Thiên Quan Tứ Phúc

Chương 18: Bồ Tề Quan tiếp quỷ từ cửa ải Bán Nguyệt




Dưới ánh nhìn dò xét của hai người trong đạo quan, gã đạo nhân kia cầm bát nước lên, khom lưng, chậm rãi uống vào. Bộ dạng của gã không những không giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào, mà ngược lại trông như có chút chần chừ đề phòng.

Ngay khi gã vừa uống vào, Tạ Liên liền nghe được tiếng động "Rầm", "Rầm" rất rõ ràng, rất giống âm thanh khi rót nước vào một cái bình rỗng.

Trong phút chốc, Tạ Liên thông suốt, bắt lấy tay đối phương nói: "Đừng uống nữa."

Tay gã đạo nhân run lên, rõ ràng đã kinh hoảng nhưng vẫn vờ như bình tĩnh nhìn Tạ Liên, Tạ Liên mỉm cười nói: "Uống vào cũng vô dụng, không phải sao?"

Gã đạo nhân nghe vậy biến sắc, tay còn lại rút thiết kiếm bên hông đâm về phía Tạ Liên. Tạ Liên đứng yên bất động, nhấc tay búng một cái, "Đang" một tiếng, nhẹ nhàng búng văng kiếm khí. Gã đạo nhân thấy Tạ Liên vẫn nắm chặt một tay của mình, cắn răng giật mạnh một cái. Tạ Liên chỉ cảm thấy cánh tay kia bỗng nhiên xẹp xuống, giống như quả bóng hết hơi xẹp xuống vậy, roẹt một cái thoát khỏi nắm giữ của y. Gã đạo nhân kia thoát được khỏi bắt giữ, liền lập tức bỏ chạy về hướng cửa ra. Tạ Liên cũng không vội, tại nơi không có lực cản của thế giới bên ngoài này, gã đạo nhân kia có chạy xa mười trượng, Nhược Da cũng có thể kéo gã trở về. Ai ngờ, y vừa mới nâng cổ tay, một tiếng xé gió sắc bén đến cực điểm liền xẹt qua người gã.

Âm thanh kia giống như có người bắn một mũi tên nhọn từ phía sau lưng y, xuyên thẳng qua bụng gã đạo nhân, ghim gã lên cửa. Tạ Liên nhìn kỹ lại, đó là một chiếc đũa tre.

Y quay đầu lại nhìn, Tam Lang ở bên cạnh bàn đang ung dung đứng dậy, đi lướt qua y, rút đũa tre ra, lắc lắc trước mặt y mấy cái, nói: "Bẩn rồi. Lát nữa vứt đi."

Còn gã đạo nhân bị thương nặng, lại hoàn toàn không phát ra bất cứ tiếng kêu đau nào, lẳng lặng dựa vào cửa chậm rãi tượt xuống dưới. Thứ đang ào ạt chảy ra từ bụng gã, không phải máu tươi, mà là nước trong.

Chính là chén nước gã vừa uống.

Hai người khuỵu gối cạnh gã đạo nhân, Tạ Liên ấn lên miệng vết thương của gã, cảm giác miệng vết thương này giống như lỗ thủng trên một quả bóng hơi, khí lạnh đang sưu sưu thoát ra bên ngoài, mà "thi thể" gã cũng đang dần dần phát sinh biến hóa. Mới vừa rồi, rõ ràng còn là một đại hán, hiện tại cả người như đều bị rút nhỏ đi một vòng, gương mặt cùng tứ chi nhăn nhúm, hơn nữa còn đang không ngừng thu nhỏ lại, thoạt nhìn như một lão già.

Tạ Liên: "Là vỏ rỗng."

Có một số yêu ma quỷ quái, bản thân không thể huyễn hóa ra hình người hoàn mỹ, nên nghĩ ra biện pháp khác: Chế tạo vỏ rỗng.

Bọn chúng sẽ dùng một ít vật liệu giống y như thật, tỉ mỉ chế tác một túi da giả hình người. Túi da như vậy, thường sẽ tham khảo chân dung người sống, đôi khi thậm chí trực tiếp bắt người để làm thành túi da, như vậy chỉ tay, vân tay, tóc tự nhiên sẽ hoàn hảo không tỳ vết. Hơn nữa, loại vỏ rỗng này, chỉ cần bọn chúng không mặc vào, thì sẽ không bị lây dính quỷ khí, cũng sẽ không cần phải sợ phù chú trừ tà. Đây cũng là nguyên nhân phù chú trên cửa không chặn gã đạo nhân này ở ngoài.

