Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 3 - Chương 161




Bên kia bỗng ồn ào cả lên, mà vị thần quan bên này cả kinh nói: “Ấy? Ngươi —— ngươi không phải là Kỳ Anh điện hạ sao???”

Người khác lúc này mới ôm bụng cười nói: “Ngươi nhận lầm người rồi lão huynh! Ngươi quên rồi sao? Trấn thủ phương Tây có hai vị võ thần, một là Dẫn Ngọc, một là Kỳ Anh. Là đồng môn sư huynh đệ, người trước mặt ngươi chính là Dẫn Ngọc điện hạ, ha ha ha……”

Thần quan kiavội nói: “Ấy ấy ấy, ta nhận lầm rồi, ngại quá, ha ha ha, kiến thức hạn hẹp, đã nghe về Kỳ Anh tương đối nhiều……” Lời còn chưa dứt, Dẫn Ngọc đã nhắm mắt lại, dường như có chút tuyệt vọng, mệt mỏi chẳng muốn nói thêm gì nữa. Có người cảm thấy không tốt liền huých khủy tay vị thần quan kia, hắn thấy vậy liền nói: “Khụ khụ, xin lỗi ta không tiếp chuyện được, xin cáo từ trước … Dẫn Nguyệt, à không không không, Dẫn Ngọc điện hạ. Sau này nếu rảnh nói sau nhé, trung thu vui vẻ, ha ha ha..”

Hắn nói muốn cáo từ mà tay lại cầm chén rượu chạy đến chỗ Quyền Nhất Chân. Bên kia đám thần quan đã xúm lại thành một cụm, tất cả đều tranh nhau chào hỏi Quyền Nhất Chân, cả đám che hết xung quanh nên chẳng thấy được người bên trong.

Xem ra, lúc này Quyền Nhất Chân mới vừa phi thăng không bao lâu đã có thần điện riêng của mình, cũng không còn bị ghét bỏ như hồi trước. Tuy rằng cả hai đều là Võ thần phía tây nhưng Dẫn Ngọc dường như đã bị lu mờ hoàn toàn, ai nấy cũng đều hăm hở chạy sang bên kia, cho nên bên này cơ hồ chỉ còn lại có một mình Hạ Huyền quạnh quẽ đang ngồi húp canh, Dẫn Ngọc đứng cũng không được ngồi cũng không xong, trong chốc lát nói: “Về thôi”.

Hai người bỏ đi cũng chẳng có ai chú ý đến. Giám Ngọc giận điên lên, nói: “Cái đám nịnh nọt bợ đỡ này cũng còn là thần quan sao? Lúc trước tên tiểu tử này vừa tới Thượng thiên đình, người này ghét kẻ kia khinh, đếm không xuể có bao nhiêu người đi cáo trạng hắn với ngươi. Chớp mắt một cái, tiểu tử này phi thăng, tín đồ nhiều, xúm nhau cung phủng thổi phồng hắn đến thế này. Lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa? Cái gì địa vị không thể dao động, tuổi trẻ đầy hứa hẹn chứ? Ta thấy tín đồ của hắn tật xấu cũng y như hắn! đầu óc những kẻ có bệnh mới đi tôn sùng kẻ có bệnh!”

Lúc này, Sư Tthanh Huyền cầm một chén rượu đi tới, Dẫn Ngọc thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, đi mau!”

Thấy có người tới, Giám Ngọc mới ngậm miệng lại. Sư Thanh Huyền nói: “Dẫn Ngọc, ngươi về sao? Kỳ Anh không phải vừa tới sao, lần trước ta nghe hắn nói hai người các ngươi đã lâu không gặp nhau, còn hỏi ta dạo này ngươi đang làm gì, ngươi không nói chuyện với hắn à?”

Dẫn Ngọc miễn cưỡng cười nói: “Không, ta có chút không khỏe, cáo từ trước.”

Sư Thanh Huyền không nghĩ nhiều, nhìn “Địa Sư” phía sau, cười ha ha nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, chúng ta lần sau hãy họp mặt. Minh huynh! Ta kêu huynh đừng có ngồi ở đây! Đi đi đi, tới bên kia với ta……”

Chờ đến Sư Thanh Huyền đi rồi không để ý đến chuyện bên này nữa, Giám Ngọc mới hạ giọng tiếp tục nói: “Nói nói cái rắm! Tiểu tử này đắc ý không được bao lâu đâu, sớm muộn gì cũng người ngã ngựa đổ thôi, ta chóng mắt chờ xem!”

