Thần Y Đích Nữ

Quyển 2 - Chương 208




Editor: Bell Huỳnh

Lúc Phượng Vũ Hoành từ trong dược thất đi ra, Vong Xuyên đang đợi nàng ở bên ngoài, thấy nàng đi ra, Vong Xuyên nhanh chóng tiến lên, đang chuẩn bị nói chuyện, liếc mắt liền thấy ngón trỏ trái của nàng có một vết thương do dao rạch, tuy đã xử lý, nhưng vẫn có thể nhìn ra đang sưng đỏ.

“Tiểu thư bị làm sao thế?”

“Không có chuyện gì, không cẩn thận nên bị dao rạch thôi.” Lúc lau dao phẫu thuật có chút thất thần, tự làm mình bị thương, đưong nhiên, chuyện mất mặt như vậy nàng không có ý định nói tỉ mỉ với Vong Xuyên. “Ta tự mình bôi thuốc, ngày mai là không sao rồi.”

Nghe nàng nói chính mình không cẩn thận, Vong Xuyên cũng hơi an tâm, vốn không muốn trêu chọc Phượng Vũ Hoành, nghĩ một lát, nhưng vẫn nói: “Trong cung truyền ra tin tức, quý phi nương nương trong lãnh cung qua đời rồi.” Huyền Thiên Minh cũng có không ít tai mắt trong cung, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung đều thông báo một tiếng với Đồng Sinh Hiên.

Bộ Bạch Bình chết cũng không quá bất ngờ, phi tử bị đưa vào lãnh cung cũng không có nhiều người có thể sống lâu, chỉ là không biết Bộ gia sẽ có dự tính gì, thái độ của Hoàng thượng đối với Bộ gia như thế, làm cho đến cả nàng cũng đoán không ra.

“Chú ý một chút tin tức gần đây.” Nàng nhắc nhở Vong Xuyên: “Phượng phủ bên này cũng phải để ý một chút, nếu Phượng Cẩn Nguyên báo tin về thì cũng phải thấy được nội dung bức thư.”

Vong Xuyên gật đầu: “Nô tỳ nhớ rồi.”

Lúc này ở cửa viện, Thanh Sương đang dẫn một tiểu nha đầu vội vàng đi về phía này. Phượng Vũ Hoành chớp mắt liền nhận ra tiểu nha đầu kia, chẳng phải là nha đầu cùng Mãn Hỉ hầu hạ Kim Trân ở Như Ý viện sao? Không khỏi cau mày, hỏi Vong Xuyên: “Hiện tại là giờ gì?”

Võng Xuyên đáp: “Đã qua giờ hợi.”

Trong lúc hai người nói chuyện thì hai người Thanh Sương đã đến gần, nhìn thấy Phượng Vũ Hoành trong sân, vội hành lễ: “Tiểu thư còn chưa nghỉ ngơi sao? Vốn là muốn tìm Vong Xuyên cô nương hỏi một chút xem chuyện này nên làm thế nào, vừa vặn tiểu thư cũng ở đây, vẫn là để nha đầu này nói với tiểu thư thôi.”

Nói xong, tiểu nha đầu kia ầm một tiếng liền quỳ xuống trước mặt Phượng Vũ Hoành, nước mắt nước mũi nói: “Cầu Nhị tiểu thư mau cứu Kim Trân di nương! Cầu Nhị tiểu thư mau cứu Kim Trân di nương a!”

“Di nương các ngươi sao vậy?” Vong Xuyên chủ động thay Phượng Vũ Hoành hỏi han: “Có chuyện gì ngươi đứng dậy rồi nói, trước tiên đừng khóc.”

Thanh Sương nâng người lên, lúc này nha đầu đó mới nói: “Đêm nay Hàn di nương thỉnh gánh hát hát hí kịch tại Quan Mai viên, di nương mang theo Mãn Hỉ tỷ nói là qua đó xem thử, thế nhưng đi lâu rồi vẫn chưa thấy quay về. Nô tỳ không yên lòng nên đến Quan Mai viên tìm người, kết quả… Kết quả đến đó thì thấy, Kim Trân di nương không biết như thế nào lại đứng trên vũ đài, bên cạnh là diễn viên hát hí khúc, Tứ tiểu thư cùng Hàn di nương ở phía dưới thỉnh thoảng còn quở trách, ngay cả Mãn Hỉ tỷ đứng ở dưới cũng chỉ biết cúi đầu, hoàn toàn không dám tiến lên.”

