Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 212: Hứa hẹn




Thời gian như kéo dài vô tận, những cơn ồn ào như nước chảy trôi tuột khỏi khoảng không, dường như toàn bộ thế giới đều đóng băng lại thành một màu đen trắng vô tận, chỉ còn ánh lửa sinh ra từ trận nổ kia, chói mắt và rõ nét vô cùng.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Velar, chỉ cảm thấy tiếng nổ vang lên đập thẳng vào trái tim, ngay cả Zarra cũng không biết mình nên vui mừng hay khiếp sợ, đồng tử co lại.

Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát xé tan không khí, đột ngột phá vỡ lá chắn tĩnh mịch.

Zarra vội vàng hoàn hồn, nhanh chóng lao xuống dưới, sau đó đỡ lấy mảnh vỡ của cơ giáp, quát ầm lên: “——Điện hạ!” Ngay sau đấy, lão đột nhiên quay đầu, ngửa mặt lên trời giận dữ gào, “Tống Minh Uyên, ngươi muốn tạo phản sao?!”

Cảnh sát vũ trang vừa đuổi tới phụ cận, đội trưởng nghe rõ từng từ một, bỗng cảm thấy tầm mắt tối sầm lại, mồ hôi lạnh chảy ào ào. Đội trưởng cứ cho rằng trận đụng độ này chỉ là mâu thuẫn bình thường giữa bang phái hay tổ chức cá nhân, ai ngờ sự thật hoàn toàn không phải như vậy.

Điện hạ, Tống Minh Uyên, tạo phản… Ôi trời đất ơi, thời thế thay đổi rồi!

Bây giờ phải làm sao đây? Hắn và các anh em của mình sẽ bị diệt khẩu hả?

Đội trưởng vội vàng nhìn về phía không trung, trên tấm màn vũ trụ đen như mực thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng, không biết là phi thuyền hay là hành tinh nào quanh đây. Vài suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu đội trưởng, hắn đang định cản cơ giáp có ý định bỏ chạy kia, chỉ thấy từ trên không trung, một tia sáng màu bạc như tia chớp đánh thẳng xuống, sau đó biến thành những bộ phận kim loại to lớn, ghép lại thành một người máy khổng lồ.

Đội trưởng hít sâu một hơi, hoàn toàn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.

Zarra cũng biến sắc, nhưng không đợi lão kịp phản ứng, một quyền cực mạnh đã giáng thẳng vào cơ giáp, khoang điều khiển lung lay kịch liệt. Lão cố giữ vững cơ thể, đưa mắt liếc nhìn Tống Minh Uyên ở phía sau, trong lòng hoảng hốt. Zarra muốn rút lui về phía cảnh sát vũ trang, nhưng ai ngờ đợt tấn công tiếp theo của Bạch Thời tới như vũ bão, bàn chân giáng cho lão một cú đạp mạnh.

Cơ giáp của Zarra bay ngược về phía sau, đòn tấn công mãnh liệt tách lão ra khỏi hài cốt cơ giáp. Tống Minh Uyên theo sát phía sau, một tay đỡ lấy Velar, thấy khoang cứu thương đã biến hình, ánh mắt che giấu được vẻ âm u.

Bạch Thời không nhìn mà tiếp tục tăng tốc, hung hăng rút kiếm chém về phía Zarra.

Zarra dù gì cũng là một tướng quân, lão nhanh chóng điều chỉnh trạng thái thật tốt, không muốn bỏ qua cơ hội này, vừa né tránh vừa gào thét: “Việt Thời, đến cả ngươi cũng tạo phản!

Bạch Thời bỏ ngoài tai, đột ngột thay đổi lộ tuyến giữa không trung, lực đạo không hề giảm, ngang nhiên bổ kiếm xuống. Zarra không ngờ động tác của Bạch Thời lại nhanh như vậy, càng không dám khinh thường, vội vàng nâng kiếm ngăn cản, nhưng đúng lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng động rất lớn, thanh kiếm trong tay lão đã gãy nát.

