Thần Y, Ngươi Thật Cao Lãnh!

Chương 35




Có câu nói, nghe danh không bằng gặp mặt, thấy rồi còn không bằng không thấy.

Đối với Nghiêm Vân Khải mà nói, có vài người mà cả đời này hắn không muốn thấy.

Chẳng những không muốn gặp, hắn còn muốn trốn thật xa.

Vừa nghĩ đến phải gặp người này, hắn đã cảm thấy phiền, nóng nảy, nhân sinh không còn ý nghĩa.

Nói ví dụ như, Thái Hậu.

Buổi sáng Nghiêm Vân Khải vừa tỉnh lại, liền nhận được thái giám trong Di Thọ cung truyền lời, nói Thái Hậu muốn gặp mình.

Mấy câu mắng người xoay xoay trong đầu nửa ngày, hắn kính cẩn đáp ứng.

Cung nhân vừa đi, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.

Chuyện mà hắn cực kỳ cực kỳ cực kỳ ghét, chính là tranh đấu trên triều đình.

Căn cứ vào hiểu biết của hắn, chỉ cần một khí dính dáng đến mấy nữ nhân như Thái Hậu, chuyện đó tuyệt đối sẽ không đơn giản.

Nữ nhân này, không thể nghi ngờ là một người có dã tâm.

Dã tâm đến cùng lớn bao nhiêu, hắn cũng có thể đoán được ít nhiều.

Người này, chính là một trong số những loại hình mà hắn trốn tránh còn không kịp, là người sống vì chính trị và quyền lực.

Bất đắc dĩ, thân phận hiện tại của mình là nhi tử người ta.

Mẫu từ tử hiếu, mấy thứ công phu bên ngoài đương nhiên vẫn phải làm.

Đương nhiên, hắn khônng phải nhi tử ruột của người ta, Thái Hậu không có con ruột, ngay cả Nghiêm Vân Trạch cũng là do nàng ngầm giết chết một cung phi rồi đoạt đến làm con mình nuôi.

Chuyện này, Nghiêm Vân Khải đương nhiên không biết.

Nghiêm Vân Trạch cũng mãi đến năm mười chín tuổi mới biết được.

Cũng bởi vì y biết, tuổi trẻ khí thịnh không nhịn được, mới tạo thành nguy cơ to lớn lần đầu tiên trong cuộc đời mình.

Năm đó, y vượt qua nguy cơ này.

Cái giá phải trả, lại khiến y hối hận không thôi.

Đương nhiên, những chuyện nàykhông phải để bàn tới vào lúc này.

Cái trước mắt cần nhắc đến chính là Nghiêm Vân Khải cực kỳ không muốn thấy Thái Hậu.

Nghiêm Vân Khải chôn mặt mình vào ngực Ninh Vô Tâm, để y an ủi mình rất lâu, lại dặn dò hắn phải đi tìm hoàng đế tìm chứng cớ rồi mới đi theo thái giám tới Thọ Di cung.

Vừa vào cửa, hắn đã thấy một nữ tử mặc trang phục màu tím khoảng chừng năm mươi tuổi ngồi vào cái nệm vàng trên ghế Tê Phượng, đầu đầy trang sức, khuôn mặt gầy nhưng ánh mắt lại lấp lánh có thần.

Hắn vốn mù mắt, đương nhiên không cần làm ra biểu tình “Thái hậu ngươi khiến ra rất kinh diễm” làm gì.

Vì vậy, hắn cúi thấp đầu, quỳ xuống, hành đại lễ.

Vẻ mặt kính cẩn, “Mấy ngày trước nhi thần vào cung vốn đã muốn đến thỉnh an mẫu hậu, không ngờ cung nhân nói thân thể mẫu hậu không tốt, không biết mấy ngày này thân thể mẫu hậu đã khá hơn chưa?”

Người ngồi trên chậm rãi uống trà, thanh âm rất lạnh nhạt, “Hoàng nhi đứng dậy đi, ban ngồi.”

Hay thật, ngay cả cười một cái, giả bộ mẫu từ tử hiếu cũng không có hứng thú.

Thái hậu này, chỉ sợ là nữ hán tử, đi theo con đường tác phong uy nghiêm.

Nghiêm Vân Khải liền vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn ngồi xuống, “Tạ mẫu hậu ban ngồi.”

Thái hậu chậm rãi nói, “Nghe người ta nói, lần này tính cách hoàng nhi thay đổi rất nhiều, còn học được xử án. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Nghiêm Vân Khải vội vàng nói: “Mẫu hậu quá khen, nhi thần không đảm đương nổi.”

“Vụ án của Liễu Chiêu nghi, ngươi tra thế nào rồi?”

Cuối cùng đã đi vào vấn đề chính.

Cái này, mới là mục đích hôm nay tìm hắn đến.

Nghiêm Vân Khải sờ tay một cái, nói đến vụ án, hắn vẫn khá thành thạo.

“Nhi thần đang muốn nhắc đến chuyện này với hoàng thượng. Nhi thần định xế chiều hôm nay gọi tất cả những người liên quan đến vụ án này tề tựu, đem mọi chuyện giải quyết rõ ràng.”

Người phía trên lúc lâu không nói lời nào, rồi sau mới mở miệng, “Ai gia cho rằng, Cầm phi chính là hung thủ. Nàng ta thu mua Hồng Ngọc và Chi Lan, thủ phạm án này là nàng ta quá hợp lý, có gì cần nghi ngờ?”

Nghiêm Vân Khải nói, “Nhi thần mấy ngày này sau nhiều lần điều tra, phát hiện một ít điểm khả nghi và chứng cớ, không bằng buổi chiều nói rõ ràng hết, để Hoàng thượng và Thái hậu định đoạt, ai mới là hung thủ.”

Người phía trên hừ lạnh một tiếng, “Đã như vậy, giờ mùi liền kêu mọi người tới Thọ Di cung đi. Ai gia ngược lại muốn nhìn một chút, trừ Cầm phi, còn có người nào có gan lớn như vậy, dám giết con cháu hoàng thất.”

Nghiêm Vân Khải vội vàng nói, “Nhi thần tuân lệnh, giờ nhi thần đi chuẩn bị ngay.”

Nói xong, hắn vội vàng quỳ xuống hành đại lễ, đi theo thái giám rời khỏi Thọ Di cung.

Nghiêm Vân Khải lo lắng trong lòng, chỉ còn lại không đến hai canh giờ.

Ngàn vạn lần phải tìm được chứng cớ quan trọng.

Hắn trở lại Tư Hoa cung, lẳng lặng ngồi trên giường, lặp qua lặp lại tất cả chi tiết vụ án trong đầu.

Cùng lúc đó, Nghiêm Vân Trạch nghe xong Ninh Vô Tâm bẩm báo, vội vàng bảo người tìm khắp các nơi trong hoàng cung.

Toàn bộ hoàng cung lộn xộn.

Quan trọng nhất là thời gian, cái này luôn không đủ dùng.

Thời gian đã đến buổi trưa, chứng cớ quan trọng vẫn chưa tìm được, có điều chỗ Lưu Nghị Chiêu lại truyền đến tin tức tốt.

Trong lòng Nghiêm Vân Khải vui mừng.

Chứng cớ này, ngược lại có thể cầm cự thêm được một ít thời gian.

Hắn một bên phân phó người tiếp tục tìm, một bên cho người xuống thông báo, để tất cả thái giám cung nữ, ngự trù, thị về liên quan đến bản án chờ ở Thọ Di cung vào giờ mùi.

Có thể giải quyết viên mãn vụ án này hay không, còn phải đợi đến xế chiều hôm nay.

===============

Chưa tới giờ mùi, mọi người, bao gồm cả bản thân hoàng đế, đều đã đến Thọ Di cung.

Ở cửa, Ninh Vô Tâm nói nhỏ với Nghiêm Vân Khải, “Còn chưa tìm được.”

Trong lòng Nghiêm Vân Khải càng lo lắng.

Không có chứng cớ, muốn bức bách hung hủ nhận tội chỉ sợ không dễ dàng.

Hắn nói khẽ, “Phải tìm tất cả các ngóc ngách.”

Ninh Vô Tâm khẽ cau mày, vội vàng đi phân phó Lưu Nghị Chiêu tự mình giám sát, nhất định phải tìm được.

Nghiêm Vân Khải nhìn sắc trời một chút, “Nên vào rồi.”

Chuyện trước mắt, chỉ có thể gặp chiêu chiêu nào phá chiêu đó.

Ninh Vô Tâm gật đầu, vội vàng đỡ hắn vào Thọ Di cung.

Đi tới sảnh chính, đã thấy tất cả thái giám, cung nữ, ngự trù và thị vệ liên quan đến vụ án đang đứng một bên.

Hoàng đế ngồi bên cạnh Thái hậu, đang cười cười nói nói.

Lần này, nàng ngược lại vô cùng hiền hòa.

Hoàng hậu vẫn dùng nét mặt lãnh đạm, ba phi tử khác thì mỗi người ngồi một bên, mặt hơi hơi mỉm cười, cũng không dám nhiều lời.

Ninh Vô Tâm vội vàng đỡ Nghiêm vân Khải quỳ xuống.

Chỉ nghe thấy một thanh âm không giận mà uy nói, “Hoàng nhi bình thân, ban ngồi.”

Nghiêm Vân Khải vội vàng đứng lên quỳ xuống.

Ninh Vô Tâm là một dân thường, đứng dậy đứng chung một chỗ với bọn thái giám.

Thái hậu uống một hớp trà, chậm rãi nói, “Hoàng nhi, người đều tới cả rồi, ngươi có thể bắt đầu.”

Nghiêm Vân Khải vội vàng đứng lên, “Nhi thần tuân mệnh.”

===============

Nghiêm Vân Khải thanh thanh cổ họng, “Vụ án lần này chết ba người, Minh phi nương nương, Liễu Chiêu nghi, còn có tùy thị của Cầm phi nương nương là Thường Phong. Vụ án của Minh phi nương nương bây giờ vẫn rất khó giải thích, còn hai vụ án còn lại khá dễ giải thích, không bằng bắt đầu luôn từ hai án kia, Không biết ý của Thái hậu thế nào?”

Thái Hậu uống một hớp trà, “Ngươi nói đi.”

Nghiêm Vân Khải nói, “Nhi thần mù mắt, giải thích phần này có chút bất tiện, không bằng để cho trợ thủ của nhi thần là Ninh Vô Tâm, Ninh thần y thay mặt giải quyết.”

Nói xong, hắn dùng tay ra hiệu, Ninh Vô Tâm lập tức cầm một cái giá đi lên.

Ninh Vô Tâm nói, “Vụ án của Liễu Chiêu nghi, Chu Lan múc thuốc từ nồi lớn trong Ngự thiện phòng ra, lại căn cứ vào khẩu vị của Liễu Chiêu nghi để cho thêm ít đường, tiếp theo tự mình đưa đến chỗ Liễu Chiêu nghi, tận mắt nhìn nàng uống. Quá trình này hoàn toàn do chính Chu Lan phụ trách. Lúc chúng ta hỏi, hắn cũng hoàn toàn không hiểu tại sao bên trong chén thuốc lại có độc.”

Nghiêm Vân trạch nói, “Đúng là như vậy. Không phải do Chu Lan tự mình hạ độc, vậy độc được hạ như thế nào?”

Ninh Vô Tâm hơi cúi đầu, giơ lên cái giá, “Thật ra thì, chất độc này chính là thông qua cái giá này.”

Mọi người lập tức nhìn về cái giá.

Trên giá này có ba bình sứ, một cái màu vàng, một cái màu đen, một cái màu xanh da trời.

Bình sứ màu trắng và màu đen hết sức tinh xảo, cũng không lớn.

Bình màu xanh ngược lại lớn hơn một nửa so với hai bình còn lại.

Ninh Vô Tâm nói, “Khẩu vị của các vị nương nương trong cung không ai giống ai. Chiếc giá này, chai màu vàng là hạt tiêu, chai màu đen chứa bột ớt, màu xanh thì là đường. Thái giám ở trong Ngự thiện phòng đã lâu, rất quen thuộc với khẩu vị của các vị nương nương. Lúc bọn họ đưa chén thuốc là dựa theo khẩu vị của từng người, thêm gia vị thích hợp.”

Nghiêm Vân Trạch gật đầu, “Tiếp tục.”

“Thái giám hơn phân nửa không biết chữ, hơn nữa chỉ có ba chai, màu sắc không giống nhau, bên trong là cái gì cũng rất dễ nhớ, cho nên không cần làm ký hiệu làm gì. Lúc thái giám lấy đường, đều là lấy từ trong bình màu xanh da trời.”

Cầm phi nói, “Ngày đó bên trong thang dược của ta cũng thêm đường, chỉ sợ cũng là lấy từ chai màu xanh lam này?”

Ninh Vô Tâm gật đầum “Đúng là như vậy.”

Y tiếp tục giải thích, “Chiếc giá này, thái giám trong Ngự thiện phòng đều rất quen thuộc, vốn là không có vấn đề gì. Nhưng mà, trong Ngự thiện phòng, lại có một người vô cùng đặc biệt. Người này, chính là Chu Lan.”

Nhân phi không nhịn được nói, “Không biết Chu Lan có chỗ nào đặc biệt?”

Ninh Vô Tâm ngừng một chút, trả lời, “Chu Lan, ở phương diện nhận diện màu sắc có chút vấn đề.”

Thái hậu nhàn nhạt liếc Ninh Vô Tâm một cái.

Ninh Vô Tâm tiếp tục nói, “Chu Lan nhìn đồ, chỉ có thể nhìn ra màu sắc đậm hay nhạt, nhưng lại không thể nhìn ra được là màu gì. Màu sắc càng đậm, trong mắt Chu Lan chính là màu xám đậm. Màu sắc nhạt, trong mắt Chu Lan là xám nhạt. Nói cách khác, ba cái chai này, trong mắt Chu Lan, màu vàng biến thành màu xám nhạt, màu đen là màu đen, màu xanh da trời biến thành màu xám đậm.”

Hoàng hậu nhíu mày, “Chứng mù màu đúng là hiếm thấy, chỉ sợ Chu Lan vì muốn ở lại Ngự thiện phòng mà che giấu chuyện này, cũng có khả năng.”

Ninh Vô Tâm gật đầu, “Chúng ta đã hỏi thăm, có mấy công công đã xác nhận ở phương diện nhận màu sắc, Chu Lan quả thật có vấn đề, nhưng cũng không để ý lắm.”

Vừa nói, y dừng dừng lại một chút, “Có điều, chuyện này, e rằng có một người biết được.”

Nghiêm Vân trạch nói, “Là ai?”

Nghiêm Vân Khải vội nói, “Mời Hoàng thượng, Thái hậu và các vị nương nương an tâm một chút, chớ nóng. Người này, chờ một chút đương nhiên ta sẽ nói ra. Vẫn nên chờ Ninh thần y giải thích xong thì nói rõ.”

Ninh Vô Tâm nói, “Người này, là một phó tổng quản bên trong Ngự thiện phòng, Vụ án của Liễu Chiêu nghi, hắn chính là một trong số những công công đang trực. Chỉ sợ Chu Lan chính là người mà hắn phân công đi đưa thuốc cho Liễu Chiêu nghi. Hơn nữa, sau khi chúng ta điều tra, cũng phát hiện hóa ra người này đã mang Chu Lan vào Ngự thiện phòng.”

Tĩnh phi nói, “Ý ngươi là, người này đã sớm biết Chu Lan mắc chứng mù màu?”

Ninh Vô Tâm gật đầu, “Không sai. Người này chỉ sợ đã cho Chu Lan rất nhiều tiện lợi và chỉ dẫn, giúp hắn giấu diếm tình trạng, khiến cho Chu Lan có thừa tính nhiệm và cảm kích với gã. Cho nên, ngày vụ án phát sinh, Chu Lan mới căn bản không suy nghĩ đến chuyện người kia có liên quan.”

Tĩnh phi lại hỏi, “Cho dù như vậy, hắn làm sao có thể hạ độc chứ?”

Ninh Vô Tâm không nói lời nào, lấy một cái chai màu xanh lục đặt lên giá, để bên cạnh một chai màu xanh lam.

Chai xanh lục và xanh lam có độ lớn bằng nhau, chỉ có màu sắc là khác nhau.

Ninh Vô Tâm nói, “Chúng ta tìm được ở Ngự thiện phòng có mấy chai như vậy, có màu xanh lá cây, màu tím. Buổi sáng hôm đó, nếu bên cạnh chai màu xanh da trời có một chai màu xanh lục, tình huống liền hoàn toàn khác nhau.

Tất cả mọi người không nói lời nào, chờ y tiếp tục.

“Nếu để bình này lên, những thái giám khác đương nhiên vẫn có thể phân biệt rõ ràng, nhưng Chu Lan lại không được. Loại chai có màu sắc đậm nhạt không khác nhau lắm này, trong mắt Chu Lan đều có màu xám tro. Cữ như vậy, lúc lấy đường, hắn liền do dự.”

Nghiêm Vân Trạch nói, “Thứ được đựng trong bình màu xanh lục, chính là đường trộn lẫn thạch tín. Chu Lan do dự, đương nhiên là cho người kia cơ hội tốt. Lúc này, hắn chỉ cần dùng ngón tay chỉ một cái, Chu Lan tất nhiên sẽ nghe lời, lấy đường từ trong bình màu xanh lục.”

Nghiêm Vân Trạch gật đầu, “Nói như vậy, những thái giám khác vẫn lấy đường từ bình màu xanh dương, nhưng đến lượt Chu Lan lại khác.”

“Không sai, độc, chính là đi vào như vậy.”

Trong phòng không có người nào lên tiếng, chỉ nghe Hoàng hậu chậm rãi nói, “Nhưng mà, những thứ này… Đều là suy đoán, không có chứng cớ.”

Ninh Vô Tâm thở dài, “Hoàng hậu nương nương nói rất phải. Vừa rồi ta mới biểu thị, chẳng qua chỉ là một phương pháp, mặc dù có thể được, nhưng khổ nỗi lại không có chứng cớ. Nhưng mà, chuyện này, lại cho Vương gia một điểm đột phá, có một người đáng nghi. Chúng ta tra dọc theo đầu mối này, cuối cùng cũng tìm được câu trả lời cho cái chết của Thường Phong.”

Cầm phi lo lắng nói, “Cái chết của Thường Phong, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”