Người bạn nhỏ Tề Việt vốn kiên trinh bất khuất đương nhiên là lập tức từ chối viên đạn bọc đường của địch nhân, nhóc con ấy trực tiếp xoay đầu, ra vẻ không ăn.
Khương Song Linh đã đoán trước tình huống này rồi, cô chỉ muốn làm thỏa mãn sở thích được từ chối mọi người của nhóc con ấy thôi.
Giây tiếp theo, cô đã đưa viên kẹo ấy tới trước mặt Tề Hành.
Chuyện xưa tái diễn.
Tề Hành căn bản là không muốn nhận.
Khương Song Linh bắt được một chút e ngại trong ánh mắt đối phương, xem ra anh thật sự không thích những loại đồ ăn quá ngọt này, miếng bánh sữa hồi nãy đã khiến anh sợ hãi rồi.
Vốn dĩ cô đang muốn thu tay lại, nhưng đột nhiên nghĩ tới vừa rồi con trai của đối phương dám bắt nạt em trai của cô, có phải cô cũng nên đáp lễ nho nhỏ một chút cho có qua có lại hay không?
Vì thế Khương Song Linh nâng tay lên cao hơn một chút, đưa thẳng tới bên miệng anh còn khẽ cười nói: “Ăn không?”
Tề Hành nhìn cô một cái, anh chẳng buồn hé răng một lời, chỉ đành ăn viên kẹo đó vào trong miệng. Ngay sau đó, hai hàng chân mày càng nhăn chặt hơn nữa.
Thấy đối phương ăn thật, ngược lại bây giờ Khương Song Linh mới là người cảm thấy hơi xấu hổ, cô hơi đắn đo, dường như cô làm vậy có chút quá đáng rồi.
Lại vào lúc này, nhãi con kiêu ngạo đang ngồi trên đùi Tề Hành nghiêng người qua một cái, rồi nhanh chóng lấy đi một viên kẹo từ hộp kẹo trong lòng ngực Khương Song Linh.
Giây tiếp theo, nhóc con ấy lại đưa viên kẹo ra trước mặt Khương Song Linh.
Ý của nó chính là cô hãy đút cho nó ăn đi.
Sau khi sửng sốt chừng một giây, Khương Song Linh bỗng dưng hiểu được tính tình của tiểu ngang bướng này, đại khái bạn nhỏ này có suy nghĩ là “Cô cho tôi, tôi không thèm”, nhưng “Người khác đều có, tôi cũng nhất định phải có.”
Khương Song Linh bật cười, cô cũng dịu dàng cho nhóc con ấy ăn một viên kẹo.