Hắn vẫn cứ lảm nhảm, Dẫn Ngọc cũng thấy rất phiền lòng, nói: “Thôi đi, ngươi cũng không cần phải tức như thế.”

Giám Ngọc nói: “Bỏ đi bỏ đi, nhưng ngươi cứ nói thôi nhưng có thôi được không? Lúc hắn mới vừa lên thì nếu không phải chính ngươi đã bao che, chùi mông cho hắn thì hẳn là đã sớm bị đá xuống rồi, ta thật không chịu được, ngươi không đáng bị như thế!”

Hai người nhanh chóng trở lại cung Dẫn Ngọc. So với lần trước lập điện náo nhiệt linh đình bao nhiêu thì bây giờ cho dù cửa có rộng mở thì cũng chỉ có lác đác mấy thần quan hạ cấp tới. Đóng cửa lại, giọng Dẫn Ngọc mới lớn vài phần, nói: “Thần quan phi thăng tự lập điện là chuyện rất bình thường, hắn cũng không làm gì sai. Không cần nói nữa! Ta không muốn nghe. Trong lòng ngươi cũng cảm thấy phiền thì hà tất gì ngươi cứ phải chủ động nhắc đến hắn?”

Giám Ngọc nói: “Ngươi đừng trách ta lắm miệng, lời này cũng chỉ là để nhắc nhở ngươi thôi! Dẫn Ngọc à, toàn bộ phía tây, địa bàn lớn như thế, tín đồ cũng rất nhiều, hắn một mình chiếm nhiều tín đồ như thế, lần trước cái con yêu sói kia cũng bị hắn cướp đi! Ngươi nhìn xem bây giờ đi, địa bàn của ngươi càng ngày càng thu nhỏ lại, còn thừa lại được bao nhiêu? Ngươi còn như thế thì có chỗ nào cho ngươi dung thân nữa!”

Dẫn Ngọc nói: “Sao có thể nói cướp? Hắn không cầm đao kiếm buộc người ta tin bái hắn, tất cả là do mọi người tự nguyện. Hơn nữa chuyện con yêu sói……” Hắn thở dài, bình thản nói, “Chuyện đó thật sự ta không đối phó được, tìm ta cũng vô dụng cho nên tìm hắn là đúng ý nguyện rồi.”

Giám Ngọc vô cùng đau buồn nói: “Ta chỉ…… Ta chỉ sợ là ngươi cứ như thế này thì đấu không lại ai hết, sẽ có ngày không có đường để xoay người! Mẹ nó, những tên thần quan hạ cấp này cũng chỉ biết đỏ mắt vì danh lợi, một đám lén tìm cớ bỏ đi qua những thần điện khác, chả có tên nào tốt đẹp!”

Dẫn Ngọc nói: “Cái gì mà đấu với không đấu, hà tất để ý những thứ kia? Muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại, ta phi thăng không phải để lên đây tranh quyền đoạt thế, cướp vận khí của người khác, sao ngươi cứ tự dằn vặt rồi suy nghĩ không thông suốt thế này!”

Cái gọi là một núi không dung hai hổ, đã có sẵn ví dụ: Phía nam đã có Phong Tín và Mộ Tình, nhiều năm như vậy đấu tới ngươi chết ta sống. Nếu không ở cùng một địa bàn, thì có lẽ đã tốt hơn nhưng cái gọi là “Không phải oan gia không gặp nhau”, ngươi phi thăng nổi danh ở nơi nào thì nơi đó chính là địa bàn của ngươi. Lúc làm người có những mối quan hệ bền chặt thì sau khi phi thăng thường cũng ở cùng nhau trong các dịp lễ. Quyền Nhất Chân cũng không thể nào từ bỏ phương Tây đến địa bàn khác. Hai người đang cãi nhau bỗng nhiên có người gõ cửa, Giám Ngọc quát: “Ai?!”

Ngoài cửa có người nói: “Ta.”

