Thế Giới Không Được XXOO

Chương 1: Đại nhân nhà ta phong thần tuấn lãng




Edit: Cỏ

Chương 1: Đại nhân nhà ta phong thần tuấn lãng

"Không có phép tắc!"

Phó Lan Thanh vung ống tay áo, hất cánh tay của Tống Vân sang một bên, sắc mặt xanh mét bỏ đi.

Tống Vân nhìn bóng dáng vội vã của Phó Lan Thanh, xoa xoa bàn tay bị đánh đau, thở dài: "Không phải chỉ là bắt tay thôi sao..."

Đây là năm thứ ba Tống Vân xuyên qua, cha mẹ nàng mở một cửa hàng son phấn, cũng coi như là có chút của cải. Mà Phó Lan Thanh là mối nhân duyên của nàng được định khi còn nhỏ, hai người dự định sau khi Tống Vân cập kê thì thành thân, nhật tử là cuối năm.

Hôm nay hai người hẹn nhau cùng đi du hồ, người lái đò chở hai người đến đảo hoa đào nhỏ trong hồ, cánh hoa hồng nhạt rơi rụng như mưa xuống bả vai Phó Lan Thanh. Dáng người hắn đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn lãng, kinh doanh một cửa hàng trang phục, vô cùng phát đạt, là thanh niên vừa tuấn vừa tài tiêu chuẩn, hơn nữa lại ôn nhu săn sóc Tống Vân, khiến người ta không thể không động tâm.

Tống Vân nhìn bộ dáng Phó Lan Thanh ngửa đầu đón hoa rơi, độ cong đường viền khuôn mặt lộ ra rõ nét, mặt mày đoan chính cực kỳ giống người nàng từng yêu sâu đậm. Tống Vân chỉ cảm thấy như được trở lại quá khứ, nai con trong lòng chạy loạn, không nhịn được bám lấy cánh tay hắn.

Ai biết được Phó Lan Thanh phản ứng kịch liệt như vậy, trực tiếp hất tay Tống Vân ra chạy lấy người, để lại một mình nàng ở trong một đám nam nữ đồng du xấu hổ vạn phần.

Tống Vân đành phải nâng tay áo che khuất dung mạo, vội vàng chạy về nhà khóc lóc kể lể với mẫu thân.

Tỗng mẫu nghe xong chấn động, sắc mặt tái nhợt, vội kéo nàng vào trong phòng tâm sự riêng.

"Bảo bối, sao con lại lỗ mãng như vậy?"

"Mẫu thân, ý người là sao?"

Tống Vân không hiểu ra sao, thấy Tống mẫu kéo cửa phòng ra, thật cẩn thận mà kiểm tra, xác định bốn bề vắng lặng lúc này mới trở lại trong phòng: "Bảo bối, dựa theo luật pháp Đại Yên, nam nữ không thể tiếp xúc thân mật ở bất kì bộ phận nào. Mấy năm nay con không ra ngoài, nương chưa kịp báo cho con, còn may hôm nay Lan Thanh nhanh trí, nếu không con đã bị bắt vào ngục rồi..."

"Sao lại như thế?"

Tuy rằng đã biết thời xưa có những điều luật vô cùng lạ lẫm, giờ phút này Tống Vân tự mình trải qua vẫn là lắp bắp kinh hãi.

"Mẫu thân, ngay cả bắt tay cũng không thể sao?"

"Cho dù chạm vào một chút cũng không thể!"

Sắc mặt Tống mẫu thập phần nghiêm túc, tựa hồ muốn nàng nhớ rõ.

"Vậy nếu không cẩn thận va phải nhau trên đường lớn thì sao?"

"Nếu có người khác làm chứng, báo cho quan phủ do hai người đều không cẩn thận, thì miễn cưỡng không sao. Nhưng nào có ai tốt bụng đến mức buông việc trong tay đi làm chứng cho người lạ đâu?"

