Thần Y Đích Nữ

Chương 137




Lúc Phượng Vũ Hoành cùng lão thái thái đi xem Trầm Ngư, Phượng Cẩn Nguyên cũng ở đấy, mà phụng bồi Phượng Cẩn Nguyên suốt đêm là Kim Trân.

Thấy các nàng tới, Kim Trân vội đứng dậy hành lễ. Lão thái thái không có tâm tư để ý Kim Trân, chỉ hỏi một câu: "Trầm Ngư thế nào rồi?"

Phượng Cẩn Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Vẫn chưa tỉnh." Lại liếc Phượng Vũ Hoành một cái, lạnh lùng hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

Nàng lộ mặt kinh sợ, né tránh sau lưng lão thái thái, âm thanh khiếp sợ: "Tổ mẫu." Nhưng mà trong mắt, nào có lấy nửa điểm kinh sợ.

Phượng Cẩn Nguyên liền muốn cho nàng một cái tát, lòng nói ngươi đừng có giả bộ, nhưng cuối cùng không dám.

Lão thái thái gõ quyền trượng xuống đất một cái, cả giận nói: "Là ta đưa A Hoành tới xem bệnh cho Trầm Ngư, con có ý kiến gì?"

Lão thái thái lên tiếng, Phượng Cẩn Nguyên nào dám, hơn nữa bệnh tình của Trầm Ngư đã thay mấy đại phu cũng không chưa được, nếu như Phượng Vũ Hoành có thể xem qua một chút, nói không chừng có chuyển biến tốt.

Hắn rũ mi mắt xuống, lùi về phía sau, nhường đường cho Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành ném cho cha nàng một ánh mắt, cất bước đi tới chỗ Trầm Ngư. Phượng Cẩn Nguyên có chút không yên lòng, dặn dò: "Ngươi nhất định phải xem cẩn thận."

Nàng liếc mắt: "Người khác chữa không hết, vậy phải thì phải chữa ngựa chết thành ngựa sống." Dứt lời, không đợi Phượng Cẩn Nguyên nói, tay của nàng đã đặt lên cổ tay Phượng Trầm Ngư đồng thời dùng một tay khác ra hiệu cho Phượng Cẩn Nguyên chớ lên tiếng.

Phượng Cẩn Nguyên lập tức ngừng nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phượng Vũ Hoành, bộ dáng giống như chỉ sợ nàng sẽ hại Phượng Trầm Ngư.

Phượng Vũ Hoành đối với phụ thân này ngày càng chán ghét, quyết định lúc bắt mạch cho Phượng Trầm Ngư sẽ dùng chút lực. Dùng chút lực không cần gấp gáp, nàng cư nhiên có thể cảm giác rõ ràng cổ tay Trầm Ngư run lên, giống như có phản kháng với lực đạo này.

Nàng cảm thấy hết sức thú vị, lại bóp thêm lần nữa... Ừm, dùng thêm sức, nếu không thì dùng móng tay vậy!Chơi đùa một phen, Phượng Vũ Hoành đã hiểu, cái gì mà mấy đại phu cũng không thể chữa được? Cái này chính là: "Ngươi không thể gọi là bất tỉnh nếu chỉ giả bộ ngủ."Phượng Trầm Ngư đang giả bệnh.Người ta khôn muốn tỉnh, dĩ nhiên thuốc gì cũng không được.Trong lòng nàng bày mưu, trên mặt mang theo một vẻ mặt ngưng trọng. Nhẹ nhàng đặt cổ tay Phượng Trầm Ngư xuống, để vào trong chăn, lúc này mới xoay người, lắc đầu với lão thái thái: "Bệnh này của đại tỷ... thật khiến người ta ưu tâm."Lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên đồng thời tiến lên một bước. Phượng Cẩn Nguyên cướp lời trước: "Rốt cuộc là bệnh gì?"

Phượng Vũ Hoành đáp lời: "Tật hoả công tâm, oán khí trong lòng không thể phát ra, làm tắc nghẽn trung khu thần kinh, nên mới làm bệnh tình của đại tỷ tỷ không thể chuyển biến."

