The Seductive One

Chương 18




“Không!” Mia la lên, giọng cô ríu cả lại vì kích động. “Không phải Nic. Anh ấy không thể. Chúng cháu vừa mới...” Cô ném quyển nhật ký xuống bàn. “Chỉ không thể là Nic được.”

Brenna không biết nghĩ gì nữa. Hoặc có lẽ đơn giản là cô không còn có thể suy nghĩ liền mạch được nữa rồi. Cô đã không thể nghĩ được sẽ có chuyện còn đủ bàng hoàng, đủ đau đớn, đủ khó tin hơn cô đã biết nữa thế này. Nic mua nhà máy? Nic bí mật làm chuyện ấy, mờ ám?

Cảm giác bị phản bội thật đau đớn, và cả buốt giá nữa, cô nhận thấy thế khi những cơn ớn lạnh như có đá tan khắp người cô. Các cơ trong cô run rẩy, rồi chúng từ chối không chịu nâng đỡ trọng lượng của cô nữa. Cô nặng nhọc dựa vào cái ghế mà cô vẫn đang bám chặt, trước khi lê được đến đằng trước nó để có thể ngồi xuống.

Mắt cô nhòe đi lúc cô lấy hai tay bưng mặt. Không. Anh không thể. Mấy tuần rồi, họ đã ở bên nhau biết bao lâu. Họ đã nói chuyện và cười đùa và làm tình. Họ đã...

Cô cứng người lại, thốt lên khiếp sợ. Cô đã xin lỗi anh vì hành động của mình. Cô đã nói cô yêu anh.

“Nội nhầm rồi,” cô nói với nội.

“Ta không nhầm. Nó đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi. Tất cả đều được xếp đặt trước. Đề nghị là của nó, số tiền là của nó, mọi thứ.”

Nhưng... không thể như vậy được.

“Mình đã tin tưởng anh ta,” cô thì thầm. Với tất cả. Trái tim cô, và cả những ước mơ của cô nữa. Ôi, không. Còn khoản vay - dưới hình thức một món nợ có thể thu hồi trước hạn. Xưởng rượu của cô, kế hoạch của cô.

“Ôi, Nội ơi, còn tệ hơn thế nữa.” Cô ép cho những từ ngữ đó bật ra, mặc cho tất cả những gì cô thực sự muốn làm lúc này là bỏ chạy, thật xa, thật nhanh, để cô có thể lãng quên được tất cả những gì mới xảy ra mấy giờ vừa rồi. “Cháu đã làm một chuyện.”

Mia nhìn chị, rồi hai mắt cô mở rộng với cái nhận thức chợt đến. “Brenna, chị không nghĩ là...”

Brenna chậm chạp gật đầu. “Đó hẳn phải là một phần trong kế hoạch của anh ta.”

“Cái gì là một phần trong kế hoạch của nó?” nội cô hỏi.

“Cháu là một con ngốc,” cô nói. “Cháu xin lỗi. Anh ta đã quá thoải mái và cháu đã muốn làm được chuyện đó quá chừng. Cháu đã từ chối không chịu cân nhắc đến chuyện anh ta có thể là bất cứ một dạng người nào khác ngoài tử tế và rộng lượng.”

Cô cảm thấy thật vô dụng và ngu ngốc, và cô không thể trách cứ ai được nữa ngoài bản thân mình. “Cháu đã đi vay Nic một triệu dollar, và anh ta đã cho cháu vay. Một khoản nợ có thể thu hồi trước hạn.”

Cô đón chờ trận bùng nổ sắp tới của nội, nhưng rồi nội cô chỉ thở dài nặng nhọc. “Số tiền lớn quá,” nội nói điềm tĩnh. “Một bước đi khôn ngoan của Nic. Nếu ta không chịu bán cho nó, nó sẽ thu hồi ngay món nợ. Dù ta có nhiều tiền để trả cho nó, nó sẽ vẫn có thể hủy hoại thanh danh của cháu. Vậy là nó đánh vào tình cảm của ta dành cho cháu gái ta. Nó đã cân nhắc đến mọi chuyện.”