Giám Ngọc cũng không dám nổi giận đối với Dẫn Ngọcnói: “Này tiểu tử thúi, sao còn dám tới đây???”

Dẫn Ngọc chấp hai tay sau lưng biểu tình thoáng bình phục trở lại, bước lên mở cửa, quả nhiên là Quyền Nhất Chân. So với lần trước thì bộ dáng lại cao lên không ít, so với lúc Tạ Liên quen biết hắn thì cũng không khác lắm. Dẫn Ngọc mở miệng, giọng cũng bình thản: “Là Nhất Chân à. Ngươi không tham gia tiệc trung thu sao? Sao lại tới đây?”

Quyền Nhất Chân bước vào điện, mở miệng nói chỉ có một câu: “Sinh nhật ta tới rồi.”

“……”

Tết Trung Thu, ấy vậy mà chính là sinh nhật của Quyền Nhất Chân. Mà hắn tới đây cũng là muốn đòi quà sinh nhật

Tạ Liên cũng nghe qua, sinh nhật năm rồi của Quyền Nhất Chân, sư huynh hắn Dẫn Ngọc đều sẽ tặng quà, năm nay đại khái bởi vì đủ chuyện xấu hổ, cho nên không đưa. Nếu là người mẫn cảm một chút, người ta không đưa, liền tự biết mà không đòi nữa, cho dù thế nào cũng sẽ không chủ động đi đòi quà, thế mà Quyền Nhất Chân thì ngược lại, hắn không cảm thấy chỗ nào không đúng, cứ thấy đúng lý hợp tình là liền tìm tới tận cửa. Nếu không phải có Hoa Thành đang cụng vào trán Tạ Liên thì thật tình Tạ Liên chỉ muốn đưa tay đỡ ót, rồi bịt kín mắt để khỏi phải nhìn nữa.

Dẫn Ngọc nghe hắn nói thế liền cười gượng một tiếng, nói:”…À..hôm nay là sinh nhật của ngươi sao, chỉ là ta có chút vội, cho nên…”

Quyền Nhất Chân vừa nghe liền trừng lớn mắt, nói: “Không có sao?”

Dẫn Ngọc dường như cảm thấy không ổn, lời nói đang ở cửa miệng liền nuốt vào, xoay người nói:”Không có quên. Ở đằng sau, ngươi đợi đã.”

Quyền Nhất Chân liền ngồi tại chỗ, hai tay đặt trên đùi, liên tục gật đầu, một bộ dáng hết sức chờ mong. Dẫn Ngọc đi vào thiên điện, Giám Ngọc liền trầm mặt ngồi bên trong. Dẫn Ngọc khẳng định là không chuẩn gì cả, đi ra đằng sau lục lung tung, cũng không tìm được thứ gì thích hợp, đành phải nói với Giám Ngọc: “Ngươi mau tìm giúp ta, có thứ gì tạm thời thay thế làm quà cũng được.”

Giám Ngọc cầm một miếng vải vứt trên mặt đất, dẫm lên nói: “Cầm cái thứ chùi chân này cho hắn đi!”

Dẫn Ngọc nói: “Giám Ngọc!”

Giám Ngọc nói: “Tặng cho hắn thế này chả phải là quá hời hay sao, hắn còn có mặt mũi dám tới đây đòi quà!”

Dẫn Ngọc bất đắc dĩ nói: “Năm rồi cũng tặng cho hắn, nếu năm nay không tặng, chả phải là cố tình sao. Tặng đại cái gì cũng được, có là được rồi. Như vậy đi, ngươi đi tìm xem lần trước lấy được một chiếc vòng hộ pháp. Mặc dù không vừa lắm nhưng cũng không sao.”

Dẫn Ngọc thúc vài tiếng, Giám Ngọc đành hầm hực nuốt vô bụng mấy bài ca cẩm. Dẫn Ngọc quay về chủ điện, ngồi trước mặt Quyền Nhất Chân, nói: “Ngươi chờ chút, ta để nó hơi xa. Ngươi dạo này làm gì? Hẳn là cuộc sống rất vừa ý phải không? Nghe nói các tín đồ đã tăng năm lần, chúc mừng ngươi.”

