Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 361: Nguyệt Trinh Xuất Hiện




Nguyên Sâm cười giòn tan, cứ như lão đang gặp một chuyện vui nhất trên đời. Lão vỗ tay tỏ ý khen ngợi lời nói dối trắng trợn (theo lão nghĩ) của Hoàng Anh, khó lắm mới không tát cho ả một bạt tay răng đe.

Nguyên Sâm nhìn nét mặt vô tội của Hoàng Anh càng nổi khùng hơn, làm như ả không hề hiểu một chút gì về lão vậy, ả luôn biết lão chúa ghét những ai lừa gạt lão, cũng như giả đò trước mặt lão. Lão xoa xoa hai bên thái dương đang nhức nhối của mình. Lão quyết định nói huỵch toẹt:

“Ngươi giải thích thế nào về Hữu Lực hả? Cái tên đang nhập xác thằng nhóc Hiếu Minh, mà theo ta nhìn thấy cả hai lúc nào cũng lẽo đẽo cùng nhau khắp nơi trong trường học? Đừng tưởng lão già này ngu ngốc, lão đã theo dõi cận kẽ về cái đám nhóc con người làm việc cho Huyết Yêu. Và thiệt sự bất ngờ quá mức tưởng tượng của lão khi ta nhìn thấy ngươi cùng đám nít bên đó, nhất là cái tên Hiếu Minh kia thân thiết quá mức bình thường.”

Nguyên Sâm thấy Hoàng Anh định mở miệng cải lại mình, lão không hề cho ả cơ hội ấy. Lão tiếp tục nói giọng mỉa mai:

“Đừng có nói với ta ngươi không hề biết trong thân xác thằng nhóc đó là Hữu Lực. Và ta biết cái ánh mắt mà ngươi nhìn hắn, Hoàng Anh. Ta biết tỏng ngươi vẫn luôn luôn yêu hắn kể từ dạo ấy, kể từ khi người nhìn thấy hắn lần đầu tiên.”

“Nói láo.” Hoàng Anh gào lên đáp trả, như thể điều mà Nguyên Sâm nói là chuyện động trời, chuyện xạo sự nhất mà lão bịa ra. Làm sao lão có thể bịa ra chuyện nực cười như thế. Theo như lời lão nói, Hoàng Anh đã yêu Hữu Lực từ đời nào kiếp nào rồi sao.

Hoàng Anh phản dối kịch liệt, dù trong giọng nói của ả cũng không có chút chán ghét nào cả:

“Ta ghét Hữu Lực. Ta căm hận hắn tận xương tủy của ta. Hắn là kẻ địch của chủ nhân, nếu lão đã quên.”

Lần này, Nguyên Sâm có vẻ không giấu nổi sự bực tức nữa, lão phất tay một cái khiến khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Anh bị rạch một đường dài. Lão vừa tung một chiêu vào không khí, còn Hoàng Anh lãnh đủ. Rõ ràng lão không thèm nghe những gì ả vừa nói.

Trúc Chi giật nảy mình, quên luôn mình đang có mặt tại căn phòng, quên luôn lý do mình đang ở trong căn hầm tối tâm này, quên luôn đây chỉ là điềm báo mà cô nhìn thấy được. Cô vội vàng chạy tới gần Hoàng Anh một chút, hy vọng ả không bị thương nghiêm trọng.

Cuộc trò chuyện của họ có lẽ khiến tâm trí của Trúc Chi hơi hoang mang. Cô nhớ từng lời Nguyên Sâm vừa nói, rằng Hoàng Anh đã từng gặp Hữu Lực và yêu từ cái nhìn đầu tiên với anh. Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của cô. Bởi vì không phải cô không thấy không khí như lửa với nước giữa hai người Hoàng Anh và Vô Ảnh.

Nguyên Sâm nhe răng cười quái dị, lão bẻ từng khớp ngon tay, nghe rắc rắc đầy kinh dị, làm Trúc Chi liên tưởng đến mấy bộ phim ma mà cô hay xem, những tên giết chết nạn nhân thường trưng bộ mặt khiếp đảm như vậy.