Brenna tự hỏi anh có lên kế hoạch cả chuyện làm cô phải lòng anh một lần nữa hay không, nhưng không nghi ngờ gì là anh chỉ coi đó đơn giản là một may mắn đi kèm thôi. Làm một kẻ thất tình là một lẽ, nhưng làm một kẻ thất tình ngu ngốc thì không sao chịu đựng được.

“Cháu xin lỗi,” cô lầm thầm.

Mia lại gần và siết chặt vai cô. “Em đã nghĩ chuyện ngày xưa đã rắc rối lắm rồi, nhưng chuyện này còn kinh khủng hơn nữa.”

Nội của họ quay sự chú ý sang cô. “Cháu biết gì về chuyện ngày xưa?”

“Hơn rất nhiều so với hai ngày trước,” Mia cúi xuống bàn và đập tay lên bìa cuốn sổ cô đã ném lên đấy. “Nhật ký của Sophia Giovanni. Nó được bắt đầu từ hồi bà ấy cưới Salvatore và kết thúc ngay sau khi đứa con của bà ấy bị chết non. Bà ấy đã viết về mọi chuyện, có cả chuyện tại sao Salvatore đã đầu độc đồng nho của Marcelli nữa.”

Nội đặt tay lên trên bàn tay của Mia đang để trên cuốn nhật ký. Sắc mặt nội nhợt nhạt và những ngón tay nội run rẩy.

“Tất cả ở trong này? Sự thật?”

Mia gật đầu.

“Quá nhiều cuộc đời đã đổi thay,” nội nói khẽ. “Quá nhiều những hận thù. Và còn nhiều hơn nữa là những sai lầm xuất phát từ những tổn thương.”

“Nội biết sự thật?” Brenna hỏi. “Nội vẫn biết từ xưa và nội không bao giờ nói một lời?”

“Từ nhiều năm rồi, ta đã ghép các thứ lại với nhau. Một vài câu nói ở chỗ này, một vài lời thì thầm ở chỗ kia. Chuyện xảy ra khi ta vẫn còn nhỏ.”

Brenna nghĩ đến chuyện suốt thời gian ấy, cô và các chị em gái của cô vẫn cho rằng nội của họ thật quẫn trí khi cứ để bụng đến cái cái truyền thuyết kỳ cục xa xưa của gia đình. “Nếu như chúng cháu biết được những gì đã thực sự xảy ra...”

Nội lắc đầu. “Sẽ thay đổi được cái gì đây? Những người trẻ với những người già vẫn trái ý nhau, từ thủa ban đầu rồi. Đó là cách vận động của mọi sự.”

Có lẽ vậy, Brenna nghĩ. Cô thấy lạnh giá và đổ vỡ, như thể cô mới ngã từ một nơi thật cao. Tim cô như vỡ thành từng mảnh nhỏ giòn tan. Cô muốn khóc, cô muốn thét lên. Cô muốn đánh vào cái gì đó... hay ai đó.

Có tiếng bước chân ngoài hành lang. “Mọi người đâu rồi?” Nội Tessa gọi, đi về phía thư viện. “Bữa tối xong rồi. Sao đây? Mary-Margaret và Tôi đã sửa soạn đồ ăn và rồi không có ai ăn hay sao?”

Nội đi vào trong phòng. “Lorenzo, ông phải đi ăn đi chứ. Mia, Brenna nữa.” Nội ngập ngừng. “Sao thế? Có chuyện gì à?”

Chồng của nội nói với nội bằng tiếng Ý. Mia thì dĩ nhiên là hiểu rồi, còn Brenna, dù cô không hiểu những gì nội đang nói, nhưng cô có thể đoán được nội dung là về chuyện gì. Trước cả khi nội Lorenzo nói xong, Nội Tessa đã rút quyển kinh ra và bắt đầu lần tràng hạt.

Tất cả những gì Brenna có thể nghĩ được là bỏ trốn. Quá nhiều những cảm xúc đang cuộn lại trong cô. Cô không thể gọi tên tất cả chúng, nhưng cô thấy chúng đang gia tăng lên sắp vượt ngoài kiểm soát của cô rồi.