Quyền Nhất Chân nói: “Gần đây đánh một con yêu sói. Ta không hiểu tín đồ là gì cả, ta chỉ đánh yêu quái thôi, bọn họ cũng không thể hiểu được.”

Hắn hứng thú bừng bừng kể cho Dẫn Ngọc nghe tình hình chiến đấu gần đây. Nét tươi cười trên mặt Dẫn Ngọc có chút gượng gạo. Hắn đánh không nổi con yêu sói kia vậy mà Quyền Nhất Chân dễ như trở bàn tay diệt gọn nó, điều này thật giống như khi ngươi cực khổ theo đuổi một nữ tử nhưng người ta lại coi rẻ ngươi, bản thân ngươi còn tự mình khóc lóc dâng tới tận cửa mà người ta thì lười đến chẳng thèm đoái hoài đến ngươi, thật sự là một tư vị không hề dễ chịu. Quyền Nhất Chân nói một mạch lại đột nhiên nói: “Vừa rồi ở tiệc trung thu cũng nhìn thấy ngươi, còn muốn nói chuyện, không nghĩ tới ngươi về nhanh như thế.”

Dẫn Ngọc nhẹ nhàng thở ra, nói: “À, ta có chút việc, nên phải về trước.”

Quyền Nhất Chân gật đầu, nói: “Có người còn nói với ta, bởi vì họ nhận lầm người.”

Nghe vậy, sắc mặt Dẫn Ngọc nhất thời khẽ biến, Quyền Nhất Chân lại hồn nhiên nhếch môi, nói: “Thật buồn cười, ngu như vậy!”

Tạ Liên thật không đành lòng xem tiếp, nói: “Này…… Này quả thực là thảm không nỡ nhìn mà!”

Tạ Liên đương nhiên tin Quyền Nhất Chân thật sự cảm thấy người khác nhận lầm người là chuyện rất buồn cười, Quyền Nhất Chân cũng hoàn toàn không nhận thấy rằng Dẫn Ngọc đối với cái chuyện buồn cười này thật chả có gì để buồn cười cả, hắn cảm thấy hai người cứ tiếp tục nói thì bầu không khí sẽ càng ngột ngạt. Vừa lúc này, Giám Ngọc cầm hộp quà ra, hắn đem hộp quà đưa cho Dẫn Ngọc, một câu không nói liền đi trở vào. Dẫn Ngọc cầm hộp quà đưa cho Quyền Nhất Chân, bộ dáng hắn thật cao hứng, còn xém nhảy lên. Vẻ tươi cười của Dẫn Ngọc đã lộ ra mệt mỏi, nói: “Ngươi cầm lấy rồi từ từ xem.”

Quyền Nhất Chân cũng ở lại lâu rồi, gật đầu nói: “Được. Ta về trước. Tháng sau ta đi tuần sát, sư huynh có rảnh cùng đi đi.”

Dẫn Ngọc thuận miệng trả lời cho có lệ. Hắn vừa đi, Giám Ngọc liền đá cửa mắng to: “Hắn có ý gì đây? Ta nghĩ lúc hắn vừa sinh ra thì con mẹ nó đầu hắn bị úng nước rồi. Nếu không thì chính là hắn cố tình tới đây để khinh bỉ ngươi, cái gì mà không biết tín đồ là gì, cái gì mà đi tuần sát, cố ý khoe khoang sao? Đồ lòng dạ đen tối, khinh người quá đáng.”

Lần này, hắn chửi ầm lên, Dẫn Ngọc cũng không ngăn cản, chính mình lại đi đến sau điện. Trực giác của Tạ Liên cảm thấy Quyền Nhất Chân lấy cái hộp quà kia có vấn đề, nói: “Trong đó có phải là Cẩm Y Tiên không?”

Hoa Thành nói: “Huynh đoán đúng rồi.”

Tạ Liên nói: “Như vậy, Cẩm Y Tiên không phải Dẫn Ngọc đưa, người chịu tội hẳn là ở Giám Ngọc mới đúng. Tại sao hắn lại bị phạt nặng như thế?”

Hoa Thành nói: “Ba ngày sau ca ca sẽ biết.”

Dẫn Ngọc tiến vào thiên điện, dường như đang tìm thứ gì đó, hắn lục tung cả lên. Bỗng nhiên từ án thư lóe lên một ánh sáng vàng của một chiếc vòng hộ pháp. Hắn không để ý, lát sau đột nhiên cầm lên, nói: “Giám Ngọc?”