Sắc mặt Zarra thay đổi, không đợi lão lui về phía sau, Bạch Thời đã dùng một cước đạp trúng lồng ngực, cơ giáp lại bay ngược thêm một lần nữa.

Bóng Bạch Thời lóe lên, áp sát Zarra, lạnh giọng hỏi: “Chắc ông cảm thấy tôi sẽ không quang minh chính đại giết ông trước mặt nhiều người thế này, đúng không?”

Đến tận lúc này, Zarra mới cảm thấy tình thế hoàn toàn không ổn: “Đợi đã!”

“Tôi là người tốt bụng, ông đã cố gắng muốn tôi phải tạo phản, nếu tôi không tạo thì thật là có lỗi với ông quá.”

Bạch Thời nói xong giơ kiếm chém xuống, năng lượng khổng lồ cắt vào cơ giáp, chỉ trong chớp mắt, lưỡi kiếm đã lún sâu hơn phân nửa, dòng điện hòa cùng ánh lửa lan tràn. Bạch Thời đạp mạnh một cước, tiếp tục áp sát, không cho Zarra cơ hội thở dốc.

Thừa Viêm vừa tới nơi đã phải chứng kiến cảnh này, y vội vàng truyền thông tin cho phi thuyền, dứt khoát ra lệnh: “Để lại vài người giải quyết cảnh sát, còn lại mau rút lui!”

Thừa Viêm nói xong cố bay tới đỡ lấy Zarra, chuẩn bị cứu viện, người này vẫn còn có tác dụng với bọn họ, không thể để lão chết đơn giản thế này được.

Ánh mắt Bạch Thời lạnh như băng, liếc nhìn y, vừa đuổi theo Zarra đồng thời mở pháo hạt, lách mình thay đổi phương hướng trong nháy mắt, nhắm thẳng về phía Thừa Viêm.

Thừa Viêm mới đến gần Zarra, thấy vậy đáy lòng trầm xuống.

Một giây tiếp theo, đạn pháo bắn thẳng tắp về phía y, Thừa Viêm không kịp tránh né, vội vàng ném binh khí, lại là một tiếng nổ nhức óc, một quả cầu lửa nổ tung giữa không trung.

Thừa Viêm đứng quá gần vụ nổ, bị khí lưu đẩy xuống dưới.

Tốc độ của Joshua nhanh hơn Lam một chút, bám sát sau lưng Thừa Viêm, bởi vậy khi vụ nổ xảy ra, Joshua vất vả lắm mới dừng lại bên cạnh xác cơ giác của Velar, tranh thủ thay đổi lộ tuyến giữa không trung, rút kiếm bay về phía Thừa Viêm, mượn xung lượng vụ nổ đẩy xuống, đâm thẳng vào cơ giáp trước mắt.

Thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên từ sau lưng đến trước ngực, lộ ra hơn nửa lưỡi kiếm, đám người của Trọng Huy đồng loạt biến sắc.

Tất cả sự việc vừa rồi chỉ phát sinh trong vòng vài giây, đội trưởng cảm thấy mình chỉ mới chớp mắt hai cái thôi, vậy mà tình thế đã biến thành thế này rồi, cuối cùng cũng kịp hoàn hồn, giọng điệu căng thẳng hét lớn: “Cứu người! Liên hệ tổng bộ! Nhanh!”

Trong phi thuyền của Trọng Huy còn có một vị trưởng lão khác, hiện tại tổ chức phản kích. Gã rất tán thành với kế hoạch vừa rồi của Thừa Viêm, lúc này thấy tình thế không ổn bèn phái người xông đi cứu Thừa Viêm, đồng thời ra lệnh cho vài người đi giết cảnh sát, nhân tiện còn ra vẻ mình đứng về phía Tống Minh Uyên, gào lớn một câu: Không được để đám này còn sống rời khỏi đây!

Đương nhiên, hai đám người được gã phái ra sử dụng cơ giáp mang màu sắc khác nhau, điều này sẽ khiến cảnh sát cảm thấy bọn chúng không cùng chiến tuyến.

Sau khi người của Trọng Huy gia nhập, tình thế càng hỗn loạn hơn.