Cô đứng dậy. Nội Tessa đến bên cô và ôm cô thật chặt. “Cháu yêu, cháu yêu. Cháu sẽ đi ăn. Rồi chúng ta sẽ đặt cháu vào giường, và đến sáng, cháu sẽ thấy. Mọi chuyện không tệ đến vậy đâu. Có lẽ là một ít pasta nhé? Để làm đầy cái dạ dầy của cháu.”

Brenna ôm nội chặt nữa. “Không ăn pasta đâu. Cháu không muốn ăn.”

Thay vào đó, cô muốn trả thù. Quỷ bắt Nic đi vì những gì anh đã làm với cô. Và quỷ bắt cả cái gia đình nhà anh ta đi. Sao anh ta dám đùa giỡn với cô? Lợi dụng cô? Họ đã ngủ với nhau. Cô đã trao cả trái tim mình cho anh ta.

“Mình căm ghét anh ta,” cô thì thầm.

“Ai?” nội cô hỏi. “Brenna, căm ghét là một tội lỗi.”

“Thôi nào Tessa,” Lorenzo nói. “Để kệ con bé đi.”

Một phần nhỏ nhoi trong trí óc cô nhận biết được nội Lorenzo mà lại đang ủng hộ cô đấy, nhưng ngay lúc này, cô không thể nghĩ ngợi thêm được gì với chuyện đó nữa. Cơn giận dữ đang trào lên trong cô đến mức cô nghĩ cô sẽ nổ tung ra mất.

Sự cần thiết phải dịch chuyển choán lấy cô. Cô đi ra phía hành lang, nhưng trước khi cô ra được đến đấy, cô nghe thấy một âm thanh quen thuộc bên ngoài. m thanh của một chiếc motor.

Cơn giận trong cô lớn bùng lên.

“Mình sẽ giết anh ta.”

“Cái dòng máu Ý ấy đang chảy trong huyết quản của chị kìa,” Mia nói, cầm lấy tay cô. “Em ủng hộ chị đi nói cho anh ta biết chính xác chị đang nghĩ gì về anh ta, nhưng không phải bây giờ. Chị vẫn còn non tay lắm.”

“Chị không non tay. Chị thừa sức đây này. Chị có thể xé tan anh ta ra thành từng mảnh với hai bàn tay không thôi.”

“Cái đấy thì rõ quá rồi.”

Mia kéo tay cô, và Brenna để cho mình được dắt đến đằng sau nhà. “Đi nào, Chị à. Chị cần uống cái gì đó.”

“Chị cần phải hủy hoại anh ta.”

“Để sau. Còn giờ để cho Nội Tessa xử lý anh ta.”

Brenna định phản đối, nhưng rồi một điều kỳ lạ xảy ra lúc cô ngồi xuống một trong những cái ghế trong bếp. Cô không thể nào đứng dậy được. Chỉ trong mấy giây, cả người cô rung lên, như thể một kẻ nghiện ngập đang lên cơn đói thuốc vậy. Rồi cô khóc nức nở. Những cơn nấc thổn thức gần như xẻ đôi cô ra.

“Ôi, Mia ơi,” cô thốt lên.

Em gái cô ngồi xuống bên cô và ôm cô lại gần.

“Đau đớn,” Brenna thổn thức. “Ôi, Chúa ơi, đau quá đi.”

“Em biết. Em rất tiếc.”

“Chị đã yêu anh ta.”

Mia siết cô thật chặt.

Brenna thấy biết ơn vì em gái cô đã không nói bất cứ một câu vỗ về an ủi vô ích nào lúc này. Thật sự, không có lời lẽ nào có thể hàn gắn được vết thương này đâu. Cô đã tin tưởng Nic với tất cả những ước mơ của cô và trái tim cô, và anh chưa bao giờ bận tâm đến cả hai thứ đó. Anh chỉ muốn hủy hoại cô và gia đình của cô.

