Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

Chương 98




Có khi Chung Dịch sẽ nghĩ trên đời không có khó khăn thì không có hy vọng.

Lúc cậu sinh ra bị ôm nhầm, thay đổi gia đình và xuất thân. Xung quanh đều là hàng xóm sẽ chỉ trỏ bàn tán sau lưng. Ngoài mặt không nói cái gì nhưng sau lưng lại gọi cậu là "con hoang". Nhưng người lớn ngoài mặt có thể giả vờ, nhưng trẻ con thì lại không. Thật lâu trước đó, Chu Tuyết vẫn còn ở nhà. Trước nhà có một công viên, nơi thường tụ tập chơi đùa trên cát của trẻ con. Mà khi đó, những đứa trẻ hay đào cát, đắp lâu đài và động vật cùng nhau nhìn Chung Dịch và cười hỏi: “Tớ nghe mẹ tớ nói cậu là "con hoang"... Nói cậu không phải con ruột của ba cậu, thật sao?”

Đứa trẻ nói lời này chưa chắc biết được ác ý trong lời nói của mình.

Nhưng Chu Tuyết bỗng nhiên thay đổi sắc mặt và lôi Chung Dịch vội vàng rời đi. Chung Dịch mới đầu không muốn, nhưng ngước mắt thì nhìn thấy những vết thương mờ nhạt lộ ra dưới cổ áo Chu Tuyết. Cậu giật mình nhớ đến đêm qua trong phòng khách lại truyền đến tiếng đập phá đồ đạc.
Cho đến bây giờ, rất khó nói liệu hành vi của Chu Tuyết có tiếp thêm lửa cho những tin đồn hay không.

Nhưng "ngôi nhà" lạnh lẽo và khi Chung Văn Đống say rượu sau này sẽ là "cơn ác mộng" thật sự và khó tránh khỏi nhất của Chung Dịch trong một thời gian dài.

Cũng may cơn ác mộng luôn có một ngày tỉnh lại.

Cậu gặp được người có lòng nham hiểm hơn, và biết rằng thiệt tình thật hiếm có.

Về phía Trì Quân, mọi chuyện cũng tương tự: Ba căm thù, thái độ thất thường của cô. Ngay cả mẹ cũng chỉ nghĩ đến hắn khi rãnh rỗi. Nhưng thật ra cậu và mợ, ngay cả em họ kém 1 tuổi có thể duy trì bầu không khí "gia đình" trong thời gian ngắn ngủi.

Trong quá trình hắn trưởng thành, rốt cuộc cũng những trưởng bối quan tâm chân thành.

Mà lúc này, bởi vì Trì Quân, chú Đàm sẵn sàng chia sẻ một phần quan tâm và chăm sóc của mình đến Chung Dịch.
Chung Dịch xưa nay là người tri ân. Cậu ghi nhớ tâm ý của tâm tư của chú Đàm.

Lúc này, cánh cửa đóng lại sau lưng hai người. Chung Dịch dựa lưng vào cửa phòng, Trì Quân ở trước mặt cậu, nửa người đè lên cười nói: “Gọi lại một lần nữa!”

Chung Dịch ấp ủ một lát: “Anh Tiểu Quân!”

Cậu lớn hơn Trì Quân nửa tuổi. Trước khi hôm nay đột phát suy nghĩ chưa bao giờ có loại xưng hô trêu chọc tương tự với Trì Quân. Nhưng thật ra Trì Quân từ "cục cưng" đến "thầy Chung", ở trong miệng hắn, Chung Dịch dường như đã thay đổi nhiều thân phận. Lúc này, Trì Quân lại mỉm cười hôn Chung Dịch rồi nói: “Anh gọi em như vậy, em nên gọi anh là gì đây?”

Chung Dịch ôm lấy eo bạn trai, bình tĩnh nhìn hắn rồi nhắc nhở: “Em đừng quên dì vừa mới nói lát nữa em đi tìm dì ấy.”

Trì Quân cười khẽ: “Em đoán, tám phần là chú Vương đã nói gì đó với mẹ.” Mặc dù chú Vương lái xe vẫn luôn an tĩnh, giống như một pho tượng, ánh mắt cũng không đảo loạn. Nhưng lâu nay cũng không phải người mù kẻ điếc, sao có thể không nhìn ra cái gì.
Trì Quân có thể ở trên xe chơi ngón tay với Chung Dịch, câu kết làm bậy, dính lấy nhau chính là một loại ám chỉ.

Là nói: Tôi không ngại nếu chú nói chuyện này cho mẹ tôi biết.

Dựa vào phong cách sống của Tùng Lan... ưm, bà rất cởi mở với nhiều chuyện. Mà đối với Trì Quân, cậu và cùng Tùng Lan hình thức sốgng chung tốt nhất chính là mỗi người đều có dự định và lợi ích riêng. Trong hai mươi năm qua, hai người cũng chưa vun đắp ra tình mẹ con sâu đậm nào. Cuộc sống sau này đương nhiên không cần trông cậy vào điều gì.

Chung Dịch nhìn đồng hồ một cái: “Còn nửa tiếng.”

Trì Quân dời tầm mắt xuống: “33 phút.”

