Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 102-2




“Dạ, Chủ tử, nương nương tới gặp người.” Băng Tiêu cung kính mở miệng. Đã bảy, tám tháng nay chưa được gặp nương nương, nàng tựa hồ so với trước càng mặn mà, quyến rũ. Nơi này dường như  dưỡng người thật tốt, Mạc Ưu kia trông ngày càng tuấn dật không gì sánh được.

“Hay lắm, để cho nàng đi vào.”

Huyền đế điều chỉnh hơi thở, trầm ổn mở miệng. Kỳ thực hắn thật muốn đi ra ngoài đón nàng nhưng hắn không biết nàng sẽ làm sao đối đãi hắn, vì thế chỉ có thể ẩn nhẫn.

“Dạ, chủ tử,” Băng Tiêu đi ra ngoài, cung kính nhìn nương nương đứng thẳng ở ngoài trướng, khuôn mặt hàm tiếu, vóc người tinh tế linh động, nhìn không ra chút nào là đang mang thai, hài tử của nàng đâu? Chẳng lẽ nương nương đã sinh hài tử rồi? Băng Tiêu kích động, hé miệng muốn hỏi,nhưng cũng không dám lỗ mãng. Chỉ cẩn thận mở miệng:

“Nương nương, Chủ tử ở bên trong đợi nương nương.”

Thanh Dao nghe thấy xưng hô xa lạ, lại cảm thấy buồn cười, ngước mắt quét nhìn về phía Băng Tiêu, nhàn nhạt mở miệng: “Đừng gọi ta nương nương, ta đã sớm không còn là như vậy.” Nói xong nhấc lên trướng bồng môn đi vào, Mạc Ưu đứng chờ ở bên ngoài.

Băng Tiêu nghe xong lời này ngây người kinh ngạc. Ý của nương nương là sẽ không trở về nữa sao?

Tâm không khỏi đau đớn, nói không nên lời là vì ai, chỉ cảm thấy trong lòng thực khổ sở, ngây ngốc đứng thẳng ở bên ngoài.

Trong trướng, nam tử ngồi ngay ngắn ở trên nệm, đôi mắt hiện lên một tia sáng khác thường nhưng rất nhanh trấn định lại. Khóe môi câu ra nụ cười thản nhiên, thế nhưng khi vừa mở miệng lại lộ ra hắn có vẻ bất thường, thanh âm mang theo tia run rẩy.

Thấy hắn như vậy, Thanh Dao trào lên niềm yêu thương. Hắn tốt xấu gì cũng là hoàng đế chí tôn, có một số việc cũng không phải lỗi của hắn, nàng cũng chưa từng trách qua hắn. Hắn từ nhỏ đã ngồi lên vị trí như vậy, đón nhận vận mệnh vương giả, mà nàng thì không có cách nào tiếp thu được quan điểm của hắn. Nàng làm như vậy cũng không phải là trả thù hay là hận hắn.

“Sao ngươi lại tới đây?”

Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng.

Đôi mắt sắc bén  quét về phía hắn. Tuy rằng hắn dịch dung thành Nam An vương, nhưng đôi mắt xếch hẹp dài cùng Tiểu Ngư nhi không khác gì nhau. Trong mắt là ánh sáng sâu u, còn mang theo mong mỏi, chăm chú nhìn nàng không rời.

Hắn rất lâu sau mới mở miệng: “Trẫm tới đón ngươi trở về. Dao nhi,nàng không thể cho trẫm một cơ hội sao? Trẫm đã nghĩ thông suốt. Sau khi hồi cung, trẫm sẽ chỉ hôn cho Tây Môn Tân Nguyệt và Sở Ngữ Yên, từ nay về sau, Đại Huyền hoàng cung chỉ có một người, đó chính là ngươi.”

Thanh âm khàn khàn thốt ra. Suốt mấy ngày nay, hắn đã nghĩ rất nhiều, cũng đau đớn tột cùng, từ đáy lòng phát sinh một loại cảm tưởng.

Cuộc đời này chỉ cần có nàng là đủ. Nếu như không có nàng, dù cho hắn có cả giang sơn thì thế nào? Đời người không quá dài, mà hắn thực sự muốn nàng chỉ ở bên cạnh một khoảng thời gian ngắn thôi sao?