Làm sao cô có thể nhầm lẫn đến thế về anh? Sao cô có thể ngu dại đến thế?

* * *

Đến khoảng gần nửa đêm, Brenna tự nhủ cô không thể nào cứ khóc mãi mãi được. Cuối cùng rồi cô sẽ cạn hết nước thôi, dù là có vẻ chuyện đó chưa xảy ra sớm thế được đâu. Cô thấy người kiệt quệ và xưng phù lên vì khóc, và còn hơn cả một chút thương hại cho bản thân mình nữa. Cứ hai mươi phút một, hoặc cũng gần gần thế, một làn sóng giận dữ lại trào lên trong cô, tiếp cho cô thêm sinh lực, nhưng rồi nỗi buồn lại cuốn nó đi, và cô lại thấy mình đổ vỡ.

Mấy giờ vừa rồi, cô đã cố nghĩ xem cái gì là tệ hơn - sự ngu dại của cô hay sự phản bội của Nic. Đến giờ, nó vẫn khó như một trò chơi sấp ngửa vậy. Sao cô có thể đui mù đến thế? Cô vẫn chưa học được cái gì từ chuyện kết hôn với Jeff và rồi để anh ta bỏ rơi cô hay sao? Và làm sao mà Nic lại có thể biến thái thành một giống không xương đáng khinh đến thế? Tệ hơn nữa, anh còn là một kẻ đáng khinh quá cừ ở trên giường.

Đời cô vậy là chạm đến đáy rồi. Cô không chỉ là một kẻ khờ, mà cô còn là một kẻ khờ đeo theo cái món nợ một triệu dollar nữa.

Mia thò đầu vào. “Em biết chị không thích đâu, nhưng hai bà còn đang om xòm không yên mãi, nên em nói em sẽ mang đồ ăn lên cho chị.”

Brenna gật đầu. “Được mà. Cứ đặt nó lên tủ đi.” Cô hỉ mũi, rồi đẩy mình ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. “Hai bà đang làm gì thế?”

“Lo lắng cho chị.” Mia đặt khay đồ ăn lên mặt tủ, rồi đi lại giường. “Em và mọi người đều lo lắng cho chị.”

Brenna rút một tờ khăn giấy trong hộp và lau mặt. “Thật tốt quá, nhưng không cần thiết đâu. Chị đã nghĩ rồi, chị sẽ không chết héo vì chuyện này đâu. Chị không thể ngủ, không thể ăn, nhưng sẽ không lâu đâu. Rồi chị qua cái giai đoạn ấy. Có thể, chị sẽ giảm được mười pounds vì cái quá trình này ý chứ.”

Mia ngồi lên mép đệm. “Em rất tiếc. Chị có muốn em gọi cho anh Joe và bảo anh ấy đến đánh bom nhà Nic không?”

“Có thể.” Brenna véo mũi em. “Không, đó là một ý tưởng tồi đấy. Chị không muốn Max bị thương. Chị sẽ phải nghĩ xem hình thức trả thù của mình là gì đã. Nếu chị có cơ hội với Bốn Chị Em Gái, chị sẽ có thể thành công. Con người ấy, sao chị muốn làm cho anh ta chết ngạt trong đống rượu bằng cách giành được thật nhiều giải thưởng và trở thành đứa con cưng của làng rượu vang thế chứ.”

“Chuyện đó vẫn có thể mà,” Mia nói.

“Không đâu. Chị có cảm giác sáng mai sẽ có một viên luật sư đến tận đây cho xem. Nic sẽ muốn lấy lại tiền của anh ta.” Và cô không có cách nào để hoàn tiền cho anh ta cả.

Cô nhìn cô em út của mình. “Chị đã nói với anh ta là chị yêu anh ta. Em có tin được không? Ngay trước lúc em lái xe đến, chị đã nói với anh ta thế đấy. Chị đã chọn phải thời điểm tồi quá phải không, hay là sao? Mà đúng ra, chị có cái thị hiếu quá tồi với chuyện về đàn ông.”

Miệng Mia cau lại. “Em không bao giờ có thể biết được anh ta lại là một gã con hoang khốn nạn đến thế.”

