Edit +beta: Mẫu Đơn Sắc
****
Trung thu ngày hôm nay.
Lục Thanh Nhai rời khỏi đại đội đặc cần thành phố Giang Phổ, đi đến trung tâm thương mại ở thành phố mua hộp bánh trung thu và rượu thuốc cao cấp, đến trước cửa tiểu khu Lâm Mị thì dừng xe lại, gọi điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, cửa ghế phụ mở ra, Lâm Mị chui vào trong xe.
Cô ăn mặc rất đơn giản, không trang điểm, phần trên mặc chiếc áo dệt kim hở cổ, quần jeans, giày đế bằng.
Trên tay vẫn còn ướt, có mùi nước rửa tay nhàn nhạt.
Cô tiến lại gần, ngửi ngửi.
Lục Thanh Nhai cười nhìn cô: “Làm gì vậy?”
“Bóc vỏ hành giúp mẹ em, người toàn mùi. Buổi trưa trong nhà có khách đến, là mấy người bạn của ba em.”
Nói xong, lập tức vuốt vuốt bàn tay ướt sũng trên quần áo Lục Thanh Nhai, lúc ánh mắt cảnh cáo của anh liếc tới thì cười hì hì.
Lục Thanh Nhai giơ ngón tay chỉ vào ghế sau: “Có mua chút đồ, em mang lên đi.”
Lâm Mị thò người qua lấy hộp bánh trung thu, nhìn thương hiệu: “… Anh mua đắt như vậy làm gì, ba mẹ em không thích ăn, nhóc mắt kính thì càng không thể cho ăn đồ ngọt mãi được.”
Nói xong, bản thân mở hộp bánh trung thu ra, cầm một cái, trực tiếp bóc ra.
Lục Thanh Nhai đánh tay cô: “Làm gì vậy?”
“Em không được ăn sao?”
“Không được.”
Lâm Mị không để ý tới anh, tự mở bao bì, tách bánh trung thu thành hai, đưa một nửa cho Lục Thanh Nhai.
Cô bẻ rất “kỹ xảo”, nửa kia của mình vừa hay là một lòng đỏ trứng hoàn chỉnh.
Lục Thanh Nhai: “…”
Bánh trung thu kiểu Hồng Kông rất ngọt. Lục Thanh Nhai suýt chút nữa ngọt đến ngấy, nuốt xuống mấy ngụm.
Lâm Mị nhìn má anh trống rỗng, đưa tay chọc, lập tức bị Lục Thanh Nhai nắm tay lại.
Lục Thanh Nhai hơi nghiêng người, nghiêm túc nhìn cô: “… Anh đã để ý một căn nhà.”
Lâm Mị hơi sặc.
Giọng điệu này nhạt nhẽo quá rồi, nói lại: “Em để ý một túi bắp cải.”
Tháng năm, Lục Thanh Nhai thành công điều từ thành phố Hồ Đồng đến đại đội đặc cần cảnh sát vũ trang thành phố Giang Phổ, cường độ làm việc không khác gì trước đó, nhưng bởi vì ở bản địa nên thứ bảy chủ nhật có thể nghỉ ngơi, thuận tiện hơn rất nhiều so với trước đó.
Không thể cứ chen chúc đến chỗ Lục Lương Trù nên anh đã thuê một căn nhà, để cuối tuần Lâm Mị và nhóc mắt kính có thể đến ở lại.
Ba mẹ Lâm Mị vẫn chưa thừa nhận quan hệ của hai người họ, nhưng đều là nhắm một mắt mở một mắt với hành tung cuối tuần của con gái và cháu ngoại.
Lục Thanh Nhai tiếp tục nói: “Thu được một phần số tiền cho vay trước đó… đặc biệt là Lưu Đống, hiện tại phát tài lớn như vậy nên để anh ta nhỏ máu rồi. Còn tiền lương không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng có chút, gom góp có thể đủ tiền trả trước và trang trí.”
Mấy năm nay thành phố Giang Phổ phát triển rất nhanh, nhưng giá nhà lại không tăng vọt điên cuồng như tuyến một tuyến hai.
“Lục Thanh Nhai, quả thật…”
“Đừng tranh giành với anh.”
Lâm Mị nở nụ cười: “… Sao anh lại chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy.”