Nói đến đây, lúc này Tống Vân mới hiểu ra vì sao trên đường bất luận là cửa hàng nào tiểu nhị cũng đều có cả nam nữ, mà bên trong chợ, đám người cũng phân ra nam trái nữ phải, khi đó nàng còn nghĩ rằng hôm nay là ngày hội gì đó, không nghĩ tới lại là vì...

"Vậy..." Tống Vân vẫn tò mò: "Nương, ta được sinh ra như thế nào?"

Tống mẫu hiển nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, nhưng nghĩ đến việc Tống Vân đã sắp cập kê, chỉ đành nói mơ hồ: "Là phụ thân và mẫu thân cùng đến địa điểm cho phép tiếp xúc...sau khi mang thai con mới có thể rời đi."

Nhốt nam nữ ở cùng nhau đến khi mang thai...Đây còn không phải là sinh sản giống heo sao?

Tống Vân chỉ cảm thấy tam quan đã chịu một cú sốc cực đại. Mấy năm nay nàng nói dối có bệnh, vẫn luôn trốn trong nhà, chỉ để giảm nỗi khiếp sợ xuyên qua sau khi chết, nhưng không ngờ còn có việc làm nàng kinh ngạc hơn...

Sau khi Tống mẫu ngàn dặn vạn dò, e sợ việc nữ nhi bị hạ ngục, Tống Vân qua loa đáp lời, tâm tư lại hoàn toàn không đặt trên người mẫu thân.

Phải biết rằng ở hiện đại nàng chính là thành viên của hội "Nữ giới cũng có quyền tự do thân thể", đất nước Đại Yên này lại đi ngược, trực tiếp trói buộc cả nam lẫn nữ. Công bằng đâu không thấy, bắt người khác cấm dục như vậy chẳng phải là muốn mệnh? Nói vậy, bản lĩnh thủ dâm của nam nữ Đại Yên đã luyện tới trường phái nào rồi...

"Mẫu thân, vậy nếu ở trong nhà mình...sao người khác biết được?"

"Quan phủ vì đảm bảo không có ai dám xúc phạm luật pháp, mang rủi ro đến cho Hình Bộ đại nhân..." Tống mẫu thật cẩn thận mà nhìn cửa sổ, xác định không có ai nghe lén mới nói: "Bởi vậy mà tiền thưởng dành cho người báo án cực cao..."

Thấy vẻ mặt nữ nhi phẫn uất, Tỗng mẫu xoa đầu nữ nhi, ôn nhu nói: "Bảo bối ngoan, đừng nghĩ nhiều, tóm lại phải nhớ kỹ lời mẫu thân nói."

Tống Vân chỉ đành nhịn xuống một đống nghi vấn ôm trong bụng, ngoan ngoãn nằm xuống đệm giường, dưới ánh mắt yêu thương của mẫu thân đi vào giấc ngủ.

*

Ngày hôm sau, Phó Lan Thanh tự mình tới cửa mời Tống Vân lên núi ngắm hoa, trên đường leo núi thập phần trịnh trọng mà xin lỗi Tống Vân.

Ba năm nay Tống Vân không hề vận động, giờ phút này đi đến giữa sườn núi đã mệt chết khiếp, bởi vậy tính tình có chút bộc phát.

"Huynh cũng biết huynh có lỗi với ta?"

Mặt mày Tống Vân tinh xảo khó thấy, giờ phút này khuôn mặt ửng đỏ phảng phất như một đám mây nhuốm màu ráng chiều, thêm tiếng nói mềm ngọt, chẳng sợ ngữ khí không tốt, người khác cũng luyến tiếc trách tội.

Thấy bộ dáng nàng buồn bực, Phó Lan Thanh nào còn dũng cảm phất tay áo rời đi giống hôm qua, nhẹ giọng thì thầm: "A Vân, là ta không đúng, rốt cuộc nam nữ cũng..."

"Rồi rồi, ta đã hỏi qua nương rồi."

Tống Vân qua loa đáp lại, nàng mệt mỏi rã rời, thật sự không còn tâm tình cãi nhau. Phó Lan Thanh thức thời sai gã sai vặt mang nước suối cho A Vân, Tống Vân lúc này mới hoãn sắc mặt.