Thanh Sương nghe vô cùng kinh ngạc: “Hàn di nương nghe hát, thì để Kim Trân di nương lên vũ đài làm gì?”

Tiểu nha đầu lắc đầu: “Nô tỳ không biết, chỉ là nghe được Tứ tiểu thư nói ra những lời nói đặc biệt khó nghe. Kim Trân di nương từng nói, trong phủ cũng chỉ có Nhị tiểu thư có thể bảo vệ được nàng, nô tỳ cũng là không có biện pháp, mới đến cầu Nhị tiểu thư, cầu Nhị tiểu thư mau đi cứu di nương.”

Đồng Sinh Hiên cùng Quan Mai viên của Phượng phủ cách nhau khá xa, tất nhiên là không nghe được tiếng kịch hát, nhưng nàng nhận ra nha đầu này, biết đối phương đương nhiên sẽ không lừa nàng. Liền gật đầu, hướng Thanh Sương nói: “Ngươi đi với nàng ấy một chuyến, nói là ta kêu Kim Trân qua đây để giúp thêu ít đồ, đem nàng ta cùng Mãn Hỉ cùng nhau qua đây, sắp xếp cho ở lại, rồi mai cho về.”

Thanh Sương nhanh chóng đáp lại, mang theo tiểu nha đầu kia vội vã đi.

Lại nói, tình cảnh ở Quan Mai viên không chỉ bị nha đầu của Kim Trân thấy được, mà cả Ỷ Lâm hầu hạ Trầm Ngư bên này cũng vụng trộm thấy được. Lúc này, Ỷ Lâm đang vừa hầu hạ Trầm Ngư rửa mặt vừa kể cho nàng nghe Hàn thị cùng Phấn Đại thay phiên nhau làm xấu mặt Kim Trân.

Trầm Ngư nghe chỉ cảm thấy thoải mái: “Thu thập hay lắm, Kim Trân trước kia là nhất đẳng nha hoàn bên người mẫu thân, không ngờ không chịu làm nha hoàn, lại chạy đi câu dẫn phụ thân ta, giờ thì đáng đời.”

Khi nàng nói xong lời này, bộ mặt dữ tợn, cả đôi mắt cơ hồ đều muốn trợn lên, Ỷ Lâm thấy thế liền tới nói một câu: “Chẳng qua nha hoàn của Nhị tiểu thư đã tới đó rồi, ngay trước mặt của Tứ tiểu thư cùng Hàn di nương mang Kim Trân di nương về Đồng Sinh Hiên, Tứ tiểu thư mặc dù không cam tâm, cũng không thể nói gì nhiều, cũng không dám không thả người.”

Vừa nhắc tới Phượng Vũ Hoành, Trầm Ngư thoáng nhớ tới cái chuyện mà ban ngày Phấn Đại nói với nàng.

Thất điện hạ bị thương, Phượng Vũ Hoành không những biết, mà chắc chắn lúc đó hai người họ ở cùng nhau. Phượng Vũ Hoành cùng Huyền Thiên Hoa, hai người này cư nhiên lại âm thầm thân mật như thế, bảo nàng làm sao chịu được?

Mắt thấy sắc mặt Trầm Ngư càng ngày càng ác liệt, Ý Lâm cũng bị doạ giật mình, vội vàng nhắc nhở nói: “Tiểu thư, người tuyệt đối không thể tức giận, Tam lão gia Thẩm gia nói, người hiện giờ phải giống như trước kia, biết chuyện thì phải hiểu chuyện, hoà nhã với mọi người, đem oán khí trong lòng đối với lão thái thái và lão gia từng chút bỏ đi. Về phần Tứ tiểu thư, đó giờ tính khí của nàng ta đều như thế, người vạn lần đừng chấp nhặt với nàng.”

Trầm Ngư hiểu rõ đạo lý này, nhưng cứ là chuyện liên quan đến Huyền Thiên Hoa thì trong lòng nàng luôn khó chịu. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Phượng Vũ Hoành từng một mình với Huyền Thiên Hoa ở chung một chỗ, lại để cho Huyền Thiên Hoa bị thương, thì nàng đặc biệt muốn biết rõ sự tình ngày hôm ấy, vết thương của Huyền Thiên Hoa do đâu mà có? Nam tử như tiên kia, vì sao nàng cầu mãi không thể với tới, mà Phượng Vũ Hoành lại có thể cùng hắn thân cận như thế?

“Tiện nhân!” Nàng hung hăng ném chậu đồng trước mặt xuống đất, nước văng tung toé, doạ Ỷ Lâm run cầm cập. “Sớm muộn cũng có một ngày, ta nhất định trực tiếp trừng trị ngươi.”