Chẳng qua, vỏ rỗng như vậy thường rất dễ bị nhìn thấu, bởi vì dù sao nó cũng chỉ là người giả ruột rỗng, nếu không có người mặc lớp da này, vậy chúng chỉ có thể dựa theo mệnh lệnh của người thao túng mà hành sự. Hơn nữa mệnh lệnh này không thể quá phức tạp, chỉ có thể đơn giản, trùng lặp, được thiết lập sẵn từ trước. Cho nên, thần thái và cử chỉ của chúng thông thường đều tương đối đờ đẫn, rất không giống người sống, tỷ như, chúng sẽ lặp đi lặp lại một hai câu nói, làm cùng một việc, hoặc là tự hỏi tự đáp, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói nhiều với người khác vài câu liền sẽ lộ. Tuy vậy, đối với việc làm thế nào để phân biệt vỏ rỗng. Tạ Liên lại có cách càng thực dụng hơn: Để cho chúng uống một chén nước hay ăn cái gì đó là được rồi. Suy cho cùng chúng chỉ là thân xác rỗng ruột, không có lục phủ ngũ tạng, khi bọn chúng ăn hay uống cái gì, đều sẽ giống như ném gì đó hay rót nước vào một cái bình rỗng, có thể nghe được tiếng vang rõ ràng, hoàn toàn khác hẳn với tiếng động của người sống khi ăn cơm uống nước.

Thi thể của gã đạo nhân đã hoàn toàn xẹp lép, không khác mấy với một lớp da mềm oặt. Tam Lang dùng chiếc đũa tre chọc chọc lên da gã mấy cái, rồi ném chiếc đũa đi, nói: "Lớp vỏ này có chút thú vị."

Tạ Liên biết thiếu niên này đang nói tới điều gì. Biểu tình và cử chỉ của gã đạo nhân này, đều không lọt khỏi mắt hai người họ, nào chỉ rất tự nhiên, căn bản là y hệt người sống, nói chuyện với gã, gã có thể đối đáp trôi chảy, có thể thấy người thao túng gã có pháp lực kinh người. Tạ Liên nhìn Tam Lang một cái, nói: "Tam Lang, xem ra loại dị thuật này đệ cũng đã đọc qua rồi."

Tam Lang cười nói: "Không nhiều lắm."

Cái vỏ rỗng này tìm đến tận cửa, báo cho Tạ Liên về chuyện ở Bán Nguyệt Quan, bất luận là thật hay giả, mục đích đều là dẫn y tới Bán Nguyệt Quan, để cho chắc ăn, chi bằng lên Thông Linh Trận hỏi một chút. Tạ Liên bấm tay tính toán, tính ra pháp lực còn lại vẫn đủ để y dùng vài lần nữa, liền dùng tay tạo quyết, vào Thông Linh Trận.

Vừa vào trận, bên trong thế mà náo nhiệt khó thấy, hơn nữa còn không phải vì bận công vụ mà náo nhiệt, dường như các đại gia đang chơi trò gì đó rất vui, hi hi ha ha cười nói. Tạ Liên còn đang cảm thấy ngạc nhiên, thì nghe Linh Văn nói: "Điện hạ đã trở lại? Mấy ngày qua ở dưới đó sống thế nào?"

Tạ Liên: "Cũng tốt cũng tốt. Mọi người đây là đang làm cái gì? Cao hứng như vậy."

Linh Văn: "Phong Sư đại nhân đã trở về, đang tán công đức, điện hạ không đi đoạt lấy một ít sao?"

Quả nhiên, Tạ Liên nghe được trong trận mấy vị thần quan đang khàn cả giọng mà kêu: "Một trăm công đức! Lấy được rồi!" "Vì sao ta chỉ có một công đức......" "Một ngàn! Một ngàn! A! Cảm ơn Phong Sư đại nhân!!! Ha ha ha ha ha ha ha......" Tạ Liên nghĩ thầm chẳng lẽ trời đang thả tiền còn mọi người đang nhặt? Tuy rằng rương công đức của y rỗng tuếch, nhưng thứ nhất y không biết đoạt như thế nào, thứ hai chư vị thần quan đều quen biết lẫn nhau, đoạt chơi đoạt vui cũng không sao cả, giờ y đột nhiên nhảy vào thì có chút kỳ quái, vì thế cũng không để ý nữa, lo hỏi chuyện mình trước: "Chư vị, mọi người có biết Bán Nguyệt Quan không?"

