ Bình Dương tiên sinh trở về kinh, muốn nhận đệ tử.”

Mai Như ngẩn người, nghe hiểu hắn ý tứ:” Ta?” Nàng chỉ vào chính mình nghi ngờ nói.

Phó Tranh cười lạnh: “Ngươi kém xa!”

Mai Như chán nản, một khuôn mặt tức giận: “Điện hạ nói cho ta làm cái gì?”

Phó Tranh “A” một tiếng, lạnh lùng nói: “Bổn vương nói cho ngươi, là muốm làm phiền Tam cô nương chuyển cho Nhị cô nương.”

“Nhị tỷ?” Mai Như ngẩn ra, nhìn Phó Tranh.

Phó Tranh cũng chuyển mắt nhìn nàng, gằn từng chữ: “Ngươi không phải muốn tác hợp bổn vương cùng với Nhị tỷ tỷ ngươi sao?”