Giám Ngọc từ bên ngoài bước vào, nói: “Chuyện gì?”

Dẫn Ngọc cầm chiếc vòng hộ pháp hỏi: “Chiếc vòng hộ pháp này sao lại ở chỗ này? Ngươi không đưa cho hắn sao? Ta không phải bảo ngươi lấy nó tặng cho hắn rồi sao?”

Giám Ngọc nói: “Ta tặng cho hắn? Hắn còn không xứng có được ngụm nước bọt của ta!”

Dẫn Ngọc vừa buồn cười vừa tức giận, nói: “Ngươi thật sự không đem miếng khăn chùi chân kia đưa cho hắn chứ? Hà tất đắc tội với người ta!”

Giám Ngọc thu lại nụ cười giả tạo nói: “Không. Ta đưa cho hắn một món tốt hơn.”

Giọng hắn có chút kỳ lạ, Dẫn Ngọc khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi rốt cuộc đưa thứ gì?”

Giám Ngọc nói: “Lần trước ngươi lấy được bộ quần áo kia.”

Dẫn Ngọc biến sắc, nói: “Cái gì? Ta nói sao mà ta không tìm thấy nó. Bộ quần áo kia có thể khống chế tâm trí con người, hơn nữa nó còn hút máu!” Nói xong liền đi ra ngoài, Giám Ngọc bắt lấy hắn, nói: “Ai! Ngươi gấp cái gì! Bộ quần áo kia có thể khống chế tâm trí, nhưng đã đưa cho hắn rồi, người khác lại khống chế không được hắn! Còn chuyện hút máu kia, ta không tin hắn thành thần quan thế nào, ngươi xem đã ba ngày rồi, hắn có xảy ra gì sao? Tiểu tử này không phải rất có năng lực sao? Tuổi trẻ đầy hứa hẹn sao, lúc này để coi hắn có bao nhiêu bản lĩnh.”

Dẫn Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, ở thiên điện đi qua đi lại, cuối cùng vẫn vung tay nói: “Không được! Thứ này quá nguy hiểm, xảy ra chuyện thì sẽ không xong! Sao ngươi lại không biết nặng nhẹ thế này! Ai!”

Nói xong liền chạy vội ra ngoài, trên đường đánh ngã rất nhiều thần quan, đuổi tới Kỳ Anh điện, hắn lại không ở đây, Dẫn Ngọc không thấy liền bắt người hỏi: “Ta có việc gấp tìm Kỳ Anh, hắn ở đâu?”

Người nọ nói: “Kỳ Anh? Kỳ Anh điện hạ đang ở điện thần võ điện thương nghị! Mấy võ thần đứng đầu ở Thượng thiên đình đều ở đằng kia……”

Dẫn Ngọc chưa nghe xong liền chạy đi. Đến điện võ thần, quả nhiên Tạ Liên cùng mấy chục gương mặt quen thuộc đều ở trong điện, đang lắng nghe rất tập trung. Nhưng mà, hắn tới rồi cũng không thể vào, vì lần thương nghị của các võ thần đứng đầu này không triệu tập hắn, võ thần hạng hai đi vào chính là làm trò cười cho mọi người, cho nên hắn đành chờ ngoài điện.

Xuyên qua song cửa sổ, hắn thấy Quyền Nhất Chân ở bên trong, trên người đang mặc bộ quần áo có vẻ có thần khí rất mạnh, một bộ áo giáp sáng lấp lánh.

Quyền Nhất Chân thật ra không có gì kỳ lạ mà chỉ có Linh Văn lại có chút bất thường, hồn vía cứ lên mây, liên tiếp mắc lỗi, Quân Ngô nói: “Linh Văn? Linh Văn?”

Kêu vài tiếng, Linh Văn đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nói: “Cái gì? Sao thế?”

Quân Ngô cười nói: “Hôm nay ngươi làm sao thế? Cứ nhìn chằm chằm vào Kỳ Anh, hay là chúng ta cũng giống nhau, cảm thấy bộ giáp mới của hắn không tồi chút nào?”

