Thiếp Bản Kinh Hoa

Quyển 1 - Chương 35




Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, giọng nói bình tĩnh, giống như đang tuyên bố một sự thật. Lời như vậy từ trong miệng nàng nói ra, tâm tình không có nửa phần chập chờn, khiến người ta không thể nào hoài nghi sự thực.

Chỉ cần có một phần chắc ăn, Phượng Hồng Loan cũng làm được tốt đẹp nhất, đừng nói là người đối diện không nhìn ra tâm tình trong đáy lòng của nàng, cho dù có dùng máy đo lường thăm dò tân tiến nhất của nước Mỹ, cũng không dò xét được tâm tình của nàng.

Bất kể trong lòng nàng đang có bất kỳ tâm tình gợn sóng gì, ở lúc cần thiết cũng sẽ biến thành một hồ nước tù yên ả. Bằng không nàng làm sao có thể có thể trở thành sát thủ toàn năng hạng nhất tung hoành ngang dọc, vang dội trên thế giới, giới hắc bạch trên quốc tế vừa nghe tiếng đã sợ mất mật.

Nhiệm vụ nàng làm, mười năm như một, chưa từng gặp phải thất bại.

Huống chi hôm nay chỉ là đối phó với một cổ nhân?

Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, đáy lòng cười nhạt. Nghĩ đến thật may là chủ nhân của khối thân thể này đã chết, lúc trước vẫn cảm thấy thiếu nữ kia chết đi thật đáng thương, bây giờ nàng đột nhiên cảm giác được có lẽ nàng ấy không đáng thương, mà là may mắn.

Ở cái thế giới lương bạc này, căn bản không thích hợp cho nữ tử thiện lương mềm mại như nàng ấy sinh sống. Chỉ thích hợp với những con người đen tối, lòng dạ hiểm độc, nguội lạnh như nàng sinh sống.

Ông trời sẽ an bài tốt hơn, nơi này mới là thế giới nàng nên ở. Có lẽ thiếu nữ kia cũng sẽ đi đến chỗ nàng ấy nên đi, tìm được thế giới thuộc về nàng để sống.

Nghe vậy, sắc mặt Quân Tử Ly lần thứ hai phát lạnh, nhìn Phượng Hồng Loan: "Không cẩn thận rơi xuống nước?"

"Không sai! Ta nghĩ ta nói đủ rõ ràng, Ly Vương điện hạ ù tai sao?" Phượng Hồng Loan không chút khách khí nhíu mày, giễu cợt nói: "Lẽ nào Ly Vương điện hạ thật sự cho rằng ta sẽ vì thứ hạnh phúc mình không muốn mà tự sát?"

Thấy Quân Tử Ly không nói lời nào, dừng một chút lại nói: "Ly Vương điện hạ cũng quá coi trọng bản thân mình rồi, mặc dù ngươi được coi là phu quân mơ ước của hết thảy nữ nhân trong thiên hạ, cũng không phải phu quân của Phượng Hồng Loan ta."

Hạnh phúc không mong muốn, không phải là phu quân của nàng sao. . .

Dường như Quân Tử Ly đã sớm quên mất nữ tử trước mắt là khí phụ bị hắn bỏ trước khi cưới. Bây giờ nghe thấy nàng chữ chữ như châu ngọc, khinh thường trào phúng nói ra, trong lòng bỗng nhiên bị đánh đến đau đớn, giống như xé rách tim phổi vậy, khiến hắn gần như không thể tự kiềm chế.

Dung nhan tuấn mỹ như ngọc lộ vẻ âm trầm đáng sợ, gắt gao nhìn Phượng Hồng Loan, đáy mắt quay cuồng ngoan cố.

Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, cười nhạt trong lòng, nam nhân đều như vậy, vẫn luôn cho rằng dù có hắn bạc tình, phụ người khác, cũng không cho phép người khác nói không. Hắn có địa vị tôn quý và cao ngạo, được sùng bái, gặp điều kiện may mắn, khiến hắn cho rằng nữ tử trên thế gian đều phải mến mộ hắn, tham luyến hắn. Cho dù hắn có phụ người ta, người khác vẫn phải như cũ thương hắn đến chết.