Lão thái thái nghe không hiểu lắm, nhưng dẫu sao lời của Phượng Vũ Hoành so với các đại phu khác có căn cứ hơn, cũng trực tiếp chỉ ra chứng bệnh. Phải biết rằng, những đại phu được mời trước đó đều nói không rõ ràng, thậm chí còn xua tay, một câu căn dặn cũng không để lại rồi đi.

"Cũng may là ta gọi A Hoành tới đây, bằng không không đã khiến bệnh tình của Trầm Ngư không thể cứu rồi." Đối với việc đi gọi Phượng Vũ Hoành tới, lão thái thái hết sức kiêu ngạo.

Phượng Cẩn Nguyên cũng không so đo quá nhiều, trực tiếp hỏi Phượng Vũ Hoành: "Chữa như thế nào đây?"

Phượng Vũ Hoành lộ ra sắc mặt khó xử.

Phượng Cẩn Nguyên nóng nảy: "Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng, chỉ cần có thể khiến Trầm Ngư tỉnh lại, ngươi ra điều kiện gì, vi phụ cũng sẽ đáp ứng ngươi."

"Thật không?" Nàng nhếch môi: "Phụ thân cũng không nên nói quá lên như vậy, vạn nhất A Hoành nói muốn mẫu thân ta ngồi lại vị trí chủ mẫu Phượng gia lần nữa thì làm sao bây giờ?"

Phượng Cẩn Nguyên sửng sốt, vạn lần không nghĩ tới nàng sẽ dứt khoát nói như vậy, không phải là phải khách khí nói với hắn: Nữ nhi vì người ta mà xuất thủ, là vinh hạnh, vạn lần không dám đòi thưởng từ phụ thân?

Thật là... không thể hiểu nổi đứa con gái này.

Nhìn sắc mặt Phượng Cẩn Nguyên biến ảo, Phượng Vũ Hoành liền cười: "Phụ thân chớ lo, A Hoành sẽ không đưa ra yêu cầu này. Đừng nói phụ thân khổ sở, chính là mẫu thân cũng không thể vui lòng." 

"Hừ! Chuyện trong nhà lúc nào đến lượt nàng nói không vui?" Phượng Cẩn Nguyên lửa giận bùng lên, "Chỉ là một thiếp thất, như vậy là phúc phận của nàng."

"Nói như vậy, phụ đã thân đáp ứng?" Phượng Vũ Hoành chớp mắt nhìn hắn, lại thấy cha nàng quay đầu đi chỗ khác.

"Cẩn Nguyên!" Lão thái thái ngăn lại giảng hoà: "Con là phụ thân, lại không thoải mái nói chuyện với nữ nhi được sao? Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, con đau lòng vì Trầm Ngư không phải giả, nhưng cũng không thể bạc đãi A Hoành." Nàng tiến lên hai bước, nắm lấy tay Phượng Vũ Hoành: "A Hoành, ngày mai tổ mẫu mở khố phòng, vật nào tốt con có thể chọn, làm thêm mấy bộ y phục mùa thu nữa, nhân tiện làm thêm ít y phục mùa đông. Đợi khi nào thời tiết bắt đầu lạnh, có đồ mới cũng để con chọn trước có được không?"

Đối với bồi thường như vậy, Phượng Cẩn Nguyên rất hài lòng, vội vàng gật đầu theo.

Phượng Vũ Hoành cười, có làm chủ mẫu hay không, nàng nói ra chỉ thử dò xét thái độ Phượng Cẩn Nguyên mà thôi. Tâm tư Diêu thị nàng hiểu, những năm này, đã sớm bỏ qua ý niệm đồng sàng cộng chẩm(1) với Phượng Cẩn Nguyên.

(1) Đồng sàng cộng chẩm: Cùng chung chăn gối, tức là ngủ cùng nhau.

Nàng cười gật đầu: "Hết thảy đều nghe theo an bài của tổ mẫu." Phải để lại thể diện cho lão thái thái.

Lão thái thái vô cùng vui vẻ, nàng cảm thấy ở trong nhà này, bản thân nàng cũng có thể gây khó dễ đối với đứa cháu gái thứ hai này. Phượng Vũ Hoành không để lại mặt mũi cho bất kỳ ai, nhưng lại nể mặt nàng, điều này làm cho lòng hư vinh của nàng nháy mắt bành chướng vô số lần.