Thanh Dao cười rộ lên, rất vui mừng, rất cảm động. Hắn làm được quá nhiều, nhưng đây mới thật là ý niệm tự đáy lòng hắn nảy sinh ra sao? Mà không phải một loại thỏa hiệp, có đôi khi, thỏa hiệp là rất đáng sợ, trong tiềm thức hắn đã để lại trong lòng nàng một bóng ma.

“Cám ơn ngươi nguyện ý làm cho ta đến như vậy, thế nhưng ta không thích hợp ở hoàng cung, ngươi cũng không thích hợp thay đổi, đừng quên ngươi từ nhỏ chính là một hoàng đế. Hoàng đế nên có tất cả những gì thuộc hoàng đế. Mà ta nên có những thứ thuộc về ta.”

Thanh Dao thanh âm vứt tất cả, nếu không muốn trở lại, liền một dao chặt đứt mọi thứ ràng buộc.

Huyền đế vừa nghe lời của nàng, khuôn mặt biến sắc, con ngươi sâu thẳm không nhìn thấu, nôn nóng thốt lên: “Dao nhi, ngươi vì sao không thể cho trẫm thêm một cơ hội đâu?”

Thân hình khẽ động, Mộc Thanh Dao sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thân thể di chuyển, trong tay ám khí bạc xuất ra, mang theo khí thế sắc bén đánh thẳng về phía trước. Huyền đế biến sắc, thân hình xê dịch, lông điểu trên đầu rung rinh hạ xuống một ít, phiêu đãng giữa không trung, không khí xung quanh ngưng trọng.

Hắn hô hấp đình trệ, ngước mắt lẳng lặng nhìn nàng.

Nàng xuống tay thật tàn nhẫn. Mấy tháng không tập, ám khí kia có chút không khống chế được, nếu hôm nay gặp người võ công kém hơn thì e là đã bị tổn thương.

“Ám khhí của nàng có thể dùng tốt như vậy.”

“Đúng vậy. Đừng tùy ý qua đây. Ta đến, không phải cùng ngươi ôn chuyện tình, mà là để cho ngươi biết, ngươi cần phải trở về. Mặc dù ngươi xông vào trong cốc, ta cũng sẽ không cùng ngươi trở lại, hơn nữa đừng khiến chúng ta cuối cùng lại trở thành cừu nhân, bởi vì Vô tình không có sai. Là do ta xin ở lại trong cốc, làm cho hắn dạy ta học nghệ.”

“Ta cũng có thể dạy nàng.”

Thanh âm của hắn trầm thấp, thất vọng. Chẳng lẽ có một số việc thực sự không còn có thể quay lại được nữa sao.

“Dao nhi.”

“Ta nói hết rồi. Chí ít ở trong cảm nhận của ta ngươi vẫn là hào hiệp, bá đạo, làm cho tự mình hoàn mỹ. Hãy để quá khứ trở thành là quá khứ đi.”

Nàng nói xong, trên khuôn mặt tuấn dật của Huyền đế hiện lên kinh ngạc, khiếp sợ, còn có đau lòng, các loại cảm xúc ào ạt tràn qua, cuối cùng chỉ thốt lên: “Dao nhi.”

Thanh Dao không muốn nói cái gì nữa,vén rèm bước ra khỏi trướng. Ánh dương bên ngoài tràn vào tỏa khắp mặt đất, chỉ thấy hắn đứng yên cúi đầu. Chợt nghe đến thanh âm lành lạnh của nàng vang lên bên tai: “Vô tình là sư phự của ta, ta là tới học nghệ, có rất nhiều chuyện  không phải như ngươi nghĩ.”

“Hài tử thế nào?” Phía sau thanh âm khàn khàn  vang lên.

“Nàng tốt.”

Một lời rơi xuống, nàng sải bước rời đi.

Trong trướng, Huyền đế chỉ cảm thấy mình hít thở không thông, khó chịu. Thân thể chấn động, đôi mắt ánh lên nét kinh hãi. Vừa rồi nàng đã hạ quyết tâm. Nếu không phải hắn nhanh như chớp, liệu nàng có phải muốn bắn trúng hắn. Nghĩ như vậy, thân thể lần thứ hai lại nghiêng ngả rồi ngã ngồi trên trường kỷ, cả cơ thể tràn ngập lạnh lẽo, cô đơn.