Trong điện mấy người cũng cười theo, Linh Văn nói giọng ngại ngùng, lén che cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Nếu là lúc ấy, Tạ Liên cũng sẽ cười cười, nhưng bây giờ dưới con mắt nàng, nhất định đã thấy được cái bộ quần áo Quyền Nhấn Chân đang mặc trên người kia dính đầy máu, khiến nàng cảm thấy sởn tóc gáy, trong lòng run rẩy.

Dẫn Ngọc ở ngoài điện đi tới đi lui, ngồi xổm rồi đứng dậy như bị dày vò. Khó khăn chờ đến thương nghị xong, Quyền Nhất Chân là người đầu tiên đi ra, thấy Dẫn Ngọc ở bên ngoài, hắn ngạc nhiên nói: “Sư huynh, sao ngươi cũng ở chỗ này?”

Dẫn Ngọc chạy nhanh đến, nói: “Áo giáp này của ngươi ……”

Quyền Nhất Chân lập tức nói: “Thực không tồi. Vừa rồi Đế quân và Linh Văn đều khen nó được lắm. Cám ơn.”

“……”

Dẫn Ngọc nói: “Được thì được, nhưng người làm bộ áo giáp này nói, nó có chút vấn đề, muốn ta đưa lại cho hắn, sửa lại một chút.”

Nếu trực tiếp ra lệnh bảo Quyền Nhất Chân cởi “Áo giáp” này ra thì bản thân có thể khống chế nó, cho nên Dẫn Ngọc đành phải nói chuyện nhẹ nhàng như thế. Mà Quyền Nhất Chân lại thấy kỳ quái nói: “Có vấn đề gì? Ta không cảm thấy có vấn đề gì hết?”

Dù sao thì cũng chính mình tặng đồ cho người ta, nay lại xin về cũng hết sức xấu hổ. Dẫn Ngọc đang đau khổ suy tư, Quyền Nhất Chân lại nói: “Đúng rồi, sư huynh, tháng sau ngươi có thể đi tuần sát.”

Dẫn Ngọc nói: “Cái gì?”

Vẻ mặt Dẫn Ngọc có chút hồ đồ, hắn dường như liền quên béng chuyện Cẩm Y Tiên, nói: “Danh sách đi tuần sát không có tên ta.”

Quyền Nhất Chân dường như rất cao hứng mà nói: “Có. Ta đề cử tên ngươi, Đế quân nói có thể suy xét.”

“……”

Trong nháy mắt, Tạ Liên cảm nhận được một trận máu dồn lên mặt, trực tiếp thiêu cháy Dẫn Ngọc.

Những cơn tức giận, ấm ức nín nghẹn tồn đọng bao lâu nay rốt cuộc vào giờ phút này bị kích nổ.

Dẫn Ngọc trực tiếp mắng một tiếng, chất vấn hắn: “Ngươi có bệnh sao?!”

Quyền Nhất Chân vẫn là lần đầu tiên thấy bộ dáng Dẫn Ngọc tức giận như vậy, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Vừa lúc cũng có mấy thần quan đi ngang qua hóng chuyện. Dẫn Ngọc lại nói: “Ta có từng nói là ta muốn đi sao?! Võ thần đi tuần sát có quan hệ gì với ta?! Ta lại không xin ngươi, ngươi dựa vào cái gì đề cử ta với Đế quân?!”

Người khác có lẽ không biết vì sao Dẫn Ngọc thất thố như thế, nhưng Tạ Liên lại có thể lý giải. Bởi vì, đối với một người có tự tôn mà nói, đây quả thực là một sự sỉ nhục rất lớn.

Võ thần đi tuần sát, chính là một nghi thức chỉ có những võ thần ưu tú ở thượng thiên đình mới có thể tham dự. Những nhóm võ thần được lựa chọn, trong quá trình đi tuần sát sẽ lấy uy dọa lui yêu ma, không những có thể có thể quảng bá tiếng tăm của mình, thu nạp thêm tín đồ, còn có cơ hội cùng những võ thần khác bàn luận, tăng thêm thực lực. Tóm lại, là một việc hết sức trọng đại, nhưng yêu cầu đối với những võ thần này cũng rất là cao.