Chung Dịch mỉm cười, không dây dưa quá nhiều trên vấn đề thời gian. Dạo gần đây bận rộn lâu như vậy, khó khăn lắm có thời gian nghỉ ngơi. Sau khi qua tết, các chương trình tạp kỹ khác cũng sẽ bắt đầu sản xuất. Ngoài ra, đó là cách giải quyết những khoản tiền khổng lồ do Chuối Tây video mang lại và lấy tiền sinh tiền như thế nào. Trước khi chơi trò chơi, hai người đều biết trứng gà không thể đặt chung một cái rổ. Đến lúc này cũng đạt thành một thỏa thuận ngầm: Trì Quân thu nhập phụ trách "tiến công". Bên Chung Dịch phụ trách "phòng thủ".
Cậu suy nghĩ: “Gọi anh là "anh Chung".”

Trì Quân rất phối hợp, thử gọi: “Anh... Chung.” Hắn dừng lại lẩm bẩm một mình: “Kỳ lạ.”

Chung Dịch buồn cười, giơ tay xoa tóc Trì Quân. Đầu ngón tay của cậu chạm vào chân tóc của Trì Quân, từ không chút quan tâm ban đầu cho đến trở nên hết sức tập trung. Trì tổng nhỏ được mát xa thật sự thoải mái, tỏ ra hơi mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến lát nữa còn phải nói chuyện với bà Tùng Lan thì lên tinh thần, kéo tay Chung Dịch xuống, suy nghĩ một hồi dứt khoát kêu cậu: “Anh ơi!”

Chung Dịch dừng lại nhướng mày.

Trì Quân lại gần và nói: “Anh ơi, anh có muốn khiêu vũ không?”

Chung Dịch: “Được thôi!”

Trì Quân đã từng đề cập qua với Chung Dịch. Thời trẻ, lúc bà nội Chu Tú Quân còn sống rất thích nghe nhạc. Khi đó, trong nhà có một máy quay đĩa than.
“Đáng tiếc bây giờ có tìm thì đã quá muộn, tám phần đã được đưa vào nhà kho.” Trì Quân lướt điện thoại tìm thấy một vũ khúc nhẹ nhàng. Hắn nhìn xung quanh: “À, không có loa.”

“Chú Đàm cũng không có biết trước như vậy.” Chung Dịch buồn cười nói.

Trì Quân nhún vai, điều chỉnh âm lượng điện thoại đến mức lớn nhất rồi đặt lên bàn.

Vũ khúc chậm rãi phát ra, lãng đãng ở trong phòng.

Trì Quân lùi lại mấy bước, đứng cách Chung Dịch một mét, cúi người lịch sự, làm ra tư thế mời.

Chung Dịch có linh cảm trong lòng. Quả nhiên một lát sau, cậu cầm tay Trì Quân. Mà Trì Quân tự nhiên đặt tay lên eo Chung Dịch.

Chung Dịch không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bàn tay trên eo mình, hiển nhiên đại biểu cái tay kia "anh nhảy bước nữ đi". Lại ngẩng đầu nhìn Trì tổng nhỏ một cái.

Gương mặt Trì tổng nhỏ sáng sủa, nhìn Chung Dịch lại gọi một tiếng: “Anh ơi!”
Chung Dịch không di chuyển.

Trì Quân nhìn cậu rất vô tội, nghiêng đầu cười là dáng vẻ Chung Dịch rất thích. Hắn có má lúm đồng tiền, có đôi mắt cong.

Dáng vẻ này đặt trên người những người khác, dựa vào mấy phần tương tự với Trì Quân, Chung Dịch đều phải mềm lòng trong giây lát. Do hắn làm ra, Chung Dịch càng là trong chớp mắt động lòng.

Cậu cố nén lòng mình và cảnh báo: Chung Dịch, bình tĩnh! Mi sợ rằng bị Trì Quân ăn sạch.

Mặt Chung tổng vô cảm nhìn Trì Quân.

Vũ khúc vẫn phát như cũ, thời gian chậm rãi trôi qua. Trì Quân thở dài nói: “Anh ơi, em không nghe lời sao?”

Chung Dịch: “...?” Đây lại là kịch bản gì?

Trì Quân tiến lại gần hôn cậu, cười khẽ nói: “Anh không phải nói, em nghe lời thì anh sẽ thương em sao?”

Chung Dịch thản nhiên "ừm" một tiếng, ánh mắt ra hiệu: Bây giờ em gọi là nghe lời à?
Trì Quân mỉm cười, lại hôn Chung Dịch. Sau đó mở miệng nói: “Em vẫn luôn rất "nghe lời" mà. Anh kêu em làm sao thì em làm vậy.”

Những lời nói lúc này hiển nhiên không phải là chuyện của công ty. Nhưng Chung Dịch suy ngẫm, thừa nhận: Đúng vậy, trong một số việc mình có chút... sở thích bất ngờ. Mà Trì tổng nhỏ xưa nay luôn phối hợp.

Trì Quân đúng lý hợp tình yêu cầu: “Em làm được, anh có phải cũng nên làm được hay không?”

Chung Dịch nhìn hắn, chậm rãi thở dài.

Thôi, ăn sạch thì ăn sạch đi. Ai bảo hắn là Trì Quân chứ.

Cậu di chuyển chân, đặt tay lên vai cậu Quân nhà họ Trì, mới lạ và mang theo chút khó khăn nhảy bước nữ.