Hắn đã quên rằng nàng biết hắn thân thủ rất cao, tự mình sẽ không có khả năng bắn trúng, cho nên mới phải xuất ra toàn lực…

Băng Tiêu cùng Đoạn Hồn nhìn  nương nương rời đi. Xoay người đi vào trướng bồng. Chỉ thấy chủ tử luôn luôn cuồng vọng, lãnh tâm vô tình  lúc này đờ đẫn ngồi ở trên trường kỷ, khuôn mặt lạnh lùng không có chút ôn hòa tựa hồ chịu đả kích rất lớn. Cả người như pho tượng không có linh hồn, liền như vậy bình tĩnh ngồi.

Băng Tiêu cẩn thận mở miệng.

“Chủ tử, chúng ta?”

Chủ tử quanh thân lãnh khốc bức người bỗng nhiên ngước mắt lên, mang theo ánh mắt đỏ sậm, trải rộng nhợt nhạt tơ máu, trầm giọng mở miệng.

“Đi Thiên Sơn.”

Hắn hiện tại cảm giác như mình đang bị vây bủa trong một tòa trời mênh  mang, lạnh lẽo không có đường ra, hắn tìm kiếm mà không thể thoát đến, vì thế hắn muốn lên Thiên Sơn tìm gặp sư phụ, sư phụ nhất định sẽ chỉ đường cho hắn.

“Dạ, chủ tử”, Băng Tiêu cùng Đoạn Hồn không dám nói thêm cái gì. Tuy rằng Thiên Sơn cách nơi này vạn dặm, nhưng nếu chủ tử muốn đi, bọn họ cũng phải đi Thiên Sơn một lần, bằng không chủ tử nhất định sẽ thống khổ.

Đoàn người lặng yên không một tiếng động rút ra khỏi sơn cốc…

Đỉnh Thiên Sơn một mảnh trắng xóa, ánh dương chiếu ở trên tuyết phát ra quang mang chói mắt, hơi lạnh thấu xương bao phủ cả ngọn núi.

Trên đỉnh núi có một gian trúc phòng nằm đó lặng yên như tờ.

Một đạo bóng dáng cao lớn rất nhanh xẹt qua, trông tựa như đại bàng sải cánh, rất nhanh theo đỉnh núi phóng qua, chớp mắt đứng ở trước cửa trúc phòng. Khuôn mặt tuấn dật trông thanh nhã như nước, chỉ có đến nơi đây, cả người hắn mới toát lên vẻ thanh khiết, trong trẻo, có thể bộc lộ tâm tình, những  ồn ào náo nhiệt phù hoa của thế gian đều cách xa hắn.

“Sư phụ, sư phụ.”

Tiếng kêu của hắn vừa thốt ra, một đồng tử tiên phong đạo cốt từ trong phòng đi ra, cung kính thi lễ.

“Sư huynh tới chơi, sư phụ  vừa đi ra ngoài chơi cờ rồi.”

“Nguyên lai là tiểu sư đệ.” Mộ Dung Lưu Tôn đạm nhiên mở miệng. Vị tiểu sư đệ này ở thời điểm hắn xuống núi vẫn còn là một tiểu hài tử, hiện tại đều lớn như vậy, có thể thấy được thời gian như nước chảy, một đi không trở lại a, hắn cảm thán. Đi vào trúc phòng, khắp nơi sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, trong phòng tất cả đồ vậy đều làm bằng trúc. Trên tường có treo lên bầu rượu của sư phụ. Nhìn thấy vật này liền nhớ lại những tháng ngày sống bên sư phụ.

Sư phụ mặc dù có kinh thế kỳ tài, thế nhưng khi còn trẻ lại hết sức lông bông, bỏ lỡ mất nữ nhân yêu mến nên hiện tại sư phụ tuy rằng an nhàn nhưng phần nhiều thời gian mượn rượu tiêu sầu,quên đi những hoài niệm.

“Sư huynh, ngồi xuống uống một ngụm trà đi. Sư phụ buổi tối sẽ trở về.”

Tiểu sư đệ dâng một ly trà hương thơm ngát xông vào mũi, nước để pha trà là nước lấy từ tuyết đóng quanh năm, tinh khiết vô cùng. Pha ra trà càng thơm ngát không gì sánh được.

“Ừ. Ta một mình đợi một lúc, ngươi cứ đi làm việc đi,” Mộ Dung Lưu Tôn khẽ phất tay, tiểu đồng tử lui xuống, trong  trúc phòng chỉ còn mình hắn ngồi yên tĩnh, lẳng lặng trầm tư.