Thiên Tống

Chương 276-1: Chuộc về (1)




Âu Dương cười nói:

" Người Liêu biết rõ đạo lý hai nước giao chiến, sẽ không làm khó dễ sứ giả. Hơn nữa lại nói, Da Luật Thuần với lão bà của hắn vi thần đều biết, Da Luật Đại Thạch cũng có giao tình không tệ với vi thần. Lý Xử Ôn đã từng là đồng bọn hợp tác của vi thần, còn nữa hắn bây giờ cũng lén liên lạc với Đại Tống ta, cũng không hy vọng vi thần có gì bất trắc."

" Ngươi ở Liêu quốc ngốc không lâu lắm mà cuộc sống cũng sinh động ghê."

Âu Dương khiêm tốn nói:

" Đây là nhờ người ta nể tình."

Triệu Ngọc nói:

" Trẫm nghe nói ngươi viết thư cho Hàn tướng quân, sau khi tiến vào phủ Lâm Hoàng, dỡ bỏ toàn bộ tất cả sòng bạc, chỉ chừa lại Khoái Nhạc Cốc. Còn bảo Hàn Tướng quân đối xử tử tế với một người tên là Tiêu cái gì Vân, đúng không?"

" Bệ hạ anh minh, Tiêu Cam Vân này là một người quen của vi thần."

Triệu Ngọc bất đắc dĩ, người này một chút cũng không biết sai:

" Ngươi đi xuống trước đi, một hồi thu chỉ, mau chóng lên đường."

"Dạ"

Triệu Ngọc đương nhiên cũng có thể phái người khác đi, nhưng thời gian đàm phán nhiều vẫn tốt hơn. Âu Dương làm việc hiệu suất cao, hơn nữa như Âu Dương nói, toàn bộ Đại Tống chỉ có Âu Dương có quan hệ cá nhân với quan viên Khiết Đan. Mặc dù là quan hệ cá nhân từ rất nhiều năm trước, nhưng dù sao còn có thể thương lượng được. Quan trọng nhất là, Triệu Ngọc không muốn ảnh hưởng đến chiến lược với Liêu.

...

Tám trăm cấm quân hộ vệ, cộng thêm hai người Trương Tam, Lý Tứ, đội ngũ nhanh chóng lên đường. Dân gian còn không biết tin tức, trông thấy Âu Dương lại làm khâm sai, đều nghị luận xem là có chuyện gì. Trương Tam với Lý Tứ là lần đầu tiên tới Liêu quốc, Âu Dương cũng đã thật lâu rồi không đến.

Từ khu chiếm lĩnh xem ra, bách tính vẫn rất phối hợp, có chút mùi vị trung nguyên. Ai làm lão đại đều giống nhau, dân chúng đều phải nộp thuế. Cho dù là người Khiết đan hay người Hán thống trị cũng không sao cả. Âu Dương nói chuyện phiếm với một số người, căn bản là không nhìn thấy những người này quan tâm quốc gia đại sự đến cỡ nào. Bọn họ ngược lại quan tâm đến các vấn đề dân sinh như công việc, giá hàng... Bởi vì địa phương miễn thu thuế, dưới ảnh hưởng của Tư Gia, buôn bán tiến vào khá nhiều, dân chúng vẫn tương đối hoan nghênh sự thống trị của Tống Triều.

Tới gần sông địch, Hàn Thế Trung phái Lưu Quang Thế ra dẫn quân đội nghênh đón. Lưu Quang Thế có thể là một môn sinh không có gì thành tựu nhất của Âu Dương. Hàn Thế Trung với hắn cùng năm làm tiến sĩ, cũng cho hắn không ít cơ hội. Nhưng người này quả thật sợ phiền phức, nhát gan, đánh trận thuận gió cũng không tệ lắm, đánh trận ngược gió thì lại rối tinh rối mù. Hàn Thế Trung chỉ có thể là phái hắn tới đón Âu Dương.

Vệ đội tướng quân lão tướng Chu Đạt, Chu Đạt ở bên cạnh Âu Dương nhỏ giọng hỏi:

" Đại nhân lúc ấy làm sao lại chọn người này?"

Đây là vấn đề rất nhiều người nghi hoặc, Âu Dương chọn bốn người, toàn bộ là nhân vật mạnh mẽ, đều là đại tài quân sự có thể một mình đảm đương một phía. Duy chỉ có Lưu Quang Thế...

" Ít nhất người ta rộng rãi, tâm tình vẫn tương đối lạc quan."

Âu Dương hô:

" Lưu tướng quân"

" Có mạt tướng!"

" Giới thiệu Thông Châu đi."