“Chị cũng vậy. Chị ghét anh ta.”

Có một tiếng gõ cửa nữa. Brenna ngạc nhiên khi thấy nội cô bước vào phòng.

“Đêm nay không có ai ngủ hay sao?” cô hỏi.

“Ta đã bảo Tessa và Mary-Margaret đi về giường rồi. Mia, cả cháu cũng đến giờ đi về đó rồi đấy.”

Mia đảo đảo mắt, rồi hôn má Brenna. “Nếu tí nữa chị muốn nói tiếp, đến gọi em dậy nhé. Em rất thích được nghe chuyện đấy.”

“Cám ơn.”

Em gái cô đứng dậy và rời đi. Nội Lorenzo đến ngồi vào chỗ của con bé trên giường. Nội cầm lấy tay cô và vỗ về những ngón tay của cô.

“Cháu đã khóc,” nội tuyên bố.

Brenna cố để mỉm cười. “Cháu biết mà.”

“Vì thằng bé ấy hay vì món nợ?”

“Cả hai.” Vì Nic nhiều hơn là vì khoản tiền đó, nhưng thế chỉ minh chứng thêm cô ngốc nghếch đến thế nào. Một người có đầu óc tỉnh táo sẽ phải thấy buồn vì món tiền nhiều hơn chứ.

“Một triệu dollar thì đáng để khóc vì nó rồi. Thế cháu đã làm gì với ngần ấy tiền thế? Ta biết, cháu không có sắm một cái xe mới.”

Brenna bật cười, rồi nước mắt lại dâng lên hai mắt cô. Cô quệt chúng đi. “Cháu muốn mở một xưởng rượu mới,” cô thì thầm, mặc cho cơn đau thắt nơi ngực cô. “Thật lố bịch, phải không?” Cô chờ đón cơn giận của nội sắp trào lên.

Nhưng thay vì gầm lên, nội cô chỉ nhún vai. “Không lố bịch. Không ngạc nhiên lắm. Thế cháu đã tiến xa đến đâu rồi?”

Phản ứng điềm tĩnh ấy làm cô bất ngờ. “Khá xa rồi. Cháu đã mua bốn mẫu đất trồng nho Pinot mà cháu đã từng nói với nội đấy, rồi thu mua nho nữa. Cháu đang làm một món pha trộn, vang Chardonnay, vang Pinot, và vang Cab.”

“Rất có tham vọng đấy.”

“Cháu muốn Bốn Chị Em Gái sẽ sẵn sàng và ra sản phẩm trong hai đến bốn năm tới. Cháu nghĩ là cháu cũng quen nhiều người, đủ để đưa rượu của cháu đến bán ở những nơi thích hợp khi chúng đã sẵn sàng. Sẽ mất vài năm không có lãi gì đâu, nhưng một khi cháu đã qua giai đoạn đó rồi, cháu sẽ có thể tiếp tục mở rộng nữa.”

Đôi mắt sẫm màu của nội không hề chớp một lần nào. “Bốn Chị Em Gái à?”

Cô gật đầu.

“Rượu của cháu để đâu?”

“Ở chỗ Nic.” Cô giải thích cho nội chuyện làm sao mà anh đã cho cô mượn máy ép, căn phòng ủ rượu, và cả các thiết bị chứa rượu nữa. Cô nhấn mạnh đến những đề xuất có vẻ quá hào phóng của anh, và đến giờ mới ngỡ ra, từng cái một, chúng đã dần kéo cô chìm sâu hơn vào món nợ đến mức nào.

“Lẽ ra cháu phải nhận thấy,” cô nói. “Lẽ ra cháu phải tinh ý trước những gì anh ta đang làm.”

“Bằng cách nào được? Nó là một đứa khôn ngoan. Kiên quyết. Hiếu chiến. Ta cho là nó không định lợi dụng cháu đâu, cho đến khi cháu xuất hiện và muốn vay nó tiền. Cháu là một cơ hội mà nó không thể nào không chộp lấy được.”