Phượng Cẩn Nguyên thúc giục nàng: "Nếu đã đáp ứng, thì mau nói xem làm thế nào để chữa bệnh cho đại tỷ của ngươi đi."

Phượng Vũ Hoành gật đầu một cái, sắc mặt trở nên trịnh trọng, thấy lão thái thái và Phượng Cẩn Nguyên cũng đổ mồ hôi.

"Bệnh tình của đại tỷ tỷ hết sức hiếm thấy, trị không tận gốc tỷ tỷ sẽ không tỉnh lại nữa. Dùng nhiều dược liệu quý báu không được, là do nàng không thể tỉnh lại."

"Vậy làm thế nào có thể khiến nó tỉnh lại?"

"Hạ châm!" Phượng Vũ Hoành kiên định nói: "Đem kim châm đâm vào trong cơ thể người mắc bệnh, dùng thủ pháp vê tròn và chọc để kích thích huyệt vị trên cơ thế, rồi mới đạt tới hiệu quả trị bệnh."

Lão thái thái cảm thấy nàng nói hết sức chuyên nghiệp, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

Phượng Cẩn Nguyên lại hỏi: "Muốn hạ châm ở vị trí nào? Ngươi vừa nói nó có oán khí trong lòng, chẳng lẽ muốn hạ châm ở tim?" Hắn có chút lo lắng: "Có phải quá mạo hiểm không?"

Phượng Vũ Hoành lắc đầu: "Dĩ nhiên không dùng phương pháp mạo hiểm như vậy, tục ngữ có câu tay đứt ruột xót, châm này của ta chỉ hạ lên mặt, liền thông tâm phế, sẽ làm đại tỷ tỷ dần tỉnh lại."

Nghe nàng nói như thế, Phượng Cẩn Nguyên cũng có chút an tâm: "Vậy ngươi mau hạ châm đi."

Phượng Vũ Hoành xoay người, gật đầu với Hoàng Tuyền một cái. Hoàng Tuyền tiến lên hai bước đặt hòm thuốc lên trên bàn. Nàng lấy ra bộ ngân châm châm cứu từ bên trong, rồi lại phân phó Hoàng Tuyền: "Chuẩn bị rượu trắng nồng, chuyển cây nến qua bên này."

Thật ra nàng rất ít khi dùng loại phương pháp khử độc nguyên thuỷ này, trong không gian có rượu cồn, chẳng qua là nàng không muốn lộ trước mặt mọi người.

Lão thái thái thấy nàng làm việc thận trọng, không khỏi thấy hài lòng thêm mấy phần, liên tiếp tán dương: "Phải nói đúng là hài tử trong phủ, đúng là A Hoành của chúng ta làm việc tốt nhất, có thể tăng thêm thể diện trong nhà.

Phượng Vũ Hoàng cảm kích trả lời: "Đa tạ tổ mẫu tán dương." Lại đổi lấy cái hừ lạnh của Phượng Cẩn Nguyên.

Lão thái thái vội vàng trợn mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên. Chính nàng cũng không hiểu, đứa con trai này sao lại không muốn gặp A Hoành? Mặt mũi của phụ thân cũng không chịu giữ? Không nể chút mặt mũi thì phải làm sao?

Lại không biết, ở trong lòng Phượng Cẩn Nguyên, vốn hắn cũng có chút áy náy với nữ nhi, không muốn đối mặt quá nhiều. Mà hiện tại, hắn dường như e ngại, chỉ cần có thể không nói chuyện với Phượng Vũ Hoành, hắn tình nguyện cả đời cũng không muốn để ý tới nàng.

Rất nhanh, Hoàng Tuyền và hạ nhân trong viện đã chuẩn bị xong mọi thứ. Phượng Vũ Hoành bấm trâm trừ độc, nắm lấy tay Phượng Trầm Ngư, chỉ thấy trong lòng bàn tay lạnh lẽo đã đổ mồ hôi, lại cẩn thận quan sát, mi tâm của Trầm Ngư cũng hơi nhíu lại, lông mi hơi run run.

Trong lòng nàng cười thầm, giả bộ bệnh sao? Một kim của ta châm chết ngươi, xem ngươi có chịu dậy không?