"Dạ"

Trí nhớ của Lưu Quang Thế ngược lại cũng không tệ. Rất nhanh đã nói rõ tình thế. Da Luật Thuần định đô Đông Kinh, thiết lập Hoàng Long phủ làm Trường Xuân châu phía Tây là thủ đô thứ hai. Binh lực chủ yếu của Da Luật Đại Thạch hơn ba mươi vạn hoạt động ở vùng Thông Châu, còn có hơn năm vạn người đang đóng giữ ở phía bắc phủ Lâm Hoàng. Mà Tống Huy Tông với đệ tử của hắn bây giờ đang ở quân trướng của đại quân Thông Châu.

Dựa theo yêu cầu của người Liêu, đại biểu đàm phán kể cả người hầu không được quá một trăm người. Đến Cẩm Châu, Chu Đạt liền vội vàng đi sửa sang lại tinh binh vệ đội. Mà Âu Dương cũng đã gặp mặt Hàn Thế Trung.

Quân của Hàn Thế Trung nằm ở Cẩm Châu, bởi vì bọn họ lân cận với Thông Châu là chủ lực của người Liêu. Vốn dựa theo kế hoạch, một tháng sau chủ lực sẽ tiến hành hội chiến, nếu như có thể tiêu diệt quân Liêu, là có thể xua đuổi tàn binh đến Đông Kinh, rồi sau đó gây áp lực cho quân coi giữ phủ Hoàng Long. Nhưng bởi vì sự kiện đặc biệt của Tống Huy Tông, Hàn Thế Trung chỉ có thể buộc tướng lĩnh tạm thời ngừng bắn.

Hai bên trước là nói chuyện đối mặt với nhau, thân là đại nguyên soái, cách nhìn của Hàn Thế Trung với Liêu, Kim hoàn toàn khác biệt, hắn cho rằng người Nữ Chân cho dù bị đánh bại cũng rất khó thần phục được. Mà còn người Liêu thì lại chiếm được đất chính là chiếm được đất. Nhưng Hàn Thế Trung cho rằng Liêu so với Kim khó đánh hơn:

" Bản đồ người Liêu quá lớn, chỉ một Đông Kinh mà so với Tây Hạ còn lớn hơn. Người Liêu cũng có hỏa khí, tuy rằng uy lực tương đối nhỏ, nhưng có đủ lực sát thương nhất định. Mà Nữ Chân cơ bản vẫn là ngựa chiến, thêm phương pháp chiến đấu cung đao, tạo thành uy hiếp với quân Hà Bắc rất có hạn. Phiền toái nhất của quân Hà Bắc chính là phía sau không yên. Ngày hôm trước vừa nhận được tin tức có ba kho lương thảo bị người Nữ Chân đốt. Chỉ có hơn một trăm người lại mạnh mẽ xông phá quân cảnh vệ hơn bốn trăm người của chúng ta, quả thật không sợ chết. Chúng ta bên ngoài có hơn một vạn binh mã lận đó."

" Nữ Chân là toàn dân giai binh, những người này tuy rằng bây giờ là dân, nhưng đều đã từng đi lính, đánh trận không ít hơn chúng ta đâu."

Âu Dương nói:

" Loại áp lực này luôn có."

Hàn Thế Trung nói:

" Uy hiếp chân chính là xưởng quân hỏa khí của người Liêu. Ở phía Tây Trường Xuân, Thái Châu phía bắc Lâm Hoàng."

Âu Dương cười nói:

" Uy hiếp chân chính chính là thái thượng hoàng."

"Đúng vậy."

Hàn Thế Trung cười khổ:

" Chỗ ta có ba mươi vạn, bên kia Lâm Hoàng còn có ba mươi vạn. Người so với người ta nhiều hơn, vũ khí so với người ta tốt hơn, bản đồ chúng ta cũng có. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này."

Hàn Thế Trung đã nhận được công văn, quy định thời gian phát động tiến công, thời gian còn có gần bốn mươi ngày.

" Chuyện này để ta tới xử lý."

Âu Dương hỏi:

" Ngươi cho rằng muốn tiêu diệt Liêu Kim thì cần bao lâu?"

" Bản đồ Liêu quốc quá lớn, tuy rằng đã phân cách thành đông Liêu với Tây Liêu. Nhưng nếu muốn khiến bọn họ diệt vong, ít nhất phải đến sang năm hoặc là hơn thế nữa. Nữ Chân bên này khó mà nói, nếu Liêu và quân ta hội chiến, thắng lợi chúng ta tiếp giáp đến phủ Hoàng Long, thì chúng ta sẽ bắt lấy phủ Hoàng Long. Nếu hết thảy thuận lợi, đoán chừng cũng là chuyện sang năm."

...