Hai người nghỉ ngơi xong liền tiếp tục leo núi.

Trước khi xuyên qua Tống Vân từng quen một người bạn trai 10 năm, sau khi hai người tốt nghiệp liền tập trung làm việc tích cóp tiền, tính toán năm sau sẽ kết hôn. Nhưng trong lúc kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, Tống Vân phát hiện bản thân đã bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu. Nhắc lại thấy cẩu huyết, nàng không thể không lấy lí do đã yêu người khác để chia tay bạn trai.

Sau đó là một khoảng thời gian dài trị liệu.

Tính tình Tống Vân vốn hoạt bát, không chịu nổi bị quản thúc, càng không chịu được thống khổ như vậy, tranh thủ người nhà không chú ý liền uống hai lọ thuốc ngủ, rốt cuộc được giải thoát.

Nàng còn nhớ rõ ngày chia tay ấy, người đàn ông cao to gần 1m9 gục đầu xuống, không tiếng động bôi nước mắt lên cổ nàng. Tống Vân cũng im lặng, không dám vỗ vỗ bả vai dày rộng của hắn, hai người liền chia tay như vậy. Nghe nói trong khoảng thời gian trị liệu, hắn thường đến thăm nàng, tuy rằng chỉ là đứng ở cuối hành làng nhìn phòng bệnh —— đây là bạn bè nói cho nàng biết.

Nàng xoa xoa hốc mắt chua xót, hít hít cái mũi.

Lúc trước hai người cùng leo núi, đến đoạn sau nàng thật sự không thể leo được nữa, bộ dạng bạn trai cong cong đôi mắt, ngồi xổm trước mặt nàng, vỗ vỗ sau lưng nói "Đi lên" phảng phất hiện ra trước mắt. Khi đó Tống Vân leo lên bả vai người thương, chỉ cảm thấy quãng đời còn lại có hắn làm bạn, thật sự quá tốt.

Phó Lan Thanh lớn lên cùng hắn cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là tính cách vô cùng khác nhau. Nếu Tống Vân ôm cánh tay bạn trai, hắn chỉ biết ôm mình càng chặt hơn, sao có thể hất tay nàng ra được.

Có lẽ là hoàn cảnh ảnh hưởng đến tính cách.

Bộ dáng Tống Vân than ngắn thở dài làm Phó Lan Thanh có chút khó hiểu: "A Vân, muội mệt à?"

"Là rất mệt." Nàng móc khăn tay ra lau mồ hôi trên thái dương, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi: "May mà sắp tới rồi."

"Hay là để ta gọi người mang kiệu từ chân núi tới..."

Nói xong, Phó Lan Thanh liền xoay người phân phó, lại bị Tống Vân ngăn lại: "Thôi, tốt hơn nên ngồi kiệu ngay từ đầu, bây giờ leo được hơn phân nửa quãng đường rồi, vẫn là kiên trì một chút đi."

Phó Lan Thanh chỉ đành đồng ý.

Ai ngờ hai người vừa mới leo lên đỉnh núi, tiểu nhị của Phó Lan Thanh mồ hôi đầy đầu mà theo đi lên, sau khi nói gì đó với Phó Lan Thanh, lại thấy Phó Lan Thanh biến sắc: "A Vân, xin lỗi không thể bồi muội. Trong cửa hàng xảy ra vấn đề..."

Tống Vân lười nghe hắn giải thích vô dụng, trực tiếp xua xua tay ý bảo hắn mau chạy đi.

Phó Lan Thanh chỉ phải lại xin lỗi nàng, sau đó cùng gã sai vặt biến mất trong tầm nhìn của Tống Vân.

Trên đỉnh núi có một ngôi chùa hương khói không tồi, đàn hương lượn lờ, Tống Vân đang oán trách, đột nhiên từ xa liền ngửi thấy mùi hương khiến người khác an tâm.