Ngân trâm trừ độc bằng rượu mang theo một cỗ mùi đặc biệt, có thể khiến cho mọi người vừa ngửi đã liên tưởng đến chứng bệnh. Giống như ở hiện đại, người ta vừa ngửi thấy mùi của nước tiêu độc trong bệnh viện đã nghĩ đến châm cứu, như là phản xạ có điều kiện.

Nàng cầm chặt tay của Trầm Ngư, để ngừa khi nàng hạ châm, đối phương tránh đi. Trong lòng thầm quyết định, hôm nay không chọc cho đã, quyết không dừng tay. 

"Bộ châm pháp này tổng cộng bảy bảy bốn mươi chín châm cùng châm trên mười ngón tay, tổ mẫu và phụ thân nhìn là được rồi, một khi đại tỷ đang tỉnh lại, phải đè nàng lại. Bốn mươi chín châm phải làm đi làm lại mới hiệu quả, bằng không chỉ sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cho dù đại tỷ tạm thời tỉnh lại cũng sẽ không hiểu gì mà lại hôn mê bất tỉnh."

Phượng Cẩn Nguyên nghiêm túc gật đầu, lão thái thái phân phó một nha đầu: "Ngươi vào trong giường đi, lát nữa giúp đè lại đại tiểu thư." Sau đó, nàng và Phượng Cẩn Nguyên hai người chia ra hai bên, tuỳ lúc chuẩn bị phối hợp với Phượng Vũ Hoành hạ châm.

Phượng Vũ Hoành thấy tất cả đã sắp xếp xong, khoé miệng nổi lên một nụ cười mà như không cười, hai ngón tay cầm châm, dường như không báo trước, dứt khoát đâm vào đầu ngón trỏ của Trầm Ngư.

Chợt nghe Trầm Ngư vốn đang hôn mê đột nhiên gào lên một tiếng, giãy dụa muốn rút tay ra.

Phượng Vũ Hoành khẩn trương dặn dò mấy người bên cạnh: "Mau đè nàng lại! Châm pháp không thể loạn, không thể trì hoãn, nếu không sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ đó!"

Phượng Cẩn Nguyên, lão thái thái và nha hoàn trên giường cùng ra tay, muốn đè lại Trầm Ngư đã vùng dậy.

Phượng Cẩn Nguyên vừa đè vừa nói: "Trầm Ngư! Con không nên cử động! Trăm ngàn lần không nên cử động! A Hoành đang cứu mạng con, con phải nhẫn nhịn!"

Lão thái thái cũng phụ hoạ: "Ít nhiều gì thì nhị muội con cũng là thần y, con đã hôn mê suốt trưa, nếu không có A Hoành, tổ mẫu... tổ mẫu thực sự sợ con vẫn không tỉnh lại!"

Khi hai người nói chuyện, cái châm thứ hai của Phượng Vũ Hoành lại đâm xuống. Một châm này so với cái vừa rồi càng dùng thêm sức, toàn bộ ngân châm cũng chưa tiến vào thịt trong một nửa.

Trầm Ngư đau đớn kêu to, tiếng kêu giống như tiếng giết heo, cả người ở trên giường  tháp mặt giãy loạn, lão thái thái mệt mỏi đổ mồ hôi.

Động tác của Phượng Vũ Hoành không dừng lại, cổ tay tung lên, một cây ngân châm rồi lại một cây tiếp theo, mỗi lần hạ đều đâm thêm nhiều lần trên tay Trầm Ngư.

Dần dần, tiếng kêu của Trầm Ngư yếu đi, cũng không còn khí lực giãy dụa, Phượng Cẩn Nguyên sợ hãi nhìn, không khỏi thấy kì lạ hỏi Phượng Vũ Hoành: "Có phải ngươi làm hỏng rồi không? Vì sao bộ dáng Trầm Ngư như lại vừa hôn mê?"

Trong lòng Phượng Vũ Hoành hừ lạnh một tiếng, trong miệng lại nói: "Phụ thân đừng vội, nếu bảy bảy bốn mươi chín châm hạ xong mà đại tỷ tỷ còn không tốt, A Hoành còn có một bộ chín chín tám mươi mốt châm pháp, có thể lại thi triển trên tay đại tỷ tỷ một lần nữa."

Vừa nghe lời này, cả người Trầm Ngư chấn động mạnh, hét lớn... "Không cần! Ta khoẻ lắm! Ta thật sự khoẻ lắm!"