Cô đúng là vậy, dễ dàng, cả trên giường và bên ngoài cái giường. Dễ dàng để lừa và bị lừa.

“Cháu có thử đi vay các ngân hàng không?” nội hỏi.

Cô gật đầu. “Và cả Hiệp hội Doanh nghiệp vừa và nhỏ nữa. Cháu không có đảm bảo nào, cũng không có bằng cấp gì nữa. Họ chẳng ấn tượng chút nào cả.”

“Còn bố cháu nữa? Marco có tiền ký quỹ mà. Nó có thể vay nợ được.”

Thật muộn quá rồi, cô mới nhận ra đi vay tiền của bố có phải là hợp lý hơn không. “Cháu nghĩ...” Cô hắng giọng. “Cháu không muốn bố phải chọn giữa nội và cháu. Đã có quá nhiều những bất đồng. Cháu biết nội sẽ phát điên lên mất.”

“Thế trông ta có phát điên không?”

Cô nhìn nội. “Không. Trông nội vẫn bình thường.”

“Đấy, thấy chưa. Ta có xấu tính đến thế đâu.”

“Cháu không hề nghĩ là nội xấu tính.”

“Chỉ ngoan cố và thích làm bằng được theo ý ta, hả?”

Mặc cho tất cả, cô nhoẻn miệng cười. “Còn hơn thế nữa cơ.”

Nội siết chặt lấy bàn tay cô. “Ta hiểu.” Nội cúi xuống và hôn lên trán cô. “Giờ cháu đi ngủ đi thôi. Đến lúc bình minh mọi chuyện trông sẽ ổn thỏa hơn nhiều.”

Brenna không tin điều đó lắm, nhưng cô đã sẵn sàng để được ở một mình rồi, nên cô không tranh luận gì nữa. Cô nằm xuống và nhắm mắt lại. Nội cô tắt đèn và ra khỏi phòng.

Còn lại một mình rồi, cô mở mắt và nhìn vào bóng tối. Bình minh sẽ không thể mang đến sự khuây khỏa. Thay vì vậy, nó chỉ đơn giản là cô sẽ phải sống thêm một ngày nữa mà biết rằng mình đã là một kẻ ngốc trong tình yêu và một kẻ thất bại với những ước mơ của mình.

* * *

Nic đã phải đợi qua chín giờ sáng hôm sau để gọi điện cho Brenna. Tối hôm trước, anh đã cố để được gặp cô, nhưng Nội Tessa của cô nói là cô đang ốm. Anh hiểu, biết được chuyện những gì đã thực sự xảy ra giữa hai gia đình Marcelli và Giovanni hồi xưa là một cú sốc cho cô, nhưng anh không tin nó đến mức làm cô phát ốm. Anh tự nhắc mình, Brenna còn mới biết chuyện nội cô có thể đã sẵn sàng để bán Marcelli nữa. Nhưng kể cả có như vậy, cô vẫn luôn cứng cỏi cơ mà.

Anh phải nói chuyện với cô. Anh không ngủ được, và cả đêm qua, có đến cả tá lần anh đã suýt đi đến nhà cô. Nhưng ý nghĩ làm thế sẽ khiến cô xấu hổ trước cả gia đình mình đã ngăn anh lại. Nhưng anh không thể đợi được lâu hơn nữa. Anh phải nói sự thật cho cô biết, phải giải thích chuyện gì đã xảy ra và tại sao. Để cô hiểu.

Anh nôn nóng đợi đến ba hồi chuông. Rồi cuối cùng cũng có người nhấc máy.

“Nhà Marcelli xin nghe.”

Ít nhất thì Lorenzo cũng không nghe máy. Anh nghĩ là anh nhận ra giọng nói đó. “Mia?”

“Vâng.”

“Anh Nic mà. Anh muốn nói chuyện với Brenna. Tối qua anh đã đến gặp cô ấy nhưng bà em nói cô ấy thấy không được khỏe.”

“Đúng vậy.”

Anh chau mày. “Cô ấy gặp chuyện gì khó chịu à?”

“Không, nhưng anh có thể nói là chị ấy vừa mới thoát được một cơn như thế. Hay dùng cái thuật ngữ ‘gặp phải chuyện phát ốm’ thì thích hợp hơn nhỉ?”

Trong anh có một cảm giác trống rỗng. “Mia, em đang nói cái gì vậy?”

“Anh đấy, Nic ạ. Nicholas Giovanni thành đạt, quyến rũ. Tôi cứ nghĩ là với tất cả đất đai và tiền bạc mà anh có, hẳn anh chẳng cần phải dùng đến bất cứ trò gì để có được cái anh muốn đâu, nhưng chắc là tôi nhầm rồi. Ý tôi là, anh là cháu nội của một con chồn xấu xa cơ mà, làm sao mà sao anh lại không thích đâm lén sau lưng và dùng thủ đoạn được chứ?”

Shit! “Em biết chuyện rồi.”

“Biết rằng anh đã lên kế hoạch mua Marcelli Wines bằng một cái bình phong là một nhóm các vị thương gia danh tiếng, vì anh biết nội tôi sẽ không bao giờ bán nhà máy cho những loại như anh? Nếu ý anh là chuyện đó, thì vâng, chúng tôi biết rồi. Tất cả chúng tôi đều biết rồi. Thật ngạc nhiêu quá thể. Tôi thì qua cơn sốc đấy rồi, nhưng Brenna thì vẫn còn khó khăn lắm. Tôi tự hỏi tại sao thế nhỉ? Hmm, anh có nghĩ có lẽ bởi với chị ấy chuyện này hơi mang tính cá nhân một chút không? Anh nghĩ là chị ấy sẽ không có mấy rắc rối với cả một trò phản bội như thế này hay sao?”

Anh không được thấy sửng sốt thế này. Tất nhiên là Lorenzo có thừa sức để tìm ra ai đã bày đặt ra trò mua bán rồi. “Anh phải nói chuyện với Brenna. Anh phải giải thích...”

“Giải thích cái gì?” Mia hỏi, chặn đứng lời anh. “Ở đây không có ai thèm quan tâm đến anh hay những lời giải thích của anh hết.” Cô hít vào một hơi. “Chúng tôi đã mời anh đến, Nic ạ. Chúng tôi đã chào đón anh đến nhà, và suốt thời gian đó, anh vẫn đang lên kế hoạch để lừa bịp chúng tôi. Trước đây, tôi chưa bao giờ hiểu được chuyện mối thù, nhưng giờ thì tôi hiểu. Tôi cũng muốn trả thù đây, và nếu anh thấy tôi đang nổi điên thế nào rồi đấy, thì hãy tưởng tượng xem Brenna sẽ còn muốn làm những gì với anh nữa.”

“Mia, em phải nghe đã. Anh biết chuyện thật tệ...”

“Cút xuống địa ngục đi Nic. Thế giới này sẽ tốt đẹp hơn nếu không có anh đấy.”

Cô dập máy.

Anh thận trọng đặt cái máy xuống, cứ như thể cử động từ tốn như vậy anh sẽ có thể giữ được cả cuộc đời mình khỏi một cơn chấn động vậy. Nhưng đã quá muộn rồi.

Anh đã đánh mất thật rồi.

Chuyện chiếm được Marcelli Wines đã chi phối anh hàng bao năm nay. Giờ thì anh đã đánh mất cơ hội của mình rồi. Thật hài hước làm sao khi chuyện đó chẳng làm anh thấy phiền lòng là bao. Chuyện khiến anh không ngủ được cả đêm qua, chuyện đang ám ảnh anh lúc này, là cái nhận thức anh đã để mất Brenna rồi. Anh thậm chí còn không biết là anh đã có cô, hay anh cần cô biết bao, và giờ thì cô đã vuột mất rồi.

* * *

“Em muốn nói theo cách nhẹ nhàng nhất có thể rồi đấy, nhưng Nic ạ, trông anh kinh quá.”