Zarra tranh thủ cơ hội tới gần cảnh sát để chứng minh thân phận, giả vờ giả vịt cứu được vài người, còn tức giận mắng Tống Minh Uyên khốn nạn, dám giết người diệt khẩu.

Cảnh sát hoàn toàn không rõ chân tướng, sự việc liên tiếp bày ra trước mắt ảnh hưởng tới phán đoán, hơn nữa cái chết của hai đồng nghiệp khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng họ, cuối cùng cảnh sát nhanh chóng đứng vào hàng ngũ của tướng quân Zarra.

Thời điểm này, Bạch Thời hoàn toàn không quan tâm tới suy nghĩ của người khác, cậu ngắm thẳng mục tiêu vào Thừa Viêm, tranh thủ bồi thêm một đòn vào lỗ hổng hư hao của Hỏa Ly. Thấy nó tự động bắn ra khoang cứu thương, vô thức muốn đuổi theo chém thêm một kiếm, ai ngờ còn chưa cử động đã bị đám viện quân ngăn lại, đành phải ngừng bước.

Sát khí trong mắt Bạch Thời càng ngày càng đậm, dùng một cước đá văng đám lâu la xung quanh, một tay vung kiếm lên cao, tay còn lại nhắm thẳng pháo đồng vào khoang cứu thương của Thừa Viêm nhanh như chớp, nổ một pháo.

“—— Trưởng lão!” Đám người Trọng Huy kêu thất thanh, sắc mặt trắng nhợt, đồng loạt nhào xuống.

Lúc này, cả Lam và Joshua đều đã bay đến bên cạnh Tống Minh Uyên, thay anh ngăn cản phi thuyền vũ trang xung quanh.

Hai mắt Phòng Thiên Kỳ đỏ bừng, hoàn toàn không còn chút hòa khí lễ phép như bình thường nữa, hắn hét lớn đến mức gần như lạc giọng: “Con mẹ nó, các người chút hết cho tôi! Bọn chúng mới là phản đồ! Anh họ tôi bị bọn chúng làm bị thương!”

Cảnh sát vũ trang cũng rất nóng giận: “Đừng nói nhảm, giao điện hạ ra, mau giơ tay chịu trói!”

Ánh mắt Bạch Thời nhìn một vòng giữa cảnh sát và Thừa Viêm, nhanh chóng phân rõ lợi và hại, cậu rút kiếm phóng tới phi thuyền gần mình nhất, thẳng tay phá hỏng trang bị động lực, sau đó áp sát phi thuyền khác, tiếp tục phá. Joshua đã sớm làm như vậy rồi, tuyệt không nương tay.

Cảnh sát luống cuống, người ngã ngựa đổ, vội vội vàng vàng hạ cánh, tránh cho phi thuyền hỏng gây thương vong.

Bạch Thời vẫn âm thầm quan sát vị trí của Zarra, thấy gã muốn trốn, nhanh tay phá một phi thuyền gần đấy, lao qua làn khói dày đặc, liên tiếp đánh rơi hai cơ giáp cảnh sát cản đường. Bóng cơ giáp trắng lóe lên, đột nhiên xuất hiện trước mặt Zarra, pháo hạt trong tay nhắm thẳng vào đầu lão: “Chết đi.”

Đồng tử của Zarra co lại, hoàn toàn không kịp trở tay: “KHÔNG…”

ẦM!!!

Tiếng nổ rung trời, đến cả phi thuyền và cơ giáp xung quanh cũng bị sóng nhiệt đánh bay.

Mọi người vội vội vàng vàng ổn định, đồng loạt nhìn về phía trước, chỉ thấy Bạch Thời đã giữ vững cơ thể, hơn nữa còn không bị thương chút nào, há hốc miệng, cảm thấy hơi lạnh xung quanh bốc lên ngùn ngụt.

Tướng quân Zarra, một trong năm vị tướng quân cấp S lợi hại nhất đế quốc, lại chết một cách đơn giản đến lãng xẹt như vậy sao?

Bạch Thời hơi nghiêng người, đưa mắt nhìn về phía phi thuyền vũ trang lớn nhất.