Lời vừa nói ra, Thông Linh Trận đang cao hứng phấn chấn đoạt công đức trong nháy mắt trầm mặc.

Tạ Liên lại lần nữa cảm thấy buồn bực.

Lúc trước y chia sẻ một ít thơ với bí phương, đại gia trầm mặc thì cũng thôi đi, bởi vì nhóm thần quan cũng không chia sẻ những thứ như vậy, cho nên lời y nói ra, khả năng là không hợp nhau thật. Nhưng mà, trong Thông Linh Trận, thường xuyên có nhóm thần quan mở miệng dò hỏi một ít vấn đề công vụ, tỷ như các ngươi có ai biết con quỷ này không, có dễ đối phó không? Các ngươi ai ở địa bàn đằng kia, có thể giúp một chút không? Lúc này các đại gia sẽ phát biểu ý kiến của mình, có đề xuất thì đề xuất, không có đề xuất thì khi nào rảnh ta sẽ giúp người hỏi một chút. Giờ y hỏi Bán Nguyệt Quan, cũng coi như là công vụ, không có lý do nào mà vừa mở miệng lại khiến toàn bộ tĩnh mịch thế này nha.

Sau một lúc lâu, đột nhiên một người hô: "Phong Sư đại nhân lại tán mười vạn công đức!!!"

Thông Linh Trận trong nháy mắt lại sinh động lại, chúng thần quan sôi nổi đi đoạt công đức, cũng không ai để ý đến câu hỏi mới vừa rồi của Tạ Liên nữa. Tạ Liên biết việc này chỉ sợ cũng không đơn giản, ở trong trận đại khái là sẽ không hỏi được gì, nghĩ thầm vị Phong Sư đại nhân này thật là bạo tay, một lần rải là mười vạn công đức, thật sự lợi hại, đang định lui ra, bỗng nhiên, Linh Văn lén phát với y một câu.

Linh Văn hỏi: "Điện hạ, sao ngươi bỗng nhiên muốn hỏi về Bán Nguyệt Quan?"

Tạ Liên liền đem chuyện có một bộ vỏ rỗng tìm tới cửa kiếm chuyện kể lại: "Thân xác giả kia vờ làm người sống chạy ra từ Bán Nguyệt Quan, tất nhiên phải có mục đích. Không biết lời nó nói là thật hay giả, ta mới lên hỏi một chút. Nơi đó làm sao vậy?"

Bên kia Linh Văn trầm ngâm một lát, nói: "Điện hạ, chuyện này ta khuyên ngươi, đừng nhúng tay vào."

Tạ Liên ít nhiều cũng đoán là sẽ nghe được một câu như vậy. Nếu không cũng không đến mức suốt 150 năm cũng không có người nào hỏi đến, mà y vừa nhắc đến thì lại lâm vào trầm mặc. Y nói: "Mỗi lần qua quan, mất tích hơn nửa, việc này là thật sao?"

Thật lâu sau, Linh Văn nói: "Là thật. Nhưng chuyện này, ta không tiện nói nhiều."

Tạ Liên nghe ra được đắn đo trong giọng nàng, sợ là có chỗ khó xử, nói: "Được, ta hiểu rồi. Nếu ngươi đã không tiện, vậy không cần nói nhiều. Chúng ta cũng chưa từng nói riêng về đề tài này, đều là ta tự đề cập đến."

Hai người tuy đang lén đối thoại, nhưng Linh Văn cũng vẫn đè thấp âm lượng, nói: "Điện hạ, ta nói thêm một câu nữa. Ngươi nếu muốn tra chuyện này, đừng để các thần quan khác biết. Hơn nữa, đừng đi từ Thiên giới."

Thu thần thức, ra khỏi Thông Linh Trận, Tạ Liên đứng dậy, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: "Tam Lang, huynh e là sẽ đi xa một chuyến."

Linh Văn nhắc nhở y đừng để các thần quan khác phát hiện, đủ thấy việc này liên lụy không nhỏ. Mà nếu y lên trời, rồi nhảy xuống Bán Nguyệt Quan, tiện thì tiện thật, nhưng đi như thế sẽ bị ghi lại trong sổ sách. Hơn nữa, nếu có ai động tay động chân với thông đạo, vậy nhảy xuống sẽ tới đâu, thật đúng là không dám nói trước. Như vậy xem ra, chỉ có thể đi bộ tới Bán Nguyệt Quan. Cái vỏ rỗng này tự mình chạy tới cửa, mục đích là muốn lừa y đi, vậy khẳng định đó cũng không phải nơi tốt đẹp gì. Tam Lang lại nói: "Được, ca ca, nếu huynh không ngại thì mang đệ theo đi."

