Thanh Xuyên

Chương 29




Nhanh chóng trở lại kinh thành, biết được tin bệnh tình Mã Pháp nguy kịch, lòng ta như lửa đốt, hướng Thập tam ca xin nghỉ sau đó chạy nhanh về nhà. Cố ý xem nhẹ sắc mặt của các thúc bá cùng hynh đệ, bởi vì người Mã Pháp thương nhất là ta, bọn họ hiển nhiên không hi vọng ta ở riêng cùng Mã Pháp – nguyên nhân vì tài sản.

Ta đến bên giường Mã Pháp quỳ xuống, cũng không để ý đến nhóm thúc bá đi theo sau lưng ta, thứ cần chia tổ tôn đã sớm công đạo qua, ta chỉ là luyến tiếc người vẫn che chở ta, “Mã Pháp”.

Mã Pháp suy yếu hướng ta mỉm cười, “Mộc Thái, ta sẽ đi, về sau phải nghe lời các thúc bá, bọn họ sẽ thay ta chiếu cố ngươi”, dứt lời ánh mắt liền đảo qua các thúc bá.

Mấy thúc bá không ngừng gật đầu đáp ứng, nói về sau sẽ chiếu cố ta.

Ta rơi lệ đầy mặt nhất nhất gật đầu.

“Cung tiễn, khôi giáo, những vật trong thư phòng, còn có lão nhân vẫn hầu hạ Mã Pháp, Mã Pháp đều giao cho ngươi. Mã Pháp không giỏi kinh doanh, chỉ có ngàn lượng bạc vốn riêng cũng lưu lại cho ngươi.”

“Mã Pháp…”.

“Các bá bá cùng thúc thúc ngươi ta đã công đạo qua để họ đồng tâm hiệp lực. Chỉ có ngươi là ta không yên lòng, A Mã ngươi mất sớm, nhất phòng này phải nhờ vào ngươi.”

Ta chỉ biết gật đầu, “Mã Pháp, người ít nói, kẻo mệt…”

Hắn quay đầu đối thúc bá ta nói: “Đem tôn tử, trọng tôn tử của ta vào đây, nhượng ta nhìn.”

Các thúc bá vội vàng kêu người tiến vào, ánh mắt Mã Pháp đảo qua từng người.

“Tốt lắm”, nói xong câu đó, Mã Pháp mỉm cười rồi mất.

Ta bổ nhào trên người Mã Pháp, lớn tiếng khóc. Là hắn bảo hộ ta, dạy ta cưỡi ngựa bắn tên, nhượng ta chân chính cắm rễ ở thời đại này. Tuy rằng hắn tuổi lớn không quản việc gì nhưng hắn vẫn là trụ cột tinh thần của ta, mặc kệ ta gây họa gì hoặc chịu bất công như thế nào, ta chỉ cần đến bên cạnh Mã Pháp, trong lòng liền không còn sợ hãi. Nhưng hôm nay, tâm giống như không còn nơi để về. Về sau chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nhìn đến thúc bá, huynh đệ không có bao nhiêu khổ sở, ta cũng không buồn bực. Có lẽ tâm tư bọn họ đang nghĩ về ích lợi nhận được.

Sau khi mai táng Mã Pháp, ta liền đem đồ vật cũ của Mã Pháp mang về sân của mình. Cũng không phải không có người vụng trộm coi qua nhưng cũng không tra ra được cái gì, ta cũng lười so đo.

Lão nhân đi theo Mã Pháp ta đều phân phát bạc, an bài tại thôn trang dưỡng lão. Người có thể sử dụng cũng lưu lại trong viện, bọn họ chỉ sợ là người tối trung thành với Mã Pháp.

Không phải không có người đánh chủ ý lên ngàn lượng bạc kia nhưng khi biết ta phân phát bạc cho hạ nhân cũ, chính mình cũng không còn lại bao nhiêu nên cũng không nói gì.

Trong gia tộc thật sự là loại người nào cũng có, dù trong tay mình có thôn trang cửa hàng vẫn đỏ mắt với ngàn lượng bạc của người khác, giống như không thu hết lợi ích vào túi mình liền không cam tâm. Nói thật, ta không thể lý giải bọn họ.

Mai táng Mã Pháp xong, thánh chỉ ban xuống nhượng đại bá phụ kế thừa tước vị.

Người trong nhà đều có chức quan trong người trừ bỏ đại bá phụ nhưng lại không ai nguyện ý vì Mã Pháp giữ đạo hiếu, tôn tử nhiều như vậy a.

Ta báo với Thập tam gia nhà có tang, mang theo ba nhi tử cấp Mã Pháp giữ hiếu đạo.

Ta an ổn ở nhà giữ hiếu đạo, không ra khỏi cửa, không thăm bằng hữu, giao cho Nhan Trát Thị thủ cửa nhà, ít cùng người thân lui tới. Ngay cả Minh Hi cũng không gặp chỉ liên lạc qua thư tín.

Lúc này, thực là vì Mã Pháp giữ đạo hiếu, ta không nghĩ tại hiếu kì của Mã Pháp mà còn tận tình hưởng lạc.