Nic ngẩng lên khi Maggie đi vào văn phòng của anh. Cô lẳng một vài tập tài liệu lên bàn anh, rồi đứng dựa lưng vào khung cửa.

“Có muốn nói chuyện không?” cô hỏi.

Nói chuyện? Có gì để nói ư? Hai ngày qua giống như là sống trong địa ngục đối với anh, khi anh cố nghĩ xem làm thế nào để sửa chữa mọi lỗi lầm.

“Nic?”

Anh nhún vai. “Brenna biết chuyện rồi.”

Anh chờ đón những lời ân cần thương cảm. Chúng sẽ chẳng giúp được gì đâu. Không gì lấp được cái hố trống đang lớn dần trong anh. Không gì có thể đem lại sự nhẹ lòng, hoặc tốt hơn nữa, đem lại một giải pháp cho anh.

Maggie nhướng mày lên. “Thì sao?”

Anh nhìn cô chằm chằm. “Thì sao, em nói thế là có ý gì? Cô ấy biết chuyện rồi. Cô ấy không chịu nói chuyện với anh nữa. Từ hôm đấy đến giờ anh không gặp được cô ấy, mà anh cũng không làm sao nói chuyện điện thoại với cô ấy được.”

“Em chẳng thấy có vấn đề gì cả. Anh đã biết là rồi cô ấy sẽ biết chuyện mà. Và anh còn biết thừa là khi đó cô ấy sẽ chẳng hạnh phúc gì đâu, vậy thì có gì mà phải sốc nữa?”

Mắt anh nheo lại. “Anh nghĩ là em không đứng về phía anh trong chuyện này.”

“Sao em lại phải thế chứ? Ngay từ đầu em đã nói với anh em nghĩ đó là một ý tưởng tồi. Em có thể nói, anh và Brenna đã khá là thân thiết. Anh quan tâm đến cô ấy nhiều hơn đến bất cứ một phụ nữ nào trước đây mà em từng thấy. Nhưng anh đã không muốn cô ấy nhiều bằng việc anh muốn giành phần thắng. Giờ cô ấy bị tổn thương và giận dữ. Em vẫn bất bình với những gì anh làm. Có gì ngạc nhiên đâu?”

“Anh đã để mất cô ấy.”

“Em còn không biết là anh đã từng có cô ấy.”

Anh gật đầu. “Anh cũng vậy. Cho đến khi đã quá muộn. Vụ mua bán với Marcelli cũng thôi rồi.”

Maggie còn chẳng thèm làm ra vẻ thương xót hối tiếc gì cả. “Với tư cách một người bạn, chứ không phải một nhân viên, em phải nói với anh, Nic ạ, tự anh chuốc vào thôi. Anh không thể nào đùa cợt với cuộc sống của con người ta mà không đoán trước là rồi sẽ có quả báo được. Anh bị bắt thóp rồi, và giờ anh phải trả giá thôi.”

Anh không muốn nghe thấy thế. Anh muốn cô ấy nói rồi mọi chuyện sẽ ổn. Anh muốn cô ấy nói rồi Brenna sẽ hiểu cho anh.

“Cô ấy đã nói là cô ấy yêu anh,” anh nói với cô.

Lần này thì có phản ứng đây. Maggie buông thõng tay để hai bên sườn và nhìn anh chăm chăm. “Em đoán là cô ấy nói vậy trước khi cô ấy biết chuyện anh đang cố làm cái gì.”

Anh gật đầu.

“Anh hết đời rồi.”

“Không. Nếu cô ấy yêu anh, cô ấy phải tha thứ cho anh.” Anh thấy ghét cái âm điệu nài nỉ, hi vọng ấy trong giọng mình. “Phải thế không?”

Vẻ mặt cô dịu lại. “Không như vậy đâu. Anh vẫn chưa hiểu ra hay sao? Yêu một ai đó không có nghĩa là sẽ bỏ qua được hết mọi chuyện. Có những hành động chỉ đơn giản là không thể nào tha thứ được. Em rất tiếc, Nic ạ, nhưng em có một cảm giác xấu, lần này anh đã phạm phải một trong những hành động ấy rồi.”