Tạ Liên ngẩn ra, dùng cái chổi quét túi da giả trên mặt đất gọn vào một bên, nói: "Đường xá xa xôi, gió cát gian khổ, đệ sao lại muốn theo đi?"

Tam Lang cười nói: "Ca ca muốn biết yêu đạo Bán Nguyệt là chuyện như thế nào không?"

Nghe vậy, động tác của Tạ Liên ngừng lại, nói: "Đến cả chuyện này đệ cũng biết?"

Tam Lang khoanh tay, chậm rãi nói: "Bán Nguyệt Quan, hai trăm năm trước, là nơi tọa lạc của Bán Nguyệt Quốc. Bán Nguyệt nhân lực lớn, tính tình hung hãn hiếu chiến, thường xuyên quấy rầy bá tánh Trung Nguyên."

Hắn ngồi thẳng người dậy, ánh mắt sáng ngời, nói: "Yêu đạo Bán Nguyệt, chính là quốc sư của bọn họ."

Tạ Liên đem cái chổi dựa vào tường, muốn ngồi xuống nghe kỹ càng tỉ mỉ hơn. Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa "Cốc cốc".

Lúc này sắc trời đã tối, các thôn dân thì đều bị một câu "Trúng tà" lúc trước của Tạ Liên dọa sợ tới mức trốn về nhà không dám ra ngoài, vậy thì ai gõ cửa? Tạ Liên đứng ở cửa, nín thở ngưng thần, không cảm thấy phù chú trên cửa có dị động gì, ngay sau đó lại là hai tiếng "Cốc cốc". Nghe tiếng động này, dường như có hai người đồng thời gõ cửa.

Tạ Liên hơi suy tư, mở cửa ra, quả nhiên, có hai hắc y thiếu niên đứng ngoài cửa. Một tuấn lãng, một thanh nhã, chính là Nam Phong và Phù Dao.

Tạ Liên cùng bọn họ sáu mắt nhìn nhau một lúc, nói: "Hai người các ngươi......"

Phù Dao trợn trắng mắt trước. Nam Phong đúng lúc này mở miệng liền hỏi: "Có phải ngươi muốn tới Bán Nguyệt Quan không?"

Tạ Liên: "Các ngươi nghe được từ đâu?"

Y vốn tưởng là Linh Văn lại đến Trung Thiên Đình mượn người tới giúp đỡ y, nhưng ngẫm lại, nàng bảo y đừng để người khác biết, vậy hiển nhiên sẽ không để lộ ra. Nam Phong nói: "Nghe mấy vị thần quan trên đường nói vài câu, nghe nói hôm nay ngươi hỏi về chuyện Bán Nguyệt Quan trong Thông Linh Trận."

Tạ Liên đã hiểu, hai tay cất trong tay áo nói: "Hiểu rồi. 'Ta tự nguyện', đúng không?"

Hai người đều cùng bày ra điệu bộ đau răng đến mức mặt mày méo xệch, nói: "...... Đúng vậy."

Tạ Liên buồn cười, nói: "Đã hiểu, đã hiểu. Chẳng qua, nói trước nhé, lần này đi Bán Nguyệt Quan, nếu trên đường gặp phải sự tình gì không thể ứng phó, hoan nghênh bỏ chạy bất cứ lúc này."

Nguyên tắc nhân sinh của Tạ Liên là: Không miễn cưỡng người khác. Bất luận là ép người khác làm chuyện gì, hay ép người khác không làm chuyện gì, đều là ép buộc. Một việc rốt cuộc có làm được hay không, chỉ có thử làm mới biết được. Nếu bắt ép một người làm chuyện gì, mặc dù hắn làm, nhưng trong lòng sẽ không tán thành; nếu ngươi ép một người không cho hắn làm chuyện gì, mặc dù hắn không làm, nhưng hắn vẫn sẽ luôn trăm phương nghìn kế nhớ thương, một ngày nào đó sẽ làm. Cho nên, vạn sự, cứ để thuận theo tự nhiên. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Tạ Liên nghiêng người tránh ra, mời hai người bọn họ vào nhà rồi nói chi tiết hơn. Ai ngờ, hai người kia vừa thấy thiếu niên ngồi nghiêng ngả phía sau y, vốn dĩ đang đen mặt, trong nháy mắt biến thành xanh mét.

Nam Phong lách mình bước vào, đứng chắn trước mặt Tạ Liên, nói: "Lùi lại!"