Buổi chiều đầu tiên Phượng Cẩn Nguyên rời kinh, Phượng phủ không một ai ngủ say, chỉ riêng Phượng Vũ Hoành vì phải chuẩn bị tinh thần ngày mai trị chân cho Huyền Thiên Minh nên ngủ hẳn một giấc say.

Sáng sớm hôm sau, Thanh Sương mang điểm tâm đến cho hai người Kim Trân cũng Mãn Hỉ, cũng nói cho các nàng biết: “Tiểu thư phân phó, di nương dùng xong điểm tâm thì đi về đi, bên phía Hàn di nương cũng sẽ không làm khó người nữa đâu.”

“Ta muốn gặp Nhị tiểu thư.” Kim Trân hỏi Thanh Sương: “Không biết Nhị tiểu thư đã dậy chưa?”

Thanh Sương gật đầu: “Đã dậy rồi, nhưng hôm nay Huyện chủ phủ có việc phải làm, tiểu thư đã phân phó đóng cửa phủ từ chối tiếp khách bảy ngày, nên nếu di nương có việc thì trở lại sau bảy ngày đi.”

Kim Trân không hiểu, đầu óc Mãn Hỉ cũng mơ hồ, hai người đồng thanh hỏi: “Vì sao phải đóng cửa bảy ngày?”

Thanh Sương không đáp.

Hai người thấy đối phương không trả lời, cũng không hỏi nữa, lặng lẽ ăn điểm tâm rồi quay trở về Phượng phủ.

Giờ thìn ba khắc, xe ngựa của Huyền Thiên Minh trực tiếp đi vào cửa chính của Huyện Chủ phủ.

Phượng Vũ Hoành cùng Vong Xuyên tự mình ra đón, sau đó, cửa chính Huyện Chủ phủ đóng chặt lại không tiếp bất luận là ai.

Phượng Vũ Hoành trực tiếp đem Huyền Thiên Minh mang tới viện của mình, Huyền Thiên Minh muốn cùng Diêu thị chào hỏi một tiếng thì bị Phượng Vũ Hoành cự tuyệt, chỉ nói: “Ta đã nói với mẫu thân là giúp huynh trị chân, huynh không cần bắt lễ.”

Huyền Thiên Minh vẫn cảm thấy như vậy không hay cho lắm, nên phân phó Bạch Trạch: “Ngươi tự mình mang mấy thứ vải vóc với trang sức qua gặp phu nhân đi, nhớ là ăn nói khách khí vào đấy.”

Bạch Trạch gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”

Huyền Thiên Minh lại theo Phượng Vũ Hoành giải thích: “Hôm qua trong cung vừa vặn mới được hai khúc Nhuyễn Yên la (Thứ vải mềm mỏng như làn khói), ta đòi phụ hoàng một khúc, đem đến cho phu nhân làm tấm màn che thôi.”

Nàng cười khổ: “Thứ tốt như vậy, người khác khó có thể có. Ta thay mẫu thân đa tạ huynh.” Vừa nói vừa đẩy người đến dược thất, lại với tay đóng cửa: “Từ lúc kiểm tra cho tới lúc sơ bộ nối xương, thì chúng ta có thời gian bảy ngày. Nên cần nói rõ, trong thời gian này, ta sẽ gây mê toàn thân cho huynh. Nói cách khác, trong thời gian này, huynh sẽ luôn ngủ say, huynh chịu được không?”

Hắn gật đầu: “Ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, Thất ca từng nói với ta, muội chữa vết thương ở chân cho huynh ấy, thì huynh ấy cũng ngủ như thế.”

“Ai cũng như thế.” Thấy hắn đáp lại. Phượng Vũ Hoành cũng không để chờ lâu, đẩy hắn đến trung tâm dược thất ngồi, sau đó lấy trong cái hòm thuốc ra thuốc gây tê.

Thời điểm nàng chữa bệnh cho Tương vương phi, Huyền Thiên Minh từng thấy qua, tuy thế nhưng vẫn có cảm giác mới mẻ, cũng không qua mức kinh ngạc.

Mắt thấy cây kim cực nhỏ đâm vào trong mạch máu trên mu bàn tay mình, Phượng Vũ Hoành còn đang nói gì đó với hắn, còn chưa nói xong thì mắt hắn không có dấu hiệu báo trước, triệt để nhắm mắt thiếp đi.