Về phương diện khác, tuy rằng không rõ thời gian thái tử bị phế nhưng tình hình trong kinh thành ngày càng quỷ dị, ta mẫm cảm phát hiện có khả năng xảy ra chuyện gì. Lúc này tị ở nhà, có lẽ là lựa chọn an toàn.

Còn có, sau khi Mã Pháp qua đời, gia tộc nhất dịnh sẽ có một phen tranh đoạt cùng nội đấu. Đương kim Thiên tử coi trọng nhất hiếu đạo, cứ yên lặng giữ đạo hiếu mặc dù tại tranh đấu không được ích lợi gì nhưng cũng không bị người tính kế.

Hon nữa, ta có thể dùng thời gian này hảo hảo giáo dục nhi tử. Bình thường cùng bọn hắn ở chung quá ngắn, ta có thể dùng thời gian này dạy bọn hắn kỵ xạ, suất giao cùng giải đáp những thắc mắc của bọn hắn.

Mỗi ngày mang theo ba nhi tử cùng Thụy An luyện võ, sau đó cho bọn hắn học vị tiên sinh thỉnh đến nơi hậu viện, chuyên môn dạy bọn hắn đọc sách. Ta cũng thường cùng bọn hắn cùng một chỗ, chính mình tùy tiện đọc chút thư.

Có lẽ trước kia rất ít ở cùng bọn hắn, bọn hắn thật hưng phấn và vui vẻ. Ta có chút cảm khái chỗ tốt của truyền thống, hiện đại tiểu tử toàn là tiểu bá vương làm gì có hài tử nghe lời phụ thân như vậy. Cái loại nhu mộ cùng tôn kính nhượng người làm phụ thân như ta có cảm giác tự hào.

Buổi chiều ta tự mình dạy bọn hắn đọc cùng viết Mông ngữ cùng Mãn ngữ. Thời điểm nghĩ ngơi dạy bọn hắn chơi cờ vây hoặc bồi bọn hắn luyện chữ, viết công khóa tiên sinh giao.

Phát hiện Thụy An đối hội họa có hứng thú, ta thỉnh một vị họa sư, năm ngày một lần dạy bọn hắn họa.

Ngẫu nhiên dẫn bọn hắn ra ngoài thoáng khí, đến trang viên ngoài thành, cho bọn hắn cả ngày chạy điên, câu cá nướng thịt tự mình làm.

Đương kim Thiên tử là một người bác học, ngoại ngữ cùng khoa học hắn đều biết một ít cho nên ta dẫn bọn chúng đi tham quan giáo đường vài lần. Đương nhiên không để cho bọn hắn thành tín đồ chỉ làm cho bọn hắn biết lễ nghi ngoại quốc, tìm chút sách lịch sử, đại lý nước ngoài làm cho bọn hắn mở rộng nhãn giới.

Không muốn bọn hắn học ngoại ngữ, thứ nhất là không hữu dụng, thứ hai là học Mãn Mông ngôn ngữ hai dân tộc cũng đủ làm bọn hắn mệt, ta cũng không tính toán đem cả ngày dạy bọn hắn.

Có đôi khi quản sự đến báo cáo, ta liền đem theo ba nhi tử cùng Thụy An, cho bọn hắn học hỏi quản lý gia nghiệp.

Ta cảm thấy làm một quan viên cụ thể, so với chính trị gia chỉ biết nói an toàn hơn nhiều. Cho nên ta hi vọng bọn hắn có thể xem nhiều học nhiều.

Ta xem bọn hắn học không sai, ta cho bọn hắn tự mình quản lý đất, tìm cách phối hợp, tỷ như gieo trồng cái gì, thu hoạch xong bán cho ai…., làm cho bọn hắn cùng phó quản sự tiếp xúc.

Sau vụ thu hoạch, trừ cấp tiền công cho phó dịch tiền lời xem như hồng bao cho bọn hắn. Đến lúc đó xem ai nhiều liền biết ai quản lý tốt.

Bọn họ nghiễm nhiên thành đại gia, trừ bỏ học tập văn võ còn phải thường xuyên vày bộ dáng tiểu đại nhân nghe quản sự báo cáo. Có đôi khi còn tự mình đi thị sất điền lý.

Minh Hi biết còn nói ta rất sủng Thụy An, chỉ cần để hắn làm dân chúng bình thường qua ngày là được. Hắn lại không biết, con hắn ta cũng xem như nhi tử của mình mà dưỡng.

Tuy rằng không cùng Minh Hi gặp mặt nhưng liên lạc cũng không thiếu. Ta thường xuyên dặn hắn phải thật cẩn thận, tận lực đừng làm cho người chu ý. Còn nhờ hắn giúp ta quản hảo những phó dịch. Điền trang ta không ít, bọn họ nếu không an ổn là dễ dàng gây họa cho ta nhất.

Thập tam gia tới thăm ta một lần, nói chút khuyên giải cùng an ủi. Ta cũng khuyên hắn bảo trọng thân thể, hiếu kỳ qua nhất định trở về bên cạnh hắn đi làm.