Đơn giản là tự đại và buồn cười!

Trong sân lại lần nữa lâm vào tĩnh lặng. Khí áp thấp xuống tựa như ngày tháng bảy nóng nực lại thấy bông tuyết nhè nhẹ rơi.

Một lúc lâu sau, u ám quanh thân Quân Tử Ly dần dần rút đi, nhìn Phượng Hồng Loan: "Nếu như ngươi nghĩ muốn tiến vào Ly Vương, ta sẽ huỷ bỏ hưu thư, kiệu lớn tám người khiêng, mười dặm hồng gấm, đón ngươi vào cửa, như thế nào?"

Phượng Hồng Loan ngẩn ra, không ngờ rằng mới vừa rồi còn là đối chọi gay gắt, chỉ trong chốc lát lại biến thành sấm lớn giữa trời trong như vậy.

Nàng nhìn Quân Tử Ly, Quân Tử Ly cũng nàng, đáy mắt khởi động thần sắc không rõ. Dường như từ trong ánh mắt của hắn Phượng Hồng Loan thấy được hi ý (ý muốn hy vọng) và khát khao.

Hơi hơi nháy mắt một cái, suýt chút nữa Phượng Hồng Loan đã hoài nghi mình bị hoa mắt. Nhìn lại, đôi con người trong cặp mắt lưu ly kia đã biến thành vòng xoáy tràn đầy màu đen. Bất kỳ thần sắc gì cũng đều bị che giấu ở sâu trong đáy mắt, không thể thấy rõ.

Trục Phong không dám tin nhìn Quân Tử Ly, chủ tử lại muốn tiếp nàng quay về Ly Vương phủ lần nữa, vậy Quỳnh Hoa công chúa. . .

Truy Nguyệt nằm trên mặt đất ở phía xa, từ lúc Quân Tử Ly vung tay áo đánh nàng bay ra ngoài đến lúc muốn để cho nàng đền mạng, sắc mặt vẫn luôn như tro tàn.

"Nếu như ta muốn vào Ly Vương phủ, ngươi có thể bảo đảm suốt đời chỉ có một nữ nhân là ta, Ly Vương phủ chỉ có ta một nữ chủ nhân sao?" Chốc lát, Phượng Hồng Loan nhíu mày nhìn Quân Tử Ly, chậm rãi mở miệng.

Quân Tử Ly ngẩn ra, chấn động nhìn Phượng Hồng Loan.

"À, không thể nào!!" Phượng Hồng Loan nhàn nhạt cười, giọng nói thanh lãnh như gió: "Đã như vậy, Ly Vương điện hạ cần gì phải tự hạ nhục chính mình thế chứ!"

Quân Tử Ly mím môi không nói gì, đáy mắt hiện lên chút mặc sắc và vân vụ mông lung.

Giây lát, mây mù tán đi, hắn nhìn Phượng Hồng Loan, chỉ thấy nàng mặc bộ quần áo màu lam, thân thể đơn bạc mảnh mai duyên dáng lại đứng thẳng tắp, vốn là nhu nhược không xương, thế nhưng lại có thể khiến cho người ta thấy được linh hồn thông tuệ, cứng cỏi, mạnh mẽ của nàng.

Như diều gặp gió bay thẳng lên vạn dặm!

Ở trên người của nàng, dung nhan khuynh thành tuyệt sắc đã trở thành vật làm nền, vẻ thanh lãnh lương bạc, đạm mạc thanh hoa, thoạt nhìn cùng cái thế giới rét lạnh này quả là rất xứng đôi.

Ở trước mặt của nàng, hình như lúc nào hắn cũng có thể bị yểm nhập bụi trần.

Có cái gì đó trong nháy mắt đã bắt đầu khởi động nơi đáy lòng, Quân Tử Ly nhìn Phượng Hồng Loan, giọng nói trầm thấp ôn nhuận, mang theo vẻ nghiêm nghị trước nay chưa từng có: "Nếu như ta đây có thể!"

Nghe vậy, Trục Phong không dám tin nhìn Quân Tử Ly.