Nguyên Sâm hí hửng bật mí:

“Ngươi yên tâm. Ta sẽ giết ngươi, giống như ta đã làm với Hữu Lực. Thằng bé đó chắc đã đầu rơi máu chảy rồi. Thiết Tân chưa bao giờ để xổng con mồi của mình đâu, ngươi biết mà. Ta tò mò muốn xem phản ứng của Huyết Yêu ra sao, hắn chắc đang bận rộn không thể phát hiện bạn của mình bị giết chết đâu.”

Trúc Chi nhìn thấy đôi mắt của Hoàng Anh có vài tia sợ hãi lẫn thương sót. Ả bàng hoàng nhận ra lời nói của Nguyên Sâm và biết Vô Ảnh hiện giờ đang gặp nguy hiểm. Ả dãy dụa, muốn thoát khỏi sợi dây đang trói mình, nhưng vô ích.

Nguyên Sâm nhìn thấy phản ứng kích động của Hoàng Anh thì chứng thực suy đoán của mình là đúng: Hoàng Anh cùng Hữu Lực có tình cảm với nhau và ả thực sự đang làm việc cho Huyết Yêu, rất có khả năng ả đến chổ của lão để thăm dò lão. Lão hừ lạnh, lạnh lùng phóng mười mũi tên ghim vào đôi mắt thứ ba của Hoàng Anh, đôi mắt mở to và gục đầu xuống, như đã chết.

Trúc Chi một lần nữa la lên thất thanh, rất muốn băm vằm Nguyên Sâm ra từng mảnh vụn. Cô đã hai lần chứng kiến người của mình lần lượt bị lão giết chết. Cô phóng đến chổ lão, rút cây trâm rời khỏi tóc mình, đinh ninh sẽ đâm vào trái tim của lão. Nhưng linh hồn của cô bị kéo ra xa khỏi lão.

Thì ra Huyết Yêu chạm vào mi tâm của Trúc Chi nhầm kéo cô trở lại hiện thực. Trúc Chi mở to mắt, hơi thở vẫn còn chưa kịp khôi phục bình thường. Cô biết đó chỉ là điềm báo, cô biết mình vẫn còn cơ hội cứu lấy Hữu Lực và Hoàng Anh. Cô biết khả năng tiên tri về cái chết của mình sẽ bảo vệ được những nạn nhân bị giết chết bởi những sinh vật bóng đêm, nhưng cái chết của Vô Ảnh và Hoàng Anh quá man rợ, cái chết của anh khiến cô không thể nào thoát ra nỗi sợ hãi đó.

Trúc Chi ôm Huyết Yêu, đôi mắt vẫn còn chất chứa nỗi tuyệt vọng vô ngần. Cô không khóc, nhưng trái tim cô rất đau. Từ những gì nhìn thấy trong điềm báo, cô tin rằng sinh vật kì dị kia đã dụ Vô Ảnh vào bẫy. Gã xuất hiện tại nhà của Hiếu Minh, chắc chắn gã đã dùng thầy Hóa làm mồi nhử, chắc chắn gã đã nhân cơ hội Vô Ảnh lo lắng cho người cha của mình, nhân cơ hội anh mất cảnh giác đã giết chết anh.

Trúc Chi buông Huyết Yêu ra, cô khó lắm mới đứng thẳng được. Không hiểu sao lúc này nỗi hận trong lòng cô dâng cao. Cô hận Nguyên Sâm, hận lão đã hết lần này đến lần khác làm hại người của cô. Đầu tiên là Huyết Yêu, sau đó lại đến Vô Ảnh, Hoàng Anh, sau này sẽ tiếp tục là ai nữa.

Huyết Yêu nhìn ra ý hận trong đáy mắt của Trúc Chi, hắn lo lắng nói:

“Chuyện gì? Ai là người tiếp theo?”

Trúc Chi đau lòng nói:

“Vô Ảnh. Có thứ gì đó đang chực chờ anh ấy ở nhà. Chúng ta phải nhanh lên mới có thể kịp cứu anh ấy.”

Huyết Yêu không thể hiểu tại sao Vô Ảnh lại bất cẩn như thế. Nhưng hắn tin tưởng vào điềm báo của Trúc Chi. Nếu cô nhìn thấy cái chết của Vô Ảnh, tức là Vô Ảnh gặp nguy hiểm thật.

Huyết Yêu quay sang nói với mọi người, như đang thông báo hơn là ra lệnh:

“Ta và Trúc Chi sẽ đến đó xem tình hình. Nhất Uy và Tiểu Bạch giúp những người khác dịch chuyển đến nơi an toàn. Tất cả những nơi mọi người có thể trốn đều bị theo dõi gắt gao. Ta vẫn chưa kịp nói kế hoạch tác chiến với ai cả. Cho nên, ta hy vọng sau khi cứu Vô Ảnh về, ta sẽ nói rõ mọi thứ cho mọi người nghe.”

Trúc Chi nói thêm:

“Hoàng Anh cũng đang gặp nguy hiểm. Nguyên Sâm đã biết chị ấy làm việc cho anh. Chị ấy đã bị bắt và sẽ bị giết chết cùng một ngày với Vô Ảnh.”

Huyết Yêu nhăn mặt, Hoàng Anh đã bị Nguyên Sâm bắt giữ giống trong suy đoán của hắn. Vô Ảnh chưa kịp điều tra ra gì cả hai đã bị ám hại. Xem ra Nguyên Sâm đã biết rất nhiều chuyện thầm kín của Huyết Yêu. Lão đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng mới đối đầu trực diện với hắn.

Trúc Chi nói với mọi người:

“Nguyên Sâm đã biết Hoàng Anh làm việc cho Huyết Yêu. Lão còn nghi ngờ Vô Ảnh và Hoàng Anh có tình cảm với nhau, cho nên mới cho người giết hại Vô Ảnh.”

Thanh Lâm cự nự:

“Anh Vô Ảnh và chị ấy như chó với mèo, làm sao mà có tình cảm với nhau được.”

Sau đó Thanh Lâm chợt nhớ lại những gì đã xảy ra ở tòa tháp của thần chết, khi đó Vô Ảnh đã chặn một nhát kiếm cứu sống Hoàng Anh, dù ngoài miệng họ nói ghét nhau, nhưng Thanh Lâm cảm nhận giữa họ có cái gì đó khó mà diễn tả bằng lời, cái cảm giác quen thuộc mà nó chỉ nghĩ Hoàng Anh đang dành cho Hiếu Minh mà thôi.

Thiên Thanh chưa từng gặp Hoàng Anh, anh chỉ nghe Thanh Lâm bốc phét một chút về cô bạn này. Cô ta thuộc tầng lớp quỷ sừng sỏi, được mệnh danh là nữ hoàng bóng đêm. Vậy mà ả đang gặp nguy hiểm, đủ biết Nguyên Sâm mạnh đến cỡ nào. Nếu họ không đi cứu ả, họ sẽ mất đi một đồng minh, mà theo anh vị đồng minh này rất cần thiết cho chiến tranh sắp tới.

Thiên Thanh tự tưởng tượng phi vụ đụng độ giữa họ và Nguyên Sâm như một cuộc chiến tranh đẫm máu, có thể liệt nó giống như chiến tranh thế giới thứ ba. Vì thế phe của Huyết Yêu càng có nhiều người góp sức càng tốt.

Thiên Thanh vội vã nói:

“Bây giờ làm sao chúng ta vừa cứu được Vô Ảnh vừa cứu được chị gái kia?”

Huyết Yêu trầm ngâm được hai phút thì quyết định:

“Đã đến lúc giới thiệu cho người biết mặt nhau rồi.”

Nói xong Huyết Yêu lôi ra một cây sáo nhỏ xíu, thổi một khúc nhạc kỳ lạ. Những người kia không biết hắn đang làm gì, nhưng Trúc Chi thì biết. Tín hiệu quen thuộc kia dùng để triệu Nguyệt Trinh đến đây.