Sau đó trong ba ngày tiếp theo, Phượng Vũ Hoành chưa từng ra khỏi dược thất nửa bước, mỗi ngày tới bữa cơm trưa cũng là Thanh Sương đi đến chỗ lão thái thái thỉnh an. Đến cũng không nói nhiều lời, chỉ nói với lão thái thái là Huyện chủ phủ gần đây sự vụ nhiều, Nhị tiểu thư không đi được, chờ xử lý hết sự vụ, nhất định sẽ tự mình đến thỉnh tội cùng lão thái thái.

Lão thái thái làm sao có thể trách tội Phượng Vũ Hoành, trên thực tế, mấy ngày gần đây thỉnh an cũng không phải chỉ ở Thư Nhã viện, bởi vì Hàn thị đột nhiên thông minh hẳn, lúc nào nghe hát cũng cho người đi mời lão thái thái.

Phượng lão thái thái lúc còn trẻ cũng thích nghe hát kịch, sau này khi đã có tuổi, tiểu bối trong nhà cũng không có mời gánh hát về, nàng cũng ngại ngùng không nói. Lúc Hàn thị cho người mời, nàng làm gì nói không, nhanh chóng ra lệnh cho người lấy kiệu mềm khiêng nàng tới Quan Mai viên.

Lão thái thái vừa tới, Quan Mai viên liền náo nhiệt hẳn lên, gánh hát kia ở hẳn trong Phượng phủ, cả ngày đều hát những tiết mục mà các chủ tử thích nghe, cũng dụ được người nhà họ Phượng rồi được mấy ngày hài hoà đáng quý.

Ngày thứ tư, có tuyết rơi, vũ đài ngoài trời cũng không có cách nào sử dụng được, phải dừng lại để tu sửa một ngày.

Phấn Đại tự mình bưng một chén chè đến cho Hàn thị, nhưng Hàn thị lại lo lắng trùng trùng, không ngừng khuyên Phấn Đại: “Hay là mai không nghe kịch nữa, dù gì cũng đã nghe mấy ngày rồi, ngộ nhỡ phụ thân ngươi quay lại sẽ tức giận thì sao?”

Phấn Đại bất đắc dĩ bĩu môi: “Không phải ngươi thích nghe lắm sao?”

Hàn thị gật đầu: “Thích thì thích, nhưng mà mấy năm nay đến tư cách nói chuyện còn không có, nói gì đến chuyện nghe kịch.”

“Cho nên hiện tại ngươi phải vùng lên!” Phấn Đại nói cho nàng biết: “Ngươi sợ cái gì? Lão thái thái mấy ngày qua đều qua nghe cùng rồi, xảy ra chuyện thì cứ để nàng ta xử lý, sét cũng không đánh được đến ngươi, cứ thành thực mà nghe, qua một thời gian nữa, gọi đại phu đến khám xem sao.”

Vừa nghe nói đại phu sẽ đến khám, Hàn thị càng căng thẳng hơn: “Vạn nhất không có thì làm sao?”

“Không có vạn nhất!” Trong mắt Phấn Đại hiện lên tia tàn nhẫn: “Không phải chỉ có mà còn phải là nam thai.”

Hàn thị nhìn Phấn Đại quyết tâm ăn được ngã về không, nàng không biết nên khuyên thế nào, trên thực tế, đêm đó cũng với Phượng Cẩn Nguyên, thì nguyệt tín vừa kết thúc, trước đây đại phu có nói qua, thời gian đó là cực khó mang thai, nhưng biết nói thế nào cho Phấn Đại hiểu đây?

Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có nha hoàn chạy vội vào, hành lễ với Phấn Đại, nhỏ giọng nói: “Bẩm Tứ tiểu thư, mấy ngày gần đây Đồng Sinh Hiên đóng cửa không tiếp khách, đến đích tiểu thư của Bạch gia còn bị cho đứng ở ngoài.”

“Đóng cửa từ chối tiếp khách?” Phượng Phấn Đại cảm thấy có điều mới mẻ: “Nàng ta làm gì đóng cửa? Bên ngoài không cần làm ăn nữa sao?” Suy nghĩ thêm một chút, cũng đúng, mấy ngày nay đúng là không thấy Phượng Vũ Hoành qua bên đây, không khỏi hỏi tới: “Trừ những thứ này, còn điều tra được gì nữa không?”

Nha đầu kia đáp: “Đích tiểu thư của Bạch gia không được vào nhưng sáng nay, Thất điện hạ đã vào Huyện chủ phủ nhưng không hề bị ngăn cản.”

“Thất điện hạ?” Hai mắt Phấn Đại sáng ngời, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ.