Thần Y Đích Nữ

Chương 223: Tử Vong Đến (1)




Ánh mắt Nguyệt lão bản lại bắt đầu bắt đầu tung bay.

May mà Hàn thị còn có chút lý trí, biết mình đến đây làm gì, thật vất vả bình tĩnh tâm thần lại dưới ánh nhu tình của mắt hắn, nhanh chóng lại hỏi một câu:

“Ngươi có thể giúp ta nghĩ cách hay không? Ta cần rất gấp một vị đại phu.”

Nguyệt lão bản nghĩ một lát, nói.

“Biện pháp cũng chẳng phải không có, như vậy đi, ta dùng lý do đồ đạt quá nhiều không chuyển được, xem có thể để gác cổng Phượng phủ đồng ý đưa thêm hai người vào đây hay không.”

“Chủ ý này hay!”

Hàn thị cao hứng, đồng thời tay đưa vào tay áo, rút một tấm ngân phiếu từ bên trong:

“Cái này cho ngươi, dùng mời thầy thuốc, còn dư lại thì cho thủ hạ ngươi uống trà.”

Nguyệt lão bản cũng không nhìn mệnh giá, trực tiếp đưa tay lấy vào trong lòng, lại giơ tay vỗ nhẹ nhẹ vai Hàn thị, sau đó cất bước ra ngoài.

Thấy hắn ra ngoài, A Cúc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhắc nhở Hàn thị:

“Di nương, nô tỳ cứ nhìn vị Nguyệt lão bản này không giống như người an phận, Hàn di vẫn nên ít đi lại cùng hắn.”

Hàn thị trừng A Cúc.

“Ngươi biết cái gì? Trước mắt trừ hắn ra, còn ai có thể có thể giúp được ta? Hai bên cũng phải rời phủ, việc này xong xuôi, ai cũng không nhận ra ai, ngươi sợ cái gì?”

A Cúc nghĩ cũng phải, Hàn thị ở thâm trạch, Nguyệt lão bản kia chẳng qua là một gánh hát diễn hí khúc nay đây mai đó, sau này cả đời cũng không thấy, cũng không cần sợ.

Vì thế không nói thêm lời nào, chỉ gật gật đầu, bồi tiếp Hàn thị ngồi xuống chờ tin.

Nguyệt lão bản cũng trở về phòng chờ cùng các nàng, lúc chờ đợi cũng nói chuyện qua lại, mỗi một câu đều như liếc mắt đưa tình, cả A cúc nghe mà má cũng nóng cả lên.

Ước chừng hơn một giờ, người phái đi ra ngoài đã về tới. Hàn thị nhìn thấy một vị nam tử hơn bốn mươi tuổi tay mang theo rương gỗ, phong độ như người trí thức thì biết vị này nhất định là đại phu trà trộn vào phủ, vì thế liếc mắt ra hiệu cho Nguyệt lão bản, mình thì bước nhanh vòng qua bình phong, đi tới phòng trong.

Nguyệt lão bản cũng thức thời, đuổi hạ nhân ra ngoài, trong phòng chỉ chừa đại phu kia cùng A Cúc, ngay cả chính hắn cũng đi ra sân đợi.

A Cúc lúc này mới dẫn đại phu đến vào trong giường, chợt nghe Hàn thị nói.

“Hôm nay mời thầy thuốc vào phủ là muốn van ngài vì ta chẩn cái hỉ mạch.”

Đại phu kia gật đầu, ngồi xuống trên ghế ở bên giường, không nhanh không chậm nói”

“Tại hạ hành y hai mươi năm, việc từng thấy cũng nhiều lắm. Hôm nay được mời đến Phượng phủ như vậy đã biết nhất định có bệnh khuê phòng cần chẩn bệnh bí mật. Phu nhân yên tâm, tuy nói hỉ mạch này rốt cuộc có hay không cũng không phải do tại hạ định đoạt, nhưng tại hạ có thể cam đoan, ra gian phòng này, chuyện hôm nay miệng kín như bưng, dù thế nào cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ.”

Hàn thị vô cùng hài lòng đối kiến thức của vị đại phu này, gật gật đầu, nói.

“Chỉ cần đại phu có thể làm đến một điểm này, ta tự sẽ không bạc đãi ngài.”

Đối phương cũng gật đầu, sau đó không nói thêm nữa, lấy một vuông khăn tơ che ở trên cổ tay Hàn thị, bắt đầu bắt mạch.

Hàn thị khẩn trương đến cực điểm, tuy nói trong lòng đã nắm chắc tám chín phần mười là không mang thai được, nhưng cũng vẫn có hi vọng một hai phần trong lòng.

Tiếc thay, đại phu kia bắt mạch trong chốc lát lắc đầu, nói cho nàng biết:

“Phu nhân vô hỉ.”

Lòng Hàn thị trong nháy mắt lạnh băng, A Cúc ở bên cạnh nóng nảy, không ngừng mà nói với đại phu kia:

“Ngươi lại cẩn thận bắt mạch, lại chuẩn một lần.”

Đại phu bất đắc dĩ lại bắt một lần, vẫn lắc đầu.

“Tại hạ hành y hai mươi năm, sao chuẩn không ra hỉ mạch? Vô hỉ chính là vô hỉ.”

Lại nghĩ rồi, lại hỏi:

“Nguyệt tín tháng trước của phu nhân là khi nào?”

Hàn thị đáp:

“Mùng sáu.”

“Mùng sáu...”

Hắn suy nghĩ trong chốc lát mới nói:

“Hai ngày nay mới đúng thời cơ thụ thai cao nhất, phu nhân lại chuẩn bị một chút thôi.”

“Thôi.”

Hàn thị khoát khoát tay, Phượng Cẩn Nguyên đã rời kinh, tốt nhất thì đã có sao.

“A Cúc cho đại phu tiền thưởng.”

A Cúc rất không tình nguyện lấy ra hai thỏi bạc ròng từ trong tay áo đưa tới, đồng thời cũng dặn dò:

“Đại phu nên nhớ rõ mình hứa hẹn những gì, ra gian phòng này thì phải miệng kín như bưng, một chữ cũng không thể tiết lộ cho người thứ tư biết.”

Đại phu kia tiếp nhận bạc gật đầu.

“Đây là tự nhiên.”

Sau đó đứng dậy hành lễ với Hàn thị, xoay người rời đi.

Hàn thị ngồi dậy từ trên giường, có chút thất thần, A Cúc khuyên nàng:

“Di nương còn trẻ, sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội, chúng ta có thể bàn bạc kỹ càng, chờ lão gia...”

Nàng nói đến đây thì nói không được nữa, suốt ngày làm bạn bên cạnh Hàn thị, nàng đương nhiên biết Hàn thị sợ không phải không mang thai được hài tử của lão gia, mà là sợ tứ tiểu thư biết sẽ nổi điên!

Hàn thị vùi đầu vào đầu gối, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Loáng thoáng như nghe có người đi qua, nàng cho là A Cúc, cũng đang lúc này, bỗng nhiên có một cánh tay phủ trên vai nàng, thanh âm bên tai vang lên, là giọng nam, hắn nói: Loading...

“Di nương nếu muốn hài tử, tại hạ có biện pháp này cực hay.”

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần



Tưởng Dung cả một ngày hôm nay cảm thấy đầu hỗn loạn, càng đến buổi tối thì càng khó chịu.

Mai Hương quấn cho nàng một cái áo choàng dày, tiểu nha đầu liền làm tổ trên giường mềm trong phòng.

An thị ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng sờ thử cái trán, có chút lo lắng nói.

“Càng nóng, ta cảm thấy nên nói với lão thái thái một tiếng, mời một đại phu đến đây.”

Tưởng Dung giữ chặt An thị, không ngừng lắc đầu nói.

“Không cần, muộn như vậy mời thầy thuốc, hưng sư động chúng, không được. Con chỉ có chút toả nhiệt hơi cao thôi, đổ mồ hôi thì tốt rồi.”

An thị cũng biết buổi tối khuya này dằn vặt cũng không tốt, huống chi Tưởng Dung là thứ nữ, xưa nay lão thái thái cũng không quan tâm nhiều, cũng chỉ có thể phân phó Mai Hương:

“Đi lấy thêm mấy khối than.”

Mai Hương đáp ứng đi lấy than, Tưởng Dung nhưng lôi kéo An thị nói.

“Trong lòng con chẳng thể bỏ xuống, luôn nhớ chuyện Nhị tỷ tỷ bên kia. Di nương người nói xem, Nhị tỷ tỷ thực sẽ không có chuyện gì sao?”

An thị cũng e ngại chuyện này, nhưng vẫn khuyên Tưởng Dung.

“Hoàng Tuyền chẳng phải đã tới sao? Nàng cũng nói không có chuyện gì, vậy thì nhất định sẽ không có chuyện gì. Nhị tỷ ngươi là người có bao nhiêu chủ ý, sao có thể để cho mình rơi vào hoàn cảnh không thể chống như vậy. Lại nói, chẳng phải còn có Cửu hoàng tử sao? Hắn sẽ không để Nhị tỷ ngươi chịu ủy khuất.”

Vừa nhắc tới Cửu hoàng tử, tiểu tâm tư của Tưởng Dung lại hoạt động, há miệng, muốn nói chút gì đó, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lại không thốt ra được.

An thị là mẫu thân của nàng, sao nhìn không ra tiểu tâm tư kia của con gái mình, không khỏi khổ sầu khuyên nhủ.

“Lần trước lão thái thái có phân phó, con cần phải đi Thuần vương phủ một chuyến, lúc này lão thái thái có thể không nói gì, con không thể lại động tâm tư khác.”

Tưởng Dung cúi đầu, mặt nhỏ lại hồng, có chút ủy khuất.

“Di nương, con không có.”

“Có hay không trong lòng con rõ ràng nhất.”

An thị đành thở dài một hơi.

“Đừng trách di nương nhẫn tâm, trước đây con còn có thể không cảm giác được, nhưng bây giờ nhìn thử Nhị tỷ con xem, ngày xưa phong quang cỡ nào, cũng bởi vì không trị khỏi chân của cửu điện hạ, bây giờ biến thành cái dạng gì?”

“Di nương mới vừa rồi còn nói không có chuyện gì.”

Tưởng Dung bĩu môi biểu thị không phục.

“Người còn nói Cửu hoàng tử sẽ không để cho Nhị tỷ chịu ủy khuất.”

“Cái này là thật?”

An thị có chút nóng nảy.

“Chịu hay không chịu ủy khuất là một chuyện, nhàn ngôn toái ngữ lại là một chuyện khác. Con xem hiện tại tình cảnh trong phủ thế nào? Con xem thử cửa Đồng Sinh Hiên đứng bao nhiêu người các viện phái đi? Các nàng đâu coi nhị tiểu thư như chủ tử, rõ ràng chính là cái bia ngắm! Nói câu không nên nói, đừng xem lão thái thái ngày thường đối với Nhị tỷ con tốt bao nhiêu, nhưng nếu có gió thổi cỏ lay gì, người đầu tiên phản chiến chính là lão thái thái, bà cũng sẽ không chút do dự làm ra lựa chọn giống như ba năm trước. Tưởng Dung, nếu con vẫn cứ theo Thuần vương, kết cục cũng giống như vậy.”

Tưởng Dung vốn dĩ rét run từng trận, nghe An thị nói như thế, trên người càng không thoải mái. Nhưng người chính là vậy, việc càng không cho nghĩ tới, thì nàng vẫn cứ muốn suy nghĩ. Tưởng Dung đối với Huyền Thiên Hoa lúc đầu chẳng qua là một loại ngưỡng mộ, nhưng qua lời An thị khuyên nhủ, từng chút nhỏ trở nên chấp nhất.

Đêm nay, Tưởng Dung ngủ không ngon, trong chốc lát rét run, trong chốc lát lại đổ mồ hôi, mộng lạ không ngừng, trong chốc lát là Huyền Thiên Hoa, trong chốc lát lại là An thị không ngừng nhắc nhở.