Đúng như suy nghĩ của Trúc Chi, chỉ vài phút sau khi Huyết Yêu phát ra tín hiệu, Nguyệt Trinh đã xuất hiện bên trong căn phòng – căn phòng tưởng chừng như được bảo vệ bởi lằn chắn mạnh tuyệt đối của Huyết Yêu, cô tưởng không ai có thể bước qua rào chắn đó, cho đến khi Nguyệt Trinh xuất hiện bên trong. Có thể Huyết Yêu đã ếm cái lằn bảo vệ ngoài kia, chỉ có người của hắn mới có thể đi vào. Hoặc Nguyệt Trinh mạnh đến mức phá vỡ lằn chắn của hắn.

Nguyệt Trinh đứng giữa rất nhiều người mà mình không quen biết. Ả ngơ ngác nhìn Huyết Yêu, rồi lại chuyển ánh mắt hồ nghi sang cho Trúc Chi, hy vọng tiểu chủ nhân của ả có thể nói cho ả biết chuyện gì đang xảy ra ở đây. Trúc Chi nhúng vai, từ chối cho câu trả lời. Bởi vì ngay cả cô cũng khó mà đoán ra ý đồ trong đầu của Huyết Yêu.

Nguyệt Trinh hơi hoang mang nhìn Huyết Yêu một lần nữa và đợi chờ hắn trả lời, trong con ngươi đang cố kiềm chế sự tức giận. Bởi vì ả không quen ra mặt gặp mọi người, ả quen với việc lén lúc hành động hơn và ả thích như thế. Ả cũng không phải một chân sai vặt, bất cứ khi nào hắn cần đều có mặt, không phải hắn giao cho ả nhiệm vụ quan trọng hơn là tụ tập “bè lũ” như thế này hay sao.

Huyết Yêu biết tất cả đều đang tò mò, và hắn phải cô làm cho nhanh chuyện này, mới có thể cùng cứu Vô Ảnh và Hoàng Anh cùng một lúc. Hắn giới thiệu về Nguyệt Trinh cho cả nhóm biết, rằng ả là một ám vệ cấp cao dưới trướng của Quỷ vương, rất thông minh, nhanh nhẹn và hắn nhấn mạnh hai từ “được việc”. Mọi người ai cũng khá bất ngờ, bởi vì Huyết Yêu không thuộc tuýp người khen ngợi người khác nếu họ không thật sự có tài, mà số người được hắn khen chắc đếm trên đầu ngón tay.

Trong mười phút ngắn ngủi, mọi người được biết về thân thế li kì của Nguyệt Trinh, còn cô ả cứ mãi giấu mặt vào lòng bàn tay vì quá đỗi ngại ngùng. Những chuyện mà ả làm trong quá khứ đều không đáng nhắc đến.

Huyết Yêu trầm mặt nói:

“Ta quyết định cho Nguyệt Trinh ra khỏi chổ tối vì chỉ có cổ mới biết nơi Nguyên Sâm nhốt Hoàng Anh. Ta và cô ấy sẽ đi cứu Hoàng Anh. Trúc Chi và Nhất Uy đi giải cứu Vô Ảnh. Tiểu Bạch đưa những người còn lại đến nơi an toàn.”

Huyết Yêu chỉ nói ngắn gọn như thế, rồi hắn lôi lôi kéo kéo Nguyệt Trinh về phía mình, cùng ả biến mất trước mặt mọi người. Nguyệt Trinh căm phẫn nhìn Huyết Yêu, ả vẫn còn chưa nói một lời chào tạm biệt nào với tiểu chủ nhân đã bị hắn lôi đi.

Trúc Chi vẫn chưa hoàng hồn, vẫn còn đang nhìn vào khoảng trống trước mặt - nơi Huyết Yêu vừa đứng, nơi hắn nắm lấy bàn tay Nguyệt Trinh. Cô bỗng dưng có dự cảm kì lạ, như có thứ gì đó vừa bị mất đi. Cô hụt hẫng, trái tim vừa nhói lên đầy khó chịu. Cô không thể nào không nghĩ tới viễn cảnh hai người họ có tình cảm với nhau như trong điềm báo.

Trúc Chi hít một hơi thật sâu, cố rũ bỏ những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Cô quay về phía mọi người và nói:

“Tiểu Bạch cùng mọi người đến nơi an toàn mà Huyết Yêu nói, chị cùng Nhất Uy sẽ đến nhà của Vô Ảnh xem sao.”