Giọng nói của đội trưởng khẽ run, quyết định thật nhanh: “Lui hẳn về phía sau!”

Sức chiến đấu đến mức này bọn họ làm sao ngăn cản được nữa, phải đợi quân đội đến thôi, hắn không thể để các anh em chết vớ vẩn như vậy được.

Người của Trọng Huy còn thức thời hơn thế, ngay thời khắc Bạch Thời nã cho Thừa Viêm một pháo, bọn chúng đã vội vàng bỏ trốn. Tống Minh Uyên tranh thủ đưa khoang cứu thương của Velar cho Joshua, bay tới bên cạnh Bạch Thời. Hai người liếc nhau, gần như cùng lúc cất cánh, nhảy vào tầng khí quyển đuổi theo phi thuyền cách đó không xa.

Bọn họ vẫn chưa quên, trên phi thuyền kia còn có một trưởng lão khác.

Gã trưởng lão đang vội vàng tìm kiếm Thừa Viêm, xem xem y sống hay chết, đương nhiên không muốn lằng nhằng với họ, lúc này lập tức ra lệnh cho vài người đi ngăn cản, còn phi thuyền tăng tốc bay về phía trước.

Trước giờ kỹ thuật của Trọng Huy vẫn luôn xuất sắc, phi thuyền bình thường làm sao đuổi kịp tốc độ này, chỉ một chút thời gian như vậy thôi, khoảng cách đã bị kéo dài.

Tống Minh Uyên và Bạch Thời đều biết chẳng bao lâu nữa, một nhóm cảnh sát hoặc bộ đội đặc chủng rất đông sẽ đến bao vây căn cứ, không thể lãng phí thời gian, nhưng cũng không thể để gã đi như vậy, hai người giết sạch đám tôm tép xung quanh mới dừng lại.

Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn cậu: “A Bạch, đi.”

Bạch Thời đáp lời, cùng anh quay trở về.

Cảnh sát vẫn chưa đi quá xa, giờ phút này nhìn thấy hai cơ giáp quen thuộc lao xuống, trái tim bắt đầu run rẩy: “Đừng bảo là đến tìm chúng ta chứ?”

“Bình tĩnh, người của tổng bộ sắp tới.” Đội trưởng đưa tay lau mồ hôi, nhìn chằm chằm vào hai cơ giáp đang hạ cánh, thấy đối phương không có vẻ gì là muốn bay về phía này mới thở phào nhẹ nhõm, ra lệnh cho cấp dưới báo cáo thương vong, sau đó nhận được tin đám Bạch Thời chỉ phá hủy hệ thống động lực, gần như không làm ai bị thương, trong lòng đội trưởng chợt hiện lên cảm giác kỳ quái, nhíu mày.

“Đội trưởng?”

Đội trưởng hoàn hồn, dặn đồng đội trị thương cẩn thận, tiếp tục chờ viện quân.

Lúc Tống Minh Uyên và Bạch Thời hạ cánh, đám Joshua vừa cố hết sức mở khoang cứu thương để đưa Velar ra ngoài, Tống Minh Uyên sải bước lại gần, nhìn người nọ toàn thân đầy máu, thấp giọng hỏi: “Anh ta sao rồi?”

Khí thế toát ra từ người Joshua rất mạnh, yên lặng lắc đầu.

Ý là đã dùng máy trị liệu kiểm tra qua… Ánh mắt Tống Minh Uyên trầm xuống, chầm chậm bước tới gần.

Trên mặt Phòng Thiên Kỳ toàn là nước mắt, hai tay run lên dữ dội, cơ thể càng không ngừng run rẩy. Velar đã sớm hôn mê, nhưng hình như lúc mấy người họ đưa hắn ra ngoài đã chạm vào miệng vết thương, Velar dần tỉnh lại, hắn đưa mắt nhìn em họ nhà mình, giọng nói vẫn mềm mại như trước: “… Khóc gì thế?”

“Không có.” Phòng Thiên Kỳ khàn khàn đáp lời, hợp lực đỡ Velar nhẹ nhàng đặt lên xe cơ giới.

Velar cảm thấy máu chảy vào trong mắt, hơi nheo lại, nhìn người xung quanh một lượt, sau đó ánh mắt nhìn về phía Joshua và Tống Minh Uyên, cười nói: “Hiếm lắm mới thấy các cậu có kiên nhẫn ở lại cùng tôi thế này.”

Tống Minh Uyên im lặng, Joshua khẽ nhếch khóe môi: “Trước kia bọn tôi cũng rất có kiên nhẫn, điện hạ.”

“Thôi được rồi.” Giọng nói của Velar rất nhẹ, “Mấy năm qua, tôi không thích các cậu, các cậu cũng không ưa gì tôi, không đánh nhau là đã tốt lắm rồi.”

Tống Minh Uyên tiếp tục im lặng, Joshua muốn nói gì đó, bờ bôi khẽ nhúc nhích, cuối cùng lại không lên tiếng.

Velar nhìn bầu trời chậm chạp di chuyển, mỉm cười: “Thực ra tôi… Vẫn muốn hòa thuận với các cậu, nhưng mãi mà không tìm thấy cơ hội, rõ ràng trước kia chúng ta không phải như thế…”

Nhiệt độ trong căn cứ rất vừa vặn, gió đêm dịu mát, xung quanh là hương cỏ cây thoang thoảng, trong mũi Velar tràn đầy mùi máu đậm đặc, nhưng hình như vẫn có thể ngửi được một chút tươi mát.

Hắn giật mình nhớ về trước đây rất lâu, ở hoàng cung đế đô, khi ấy thời tiết cũng như thế này, cũng tràn đầy mùi thơm ngát và yên tĩnh, bọn họ gặp nhau lần đầu tại hoa viên, Tống Minh Uyên không thích nói chuyện lắm, Joshua lại rất tinh nghịch, hai đầu lông màu đã mơ hồ mang theo chút ngạo khí.

_Xin chào, mình là Velar, đây là em họ của mình, tiểu Kỳ.

_Tống Minh Uyên.

_Joshua Kiều, cậu có thể gọi mình là Joshua, bọn họ gọi cậu là điện hạ hả?

Hắn mỉm cười đưa tay: Ừ, về sau mọi người sẽ là bạn, mình lớn hơn các cậu, mình sẽ chăm sóc cho các cậu thật tốt.

Về sau… Về sau… Có đôi khi hắn sẽ nghĩ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, họ vẫn sẽ là họ của khi đó, không xa cách như thế này.

Cuối cùng là chính hắn không thực hiện được lời hứa… Velar bỗng cảm thấy khóe mắt cay cay, cố gắng nâng cánh tay, chầm chậm vươn về phía họ.

Xương tay của hắn bị gãy, lại dính không ít máu, Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn, chủ động nắm lấy, Joshua theo sát, nước mắt Phòng Thiên Kỳ không ngừng tuôn rơi, nghẹn ngào đặt tay lên trên.

Velar cười khẽ: “A Bạch.”

Bạch Thời ậm ừ đáp lại, tiến lên phía trước cầm chặt tay bọn họ, tay kia thuận tiện nắm lấy tay Lam.

Velar nhìn những người này, vô thức muốn nói gì đó, nhưng thực ra chính hắn cũng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ đưa mắt ánh về phía Tống Minh Uyên: “Tiểu Uyên.”

“Ừ.”

“Trọng Huy.”

“Tôi biết.”

Velar mỉm cười, bỗng cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, hắn nhìn Tống Minh Uyên, đã nhiều năm như vậy, dường như người này chẳng thay đổi là bao, dường như vẫn mãi mãi mạnh mẽ và chín chắn như vậy, đẹp đẽ tới nỗi khiến người ta khó chịu, nhưng đúng là người này quá mạnh mẽ, khiến cho người ta cảm thấy… Rất an tâm.

Hắn lại nhìn bầu trời ngoài kia, khóe miệng khẽ nhếch, bất kể tới khi nào, bất kể đã từng ganh ghét ra sao, người này vẫn là người luôn khiến hắn…

—— Ngưỡng mộ.

Velar từ từ nhắm mắt lại, khẽ buông tay, rơi xuống.