Nhưng mà nàng không tin vào tâm linh, chỉ nhìn nhìn cửa miếu rồi vòng ra sau núi, nào ngờ sau núi này thế nhưng có một cây đa lớn —— có lẽ là công lao của chim chóc. Thân cây to lớn chừng ba bốn người mới ôm hết thể hiện cái mệnh thọ của nó, dưới gốc là mấy lùm cây cao nửa người, thỉnh thoảng có tiếng chim hót, yên tĩnh cùng ầm ĩ thay phiên nhau, tràn đầy sức sống.

Tống Vân hít vào một hơi thật sâu, cảm thụ được hơi thở tươi mát như nước ập đến khó có ở hiện đại.

"Ừm..."

Đột nhiên truyền đến thanh âm mơ hồ, Tống Vân đến gần cây đa, thanh âm kia càng rõ ràng hơn, giống như tiếng nam nhân thở dốc.

Tống Vân tò mò đẩy bụi cây ra, thò cái đầu nho nhỏ nhìn, một nam nhân tuấn tú ngồi dưới gốc đa, lại đang thủ dâm.

Nửa người trên hắn mặc chỉnh tề, nhưng mà đai lưng thêu chỉ vàng lại bị ném sang một bên, trường bào đen xốc đến eo, giữa khe quần trắng lộ ra cự vật thô dài với phần đầu xòe ra dạng ô, bàn tay đang cọ xát trên dưới gân xanh nổi lên thân gậy.

Ánh mắt sắc bén của người nọ giờ phút này bởi vì dục vọng mà có chút mê mang, nếp uốn thật sâu giữa mày ám chỉ tính tình người này không tốt, tiếng thở dốc thô nặng tràn ra từ đôi môi mỏng của hắn, khiến người nghe mặt đỏ tim đập.

Tống Vân kinh ngạc đến quên dời mắt, nháy mắt bị người nọ phát giác.

Giọng hắn tuy khàn, nhưng thanh âm vẫn khí thế mười phần, làm người khác chấn động: "Ai, lăn ra đây."

Lời nói tức giận này dọa Tống Vân sợ tới mức vội vàng chui vào lùm cây, nằm trong đó giả chết.

"Ta nói lại lần nữa, lăn ra đây."

Không phải đang nói ta, không phải đang nói ta.

Tống Vân trong lòng mặc niệm, lại không thấy có bất luận kẻ nào chung quanh đi ra. Người nọ nhìn đã biết không dễ sống chung, nàng đi ra ngoài sợ là muốn mất mạng.

Dần dần, nàng nghe thấy tiếng người nọ thở dốc rõ ràng nặng nề hơn, như là lâm vào thống khổ. Nhưng vì bảo vệ mạng sống, Tống Vân vẫn quyết định án binh bất động.

"Không ra, ta liền bắt ngươi lại đây."

Tống Vân hoảng sợ, nghĩ thầm ngay cả quần hắn cũng không mặc cẩn thận, sao có thể đến đây? Nếu giờ phút này bản thân chạy trốn, hẳn là có cơ hội.

Nói là làm, Tống Vân kéo góc váy, xoay người chạy như điên, nào ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện một nam nhân thân hắc y, nắm bả vai nàng giống như bắt gà con, trực tiếp ném nàng đến trước mặt người nọ dưới gốc cây đa.

Tống Vân nhìn sắc mặt hắn đen nhánh, lại nhìn tiểu huynh đệ dâng trào giữa hai chân hắn, ý đồ bày ra nụ cười hòa ái nhất, run run nói câu: "Ngươi...xin chào...."

Nào ngờ đồ vật kia như bị kích thích, thế nhưng không kiên trì được, trực tiếp phun trào, phun đầy mặt Tống Vân.

Làn da trắng nõn mịn màng của nàng tức khắc nhiễm một màu trắng đục, thậm chí có vài giọt dừng ở hàng mi dài của nàng, theo động tác chớp mắt mà chảy xuống má. Người nọ nào đã gặp qua hoàn cảnh như vậy, ánh mắt nháy mắt biến hóa, như là xấu hổ và giận dữ vạn phần, lại như là tức giận đến cực điểm.

Đầu lưỡi hắn để ở chân răng, chọc lên má, hiển nhiên đã tức giận.

"Ngươi muốn chết?"