Thế Thân Hoàn Mỹ: Cố Tổng Theo Đuổi Vợ

Chương 17: Chuyến tàu định mệnh




Sau khi mẹ được dẫn vào phòng bệnh thường, Sở Tranh một mình lặng lẽ lên tầng thượng hóng gió.

Tô Tử An vừa quay lại đã chẳng thấy cô đâu, lại nghe mấy cô y tá đồn thổi là cô đã đi về phía sân thượng, sợ cô nghĩ quẩn nên anh ta bèn quay người chạy một mạch lên trên xem thử thế nào.

Vừa nhìn thấy bóng dáng Sở Tranh mơ hồ đi về phía thành ngăn cách, Tô Tử An hoảng loạn lao tới, ôm lấy người cô kéo lại: “Đừng làm bừa…”

Sở Tranh hơi nghiêng đầu, đưa mắt ngắm nhìn dáng vẻ sợ sệt của Tô Tử An không thể không bật cười thành tiếng: “Anh nghĩ tôi sẽ nhảy từ đây xuống dưới sao? Tôi không nhàm chán như thế đâu! Tôi chỉ định cho mèo con một chút thức ăn thôi mà…”

Ánh mắt của Sở Tranh hướng về phía chú mèo con nhỏ đang co ro nằm trong góc tường, Tô Tử An nghe thấy thế cũng thả lỏng hơn nhiều, nhẹ nhàng buông cô ra.

Sở Tranh bước từng bước thật nhẹ về phía mèo con, giống như sợ làm phát ra tiếng động lớn sẽ doạ nó chạy đi mất. Sau đó, cô từ từ ngồi xuống bên cạnh, ném một ít xúc xích tới trước mặt mèo con.

Lúc Sở Tranh quay người lại, liền bắt gặp gương mặt đầy căng thẳng của Tô Tử An, cô kéo anh ta ngồi lên phiến đá gồ ghề bên góc sân, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh thành phố về đêm.

“Cô thật sự không sao chứ?” Tô Tử An vẫn không cách gì yên tâm được.

Sở Tranh mỉm cười: “Không sao đâu! Tiền mất rồi có thể kiếm lại được, chứ mạng mất rồi không có cơ hội lần hai đâu! Ai mà chẳng có lúc khó khăn chứ, mặc dù ba tôi đã chiếm đoạt số tiền chữa bệnh của mẹ tôi nhưng mà đổi lại bác sĩ vừa thông báo cho tôi rằng tình hình của bà ấy đang dần tốt lên, chỉ cần tôi không từ bỏ thì sẽ có một ngày mẹ tôi nhất định tỉnh lại.”

Một cô gái phải trải qua những chuyện như thế nào mới có thể bình tĩnh nói ra mấy lời đó.



Tô Tử An hiểu trong lòng Sở Tranh cảm thấy rất khó chịu, nhưng dường như cô đã quen chịu đựng tất cả mọi thứ một mình, không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Cô chọn cách khép mình lại, để bao muộn phiền giấu kín nơi sâu thẳm trái tim mình, dù đau đớn vẫn không chịu mở miệng kêu la nửa lời.

Thực ra người luôn tỏ ra lạc quan vui vẻ mới chính là người dễ bị tổn thương, chính vì sợ bị tổn thương nên họ mới lựa chọn cách tin tưởng bản thân mình, bài xích với những người khác.

Thấy Sở Tranh không muốn nói nên Tô Tử An cũng không gượng hỏi thêm nữa, chỉ nói rằng: “Nếu như em muốn có một công việc thì sáng mai hãy tới đoàn phim “bên nhau trọn đời”, anh sẽ giúp em.”

“Được… cảm ơn anh…” Sở Tranh vui vẻ gật đầu: “Không còn sớm nữa hay là anh về nghỉ trước đi.”

“Ừm… ngày mai gặp lại. Tạm biệt.” Tô Tử An đứng lên, vừa xoay người muốn rời đi vừa ngoái đầu lại dặn: “Em cũng mau trở về đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Sau khi Tô Tử An đi khuất, Sở Tranh dựa đầu ra sau bức tường trắng lạnh lẽo, đưa mắt nhìn về hư không. Gió đêm từng cơn nổi lên, thổi bay tán loạn tóc cô, xả cơn lạnh lên từng thớ da thịt cô, đóng băng trái tim đang thoi thóp của cô.

Dẫu đã biết trước kết quả như ngày hôm nay nhưng Sở Tranh vẫn không cách gì ngăn cản nỗi nhớ anh.

Ba năm trước, vào lúc cô cùng đường nhất, lúc cô một mình đứng dưới cơn mưa tầm tã khóc lóc thảm thiết vì không có tiền chữa bệnh cho mẹ, bất ngờ mẹ của Cố Mặc Thâm là Thẩm Viên xuất hiện, đưa ra một cuộc giao dịch với cô.

Có lẽ kể từ giây phút đó, chuyến tàu định mệnh của Sở Tranh đã chệch ra khỏi đường ray ban đầu.