“Vậy quyết định vậy đi, dành thời gian đi xem một chút, phòng hiện tại, giao phòng là có thể trang trí.”
Lâm Mị không nói được cảm giác trong lòng, dứt khoát nuốt lại lời phía sau câu “quả thật”, thò người qua ôm lấy anh, cọ cọ giống như đứa trẻ.
Quả thật cô đã sớm mua một căn nhà ở Giang Phổ, đã mua được hai ba năm, vẫn chưa trang trí, vì quen ở với ba mẹ nên cũng không vội dọn ra ngoài.
Quả thật cũng đã một tuần không gặp, Lục Thanh Nhai bị cô cọ đến ngứa ngáy, nhưng ban ngày ban mặt lại không thể làm gì, chỉ đành ấn đầu cô hôn vài cái để cho cô nhanh chóng đi lên.
Lâm Mị “ừm” một tiếng, không nhúc nhích.
“Sao vậy?” Lục Thanh Nhai nhìn hai cánh tay cô còn ôm thắt lưng mình.
“Anh có cảm thấy ấm ức không?”
Đến giờ ba mẹ vẫn chưa cho anh vào nhà, dù là Đoan Ngọ, Quốc Khánh, kể cả ngày Quốc tế thiếu nhi, anh đều đến đúng giờ nhưng Lâm Lạc Bang nói là làm.
Vừa đến ngày lễ, Lâm Mị và Lục Thanh Nhai giống như đôi uyên ương hoang dã.
“Em ấm ức thay anh sao?” Lục Thanh Nhai cười nhìn cô: “Vậy tối nay em hãy lén ra ngoài, anh dẫn em đi ăn một bữa tiệc lớn.”
“Lén? Không tốt lắm đâu?”
“Vậy thế nào…”
“Bình thường em đều đi ra ngoài quang minh chính đại.”
Lục Thanh Nhai: “…”
Lâm Mị cười cười: “Buổi trưa anh cứ ở với lão Lục nhà anh, em ở với lão Lâm nhà em, buổi tối hai chúng ta hẹn riêng.”
Lục Thanh Nhai ôm eo cô, chạm vào má cô: “Mặc đẹp một chút, đừng dẫn theo nhóc mắt kính.”
…
Lâm Ngôn Cẩn rất ấm ức.
Mẹ muốn ra ngoài, ăn mặc kỹ càng, vừa nhìn đã biết muốn đi làm gì.
Còn không dẫn cậu nhóc đi.
Đó không chỉ là chồng (chưa được cấp giấy chứng nhận) của cô, mà còn là ba của cậu nhóc.
Tóm lại, Lâm Ngôn Cẩn cảm thấy việc này Lâm Mị làm không phúc hậu.
Cậu nhóc mất hứng, muốn đi quấy rầy Quan Dật Dương.
Quan Dật Dương cũng mất hứng: “… Nhóc mắt kính! Chú không muốn xem cháu phát sóng trực tiếp thức ăn cho chó!”
Xe Lục Thanh Nhai lái là của Lục Lương Trù.
Gần đây Lục Lương Trù rất nhiệt tình trong việc dưỡng sinh, đi bộ trong vòng hai cây số, chen chúc xe công cộng với mấy ông bà già trong vòng hai cây số. Phạm vi hoạt động hàng ngày của ông ấy cơ bản rất ít vượt qua hai cây số nên đậu xe không cũng rất lãng phí, nên tùy ý để cho Lục Thanh Nhai lái đi.
Không phải là xe tốt gì, cũng chỉ có mười vạn tệ, nên đi bộ cũng được.
Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ mặc trang phục lộng lẫy của Lâm Mị, Lục Thanh Nhai cảm thấy mình thật sự nên mượn chiếc Maserati của Khâu Bác, xe đẹp hợp người đẹp mới khiến cô nổi bật.
Lâm Mị thấy anh nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, vội vàng cúi đầu liếc mắt: “Sao vậy, có vấn đề ở đâu sao?”
Lục Thanh Nhai lắc đầu, mở cửa ghế phụ cho cô, rồi tự mình vòng qua ghế lái.
“Ăn ở đâu?”
“Khâu Bác có mở một nhà hàng Ý, hôm nay mở cửa thử nên mời bạn bè qua ăn thử.”
Khó trách anh lại thay âu phục.
Lúc mới gặp mặt, cô cũng sắp ngây người.