Lấy Dẫn Ngọc trước mắt, khẳng định không đủ tư cách và trình độ. Cho dù có thể đi, có thể có được chỗ tốt, nhưng ai bảo đảm kẻ trên người dưới ở Thiên Đình không khua môi múa mép, nói ra nói vào? Người da mặt dày thì không nói, nhiều ít gì thì tiểu thần quan nào cũng muốn đi, nhưng Dẫn Ngọc trong lòng biết rõ chính mình không đủ trình độ, tư cách, thì làm sao có thể ỷ lại, dựa dẫm quan hệ để tìm một chỗ trong cái danh sách ấy?

Quyền Nhất Chân lại hoàn toàn không thể hiểu được. Hắn đại khái chỉ cảm thấy đây là chuyện tốt, liền muốn đề cử Dẫn Ngọc, miệng muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu, hắn nghi hoặc nói: “Sư huynh, sao ngươi lại tức giận? Ta làm sai gì sao?”

“……”

Tạ Liên quả thực chỉ cầu hắn đừng nói lời nào nữa. Mà trán Dẫn Ngọc đã nổi đầy gân xanh, đứng bên cạnh giận điên, quát: “Đủ rồi! Đủ rồi! Ta muốn điên rồi! Ta con mẹ nó bị ngươi bức điên rồi! Ngươi đừng có nói gì với ta nữa hết! Thỉnh ngươi lập tức rút về đề nghị kia! Đừng có rước thêm phiền cho ta! Còn bây giờ! Nhanh lên!”

Quyền Nhất Chân bỗng không nói gì, lập tức xoay người chạy về võ điện. Dẫn Ngọc sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hắn còn mặc Cẩm Y Tiên, thì liền biết mình sai rồi muốn cứu vãn lại, Quyền Nhất Chân đã bị Cẩm Y Tiên không chế tâm trí!

Mấy người kia nhìn Quyền Nhất Chân một cách kỳ quái, hai tay Dẫn Ngọc hơi run lên, lại quát: “Đứng lại!”

Khi Quyền Nhất Chân chạy tới trước mặt Quân ngô, đột nhiên gần sát tới thì quả nhiên đứng lại, qua một hồi lâu, hắn mới ngạc nhiên nói: “Vừa rồi ta làm sao vậy?”

Quân ngô cũng nhăn mày, nói: “Kỳ Anh, ngươi lại đây cho ta xem. Mới vừa rồi hai mắt ngươi rời rạc, đầy tà khí, cứ như vừa trúng tà.”

Quyền Nhất Chân gãi gãi tóc, không thể hiểu được, nói: “Được.” Muốn đi lại chỗ Quân ngô, bất đắc dĩ lại nghe Dẫn Ngọc lại quát: “Quay lại đây! Đi!”

Dẫn Ngọc vừa ra lệnh, Quyền Nhất Chân lập tức xoay người chạy như điên ra điện, nhằm về phía Dẫn Ngọc. Có lẽ đầu óc Dẫn Ngọc đã hơi mụ mị, nên hắn đã đi sai nước cờ, hắn hồ đồ chạy lên. Quân ngô đứng dậy, nói: “Bắt lấy!”

Võ thần khắp nơi cùng đáp: “Vâng!”

Dẫn Ngọc cơ hồ muốn tuyệt vọng, che lại khuôn mặt quát: “Chạy mau! Chạy mau! Cởi quần áo ra!”

Quyền Nhất Chân hai mắt đăm đăm, vừa vội vàng chạy vừa cởi áo ra, ai ngờ nửa đường bị một đám võ thần chạy về phía hắn, vây hắn lại. Có người dám chặn hắn chấp hành mệnh lệnh, hai mắt hắn liền lộ ra tia hung ác, tung chiêu loạn xạ khiến cơ thể mười mấy võ thần đều bị xuyên thủng!

“A a a a a! Giết người ở Thượng thiên đình ——!!!!”

Tiếng hét chói tai từng đợt vang lên, sắc mặt Dẫn Ngọc dại ra, khuôn mặt trắng bệch. Đằng kia một khuôn mặt tái mét còn hơn hắn, đại khái chỉ còn có mình Linh Văn.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Cẩm Y Tiên này lại mạnh như thế, hết sức tà ác. Tình thế đã mất khống chế!o