Khương Song Linh cũng sợ dưới tình thế cấp bách, hai kẻ ngu ngốc lại ác độc này sẽ quyết chí cùng cô cá chết lưới rách.
Kỳ thật Khương Song Linh cũng có suy nghĩ giống hai người ấy, cô cũng hoàn toàn không muốn làm lớn chuyện này lên.
Bởi vì Khương Hồng Bình kia nói không sai, cô không có bằng chứng xác thực, càng không tìm được nhân chứng.
Hơn nữa bây giờ cô vẫn còn sống sờ sờ ở nơi này, kể cả khi cô liều mạng gây sức ép lên trên, kết quả cuối cùng cũng chỉ làm mất danh sách sinh viên của Tiết Ninh Ninh mà thôi, nhưng cô cần gì cái danh sách sinh viên đó chứ?
Lại nói tới Khương Hồng Bình, nếu cô không thuận theo không bỏ qua, cứ một mực làm lớn chuyện, chưa cần nói tới vợ chồng Khương Truyện Phúc, Lý Nhị Hoa, những người lớn tuổi của Khương gia kia cũng sẽ lấy danh nghĩa bề trên mà chèn ép ngược lại cô.
Suy cho cùng, bọn họ không thể để cô tự ý phá hủy thanh danh Khương gia được.
Rơi vào tình huống kiểu này, kể cả khi cô có lý, những người bên cạnh cũng nói rằng cô là kẻ máu lạnh, không quan tâm tới tình thân.
Xử lý xong Tiết Ninh Ninh, còn dư lại Khương Hồng Bình, Khương Song Linh cười: “Em họ, đi, chúng ta cùng về nhà nào.”
…
Trước khi Khương Truyện Phúc đi ngủ, ông ta còn ngậm một điếu thuốc lá: “Chỗ tiền này cho Song Linh may vài bộ quần áo mới, còn dư lại cứ để con bé mang theo……”
Lý Nhị Hoa lập tức không vui: “Tại sao cái gì cũng cho con bé mang theo vậy? Tính tới bây giờ đã tiêu bao nhiêu tiền rồi? Có cái đồng hồ kia, con bé còn không biết đủ ư?”
“Con bé qua đó là phu nhân nhà quan quân, sẽ thiếu chút tiền ấy ư? Chẳng qua tại tôi thấy họ Tề kia cũng là thứ keo kiệt, phi.”
“Ai bảo lúc trước ông chỉ đòi có một chút như vậy?”
“So với những cô gái khác, đã coi như không tồi rồi, cứ để con bé mang theo.”
“Không được, tôi không cho nó một phân tiền nào cả. Cứ để trong tay chúng ta, cho nó làm cái gì? Nói như ông, vậy mấy năm này, bao nhiêu tiền chúng ta nuôi nó đều đổ xuống sông xuống biển hết!”
Khương Truyện Phúc ngước mí mắt nói: “Đó là tiền an ủi của anh trai tôi……”