Thiên Kim Giả Là Bậc Thầy Huyền Học

Chương 1:




Nghê Miểu lắc đầu, vất vả lắm mới tiêu hoá xong ký ức của thân thể này nhưng cô vẫn không hiểu nổi. Rõ ràng cô đang nằm trong huyệt động ôm gia tài sáng lấp lánh đánh một giấc ngon lành, tại sao ngủ một giấc dậy đã tới thế giới xa lạ này rồi.

“Haiz.” Nghê Miểu ngồi trên giường thở dài một hơi, thế giới này linh khí loãng quá, đến linh khí từ thân cô ra cũng không nhằm nhò gì, muốn xé rách hư không để quay về thế giới của mình hẳn là điều không thể.

Từ trước tới nay, Nghê Miểu không phải người thích tự oán tự buồn, cô mau chóng suy nghĩ cẩn thận, còn có hứng thú tham quan căn phòng ngủ.

Nhìn quanh bốn phía, tất cả đều là màu hồng nhạt, đến chiếc rèm cũng là hoa hồng màu nhạt, tủ quần áo cũng toàn những chiếc váy bánh bèo, nữ tính. Nghê Miểu vừa xem vừa lắc đầu, thật sự không dám đánh giá gu thẩm mỹ của nguyên thân.

“Cô chủ, có người tới nhà, phu nhân bảo tôi gọi cô xuống.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa cùng với một giọng nói.

Nghê Miểu lên tiếng đáp lại, rồi lấy một chiếc váy màu xanh lục không quá điệu đà từ tủ quần áo ra thay. Đứng trước gương, nhìn làn da trắng như tuyết, mặt mày như hoạ, cô thầm thấy may mắn, may mà vẫn là mặt của mình.

Trên đường tới phòng khách, Nghê Miểu lại lần nữa lật lại ký ức trong đầu.

Người hôm nay cô sẽ gặp theo như cuốn tiểu thuyết nhân loại viết thì là một người có mối quan hệ rất nhập nhằng máu chó với cô, là thiên kim thật bị ôm nhầm, còn cô chính là thiên kim giả - con chim tu hú đã chiếm tổ mười mấy năm.

Đi xuống tầng dưới, cô trông thấy một cô gái làn da thô ráp ngăm đen ngồi trên sô pha trong phòng khách lớn. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi bên ôm cô ta khóc lên khóc xuống không ngừng.



Người đàn ông trung niên ngồi trên chiếc sô pha đơn đối diện nhìn hai người với vẻ mặt hiền hoà.

Cô gái bỗng ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Nghê Miểu, không biết có phải do ảo giác của cô hay không, mà cô lại cảm thấy trong mắt của cô gái này có vẻ gì đó rất phức tạp. Theo như tiểu thuyết miêu tả thì là bốn phần ghen tị, bốn phần hận ý và hai phân uất ức.

Nghê Miểu mặt không đổi sắc, thu toàn bộ vào trong mắt.

Lúc này, cô gái đó đột nhiên đứng dậy khỏi sô pha, đi thẳng đến chỗ Nghê Miểu. Vẻ mặt cô ta ngượng ngập, tay xoa lên quần mấy cái mới vươn tay ra với Nghê Miểu: “Chào em, em chính là Nghê Miểu đúng không, chị là Nghê Hồng Nguyệt.”

Nghê Miểu mặt không biểu tình nhìn tay cô ta, chính xác mà nói, là luồng sương đen trong tay cô ta. Người này không có ý tốt mà.

Ở trong ánh nhìn của người phụ nữ trung niên, Nghê Hồng Nguyệt là đang cẩn thận lấy lòng, Nghê Miểu thì lại thờ ơ, thậm chí còn có phần ghét bỏ. Bà ta lập tức không vui răn dạy hai câu: “Miểu Miểu, thái độ này của con là sao đây? Hồng Nguyệt mới là cô chủ chính thức của nhà họ Nghê này.”

Những lời này vừa là răn dạy, cũng là cảnh cáo.

Khóe miệng Nghê Miểu cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Như không nhìn thấy luồng sương đen, cô đưa tay mình ra: “Chào mừng chị về nhà.”

Bị tổn thương như trong tưởng tượng không hề phát sinh, trái lại là Nghê Hồng Nguyệt, ngay khi Nghê Miểu chạm vào tay cô ta, cả người cô ta bỗng bị hất ra ngoài, cánh tay đập vào bàn đá cẩm thạch rạch ra một vệt máu thật dài.