Sắc mặt Truy Nguyệt hoàn toàn giống như tro tàn, hai mắt nhắm lại. Chủ tử chưa từng đối xử khác biệt với nữ nhân nào như vậy? Cho dù là Quỳnh Hoa công chúa, chủ tử cũng không nói ra lời hứa hắn suốt đời chỉ cần một nữ nhân là nàng. Ly Vương chỉ có một nữ chủ nhân.

Phượng Hồng Loan nhìn Quân Tử Ly, hờ hững cười, cũng không có bởi vì những lời này mà có chút gợn sóng nào, kiên quyết mà lành lạnh mở miệng: "Không có nếu như!"

Sắc mặt Quân Tử Ly trầm xuống.

Phượng Hồng Loan thu tầm mắt lại, không nhìn hắn nữa, khom người nhặt nửa đoạn kiếm trên đất lên, chậm rãi cất bước hướng tới chỗ Truy Nguyệt nơi xa xa mà đi đến.

Lam y tỏa ra ánh sáng lờ mờ, bảo kiếm lòe lòe hàn quang. Từng bước một, bước đi trầm ổn lạnh lẽo không chút tình cảm.

Mắt phượng của Quân Tử Ly dõi theo bóng lưng Phượng Hồng Loan, ánh sáng tử sắc lưu ly quanh thân như bao phủ lên một tầng mây mù.

Kiệu lớn tám người khiêng, mười dặm hồng trang, hơn nữa là nữ nhân duy nhất suốt đời này của hắn, nữ chủ nhân duy nhất của Ly Vương, nàng cũng không động lòng sao?

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng vào ngày hôm qua, hắn chỉ biết nàng là người vô tình lạnh bạc. Bây giờ mới biết hôm qua chẳng qua là nhìn thấu một góc băng sơn.

Lòng của nàng nào chỉ có vô tình lương bạc, mà còn hờ hững đen tối, vô tâm đến mức đáng sợ.

Tuấn nhan đờ đẫn băng lãnh của Trục Phong hôm nay đây lần nữa bị công phá. Nếu nói những lời chủ tử nói hôm nay đúng là hiếm thấy, như vậy Phượng Hồng Loan kiên quyết từ chối chủ tử, lại càng làm cho hắn chấn động.

Nữ nhân chen nhau muốn vào Ly Vương phủ sợ là đều có thể chen đến nỗi đầu rơi máu chảy. Thế gian còn có nữ tử không hề bị lay động như vậy. Nhưng nhìn bóng lưng nàng, lành lạnh cô tuyệt, đạm mạc rét buốt, tính tình so với chủ tử lại càng lạnh bạc hơn, liền thực sự hiểu, nàng xác thực không quan tâm đến chủ tử.

Truy Nguyệt nhìn Phượng Hồng Loan từng bước một đi tới chỗ nàng, vẻ tro nguội trên mặt dần dần rút đi, nữ tử thanh hoa vô song như vậy, nàng quả thực không thể so sánh được.

Cũng càng hối hận, nàng căn bản không nên trêu chọc nàng ấy. Vẫn cho là chủ tử sẽ bảo vệ cho nàng, thế nhưng hôm nay nàng rốt cuộc hiểu rõ, không có chủ tử bảo vệ, nàng chẳng là cái thá gì. Ngay cả một con chó cũng không phải.

Phượng Hồng Loan đi tới trước mặt Truy Nguyệt thì dừng bước, nhìn sắc mặt nàng liên tục biến đổi, tựa hồ có thể thấy được tất cả ý nghĩ trong đáy lòng nàng.

Thấu triệt, tỉnh ngộ, hối hận, quyết tuyệt, thê lương, bi ai. . . Tất cả đều hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia, cùng đôi mắt tham luyến không thôi đối với Quân Tử Ly.

Lẳng lặng nhìn nửa ngày, khóe miệng Phượng Hồng Loan hơi cong lên, nhìn sang phía nàng nở nụ cười mờ nhạt, ánh mắt nhìn lướt qua Quân Tử Ly đang yên tĩnh bất động, chậm rãi mở miệng: "Là ngươi tự sát, hay để ta tiễn ngươi một